Sau khi mọi người rửa bát xong người cần đến cũng đã đến, hai vị cảnh sát ngỡ ngàng khi thấy ngôi nhà này tụ tập đông như vậy.
Trương Oanh Oanh bình thản giải thích: “Không được đến lớp, bọn cháu học nhóm mà thôi. Các chú muốn hỏi những gì, chúng cháu sẽ hợp tác.”
Một trong hai vị cảnh sát nghiêm túc hỏi: “Tối hôm qua có ai ra bên ngoài không?”
Khuôn miệng cô đã mở ra chỉ còn bước phát ra tiếng thì bị người khác trả lời thay, La Ứng Lan thông minh, cô ta là nhất, đối đáp với cảnh sát có chữ nào là gian dối.
“Có ạ, cháu thấy Trương Oanh Oanh và bạn cô ấy ra bên ngoài vào lúc nửa đêm.”
Du Minh cau mày lập tức phản bác: “Đúng là có nhưng bọn họ đi đến gặp một người.”
La Ứng Lan quay phắt lại, đáp trả: “Cậu gấp cái gì chứ, cảnh sát hỏi sao tôi đáp vậy thôi.”
Dáng vẻ ngoan hiền, đụng chút là đau của cô ta đâu rồi?
Trương Oanh Oanh mặc dù không muốn xem nhưng nó đã diễn ra trước mắt. Cô im lặng nhìn bọn họ, nói bản thân trong tình thế nguy hiểm cũng không sai nhưng cô có cái lưỡi, bản thân sẽ thoát khỏi tình cảnh này ngay ấy mà.
Dáng vẻ điềm tĩnh của số 0 chẳng khác Trương Oanh Oanh là bao, bọn họ làm cái bộ dạng này đến phát chán.
La Ứng Lan tiếp tục nói: “Ngày hôm qua vẫn còn một người nữa đến đây hiện tại ra ngoài vẫn chưa về.”
Tề Bằng nghiêm túc mở lời: “Tôi ở cùng với Quan Nghi, cậu ấy có chứng cứ ngoại phạm.”
Nhắc đến tên, người liền xuất hiện, cậu tiếp lời: “Phải đấy, chúng tôi ở cùng một phòng.”
Nhuệ Luân nhìn sang Thanh An lên tiếng: “Tôi và cậu ta ở cùng phòng, chúng tôi không có ra ngoài.”
Đổng Vi chần chừ nhìn qua người bạn thân thiết của mình, ngập ngừng nói: “Chúng tôi, chúng tôi cũng vậy.”
Du Minh câm nín rồi, cậu ta ở một mình một phòng bản thân không có chứng cứ ngoại phạm. Đôi co với La Ứng Lan chỉ làm cậu ta càng bị nghi ngờ nhiều hơn, Trương Oanh Oanh muốn nhắm mắt bỏ qua chỉ là Du Minh cứ im lặng mãi, còn không thèm biện minh cho bản thân.
Mọi người bắt đầu nhận ra rồi, vị cảnh sát còn lại nhìn Du Minh hỏi: “Cậu thì sao?”
Trương Oanh Oanh chậm rãi đối chất: “Trước khi ra ngoài tôi có vào phòng anh ấy, lúc đó là một giờ sáng.”
“Nói dối!” La Ứng Lan đột nhiên hét lớn “Tôi rõ thấy cô rời nhà lúc mười hai giờ kém bảy phút.”
“Có thể cho tôi biết cô cậu đi gặp ai không?”
Số 0 điềm tĩnh đáp: “Gặp Phùng Ân con của người bán thịt, chúng tôi đến để đặt thịt dự định vào buổi sáng tổ chức một buổi tiệc nhỏ để chào đón mọi người.”
Số 0 nói đến đây Trương Oanh Oanh liền rõ người tài trong miệng đối phương, nếu là người đó thì khỏi phải nói gì.
“Tôi chưa nghe dự định này bao giờ, cậu bịa chuyện.” La Ứng Lan lập tức phản bác.
Cảnh sát hỏi: “Vì sao lại đi vào giờ đó?”
Số 0 thở ra một hơi đáp: “Trương Oanh Oanh nói mưa lớn kéo dài nhiều ngày, mọi người đã bắt đầu trữ thịt. Chưa đến năm giờ sáng đã hết sạch, đi vào giờ đó bất tiện nhưng Phùng Ân và tôi có quen biết nhau.”
Hai vị cảnh sát hỏi xong liền xem xét căn nhà, nhanh chóng sang nơi khác. Lúc nãy Trương Oanh Oanh cố tình nói một giờ sáng để mạch thời gian không hợp lý với thời gian tử vong của tên sát nhân, nếu dựa theo lời của La Ứng Lan nói có khả năng sẽ bị tình nghi rất lớn.
Trương Oanh Oanh ngã ra phía sau, từ vị trí này cô có thể nhìn thấy bờ vai của Du Minh, bờ vai ấy lại thụp xuống chẳng có tí tinh thần nào.
Trong lúc mọi người đều im lặng mờ mịt thì Đổng Vi lại khác, cô ta không rõ La Ứng Lan ra bên ngoài để làm gì vào tối hôm qua nhưng đã lên tiếng nói giúp, một câu nói này đã khiến La Ứng Lan ghi điểm xấu rồi.
Trương Oanh Oanh thấy sắc mặt Đổng Vi không đúng thì liền lên tiếng: “Chị về nhà đi, ba là chủ tịch huyện dính vào những chuyện này không tốt đâu. Tôi hứa không đuổi La Ứng Lan đi đâu, thật đó!”
Bởi vì một ngày không xa cô phải chính tay mình cắt cái cổ họng kia đi, nói đúng hơn là một cái tên nữa được đưa vào danh sách phải chết.
Đổng Vi thật sự đứng dậy nhưng người bên cạnh lập tức níu tay, La Ứng Lan từ bên dưới ngước nhìn người bạn bấy lâu của mình, chân thành trong ánh mắt có rất nhiều chỉ là Đổng Vi không muốn nhìn thấy nó nữa.
“Tôi về đây!”
“Người là do tôi giết chết, bạn của cô chỉ là đứng ở bên ngoài xem trò vui mà thôi.”
Là ai đã dạy cô từng câu chữ thật hồn nhiên trong sáng chứa đầy sự giả dối vậy? Nói hết tất cả như vậy liệu có ổn không? Đây là phong cách của cô nhưng cứ thay đổi thế này bản thân theo không kịp mất thôi, Trương Oanh Oanh phải nhịn lại sự thỏa mãn trong người, giả vờ nghiêm túc.
Số 0 nhếch mép cười, sửa lời: “Không biết tôi nói như vậy có đúng ý cô bạn của cô không?”
Đổng Vi như bị cái gì đó chọc vào, gương mặt đờ đẫn ngồi phịch xuống, Trương Oanh Oanh còn tự hỏi là chuyện gì vậy? Bớt đi một người không phải tốt hơn sau, đến khi cô ra tay với La Ứng Lan cũng không kéo theo một cục nợ khóc lóc đòi người tố giác.