【Cô không đi vệ sinh bảo tôi ngắt kết nối làm gì?】
Ngoại trừ những lúc Trương Oanh Oanh đi vệ sinh, hoạt động ngày thường kể cả khi tắm vẫn giữ liên lạc với nhau. Số 0 tự giác sẽ gập laptop lại chỉ trao đổi bằng giọng nói, cô từng nghĩ như vậy là giám sát nhưng ý nghĩ này đã dẹp bỏ từ lâu.
Nhu cầu của cấp trên có thể hiểu.
“Tôi không muốn tìm hiểu chuyện của cấp trên từ mấy ngày trước rồi.”
【Thì sao?】
“Ý tôi là không nghe thấy tiếng động kia nữa.”
Dứt lời Trương Oanh Oanh nghe rõ tiếng rên của một người phụ nữ, người đó hình như cảm thấy rất thỏa mãn.
Số 0 đã cân nhắc kỹ trước khi cho cô nghe chung, bản thân xem một mình sẽ không thú vị. Anh thực ra xem nó vì trách nhiệm, quả thực là xuất phát từ trách nhiệm. Một người mà anh ghét đi làm nhiệm vụ, số 0 thông qua camera được lắp đặt mà xem tình hình, còn phải xem người anh ghét, sống hay là chết.
【Chịu thôi.】
Cô xù lông bao nhiêu thì cũng tự làm bản thân thấy khó chịu bấy nhiêu, số 0 là cấp trên cô nên an phận thủ thường thì hơn. Những âm thanh kỳ quặc kéo dài mười phút liền im bặt, sau đó dường như chẳng có chuyện gì xảy ra nữa.
Mọi người hình như muốn ngủ thêm, Trương Oanh Oanh dùng bữa trước, gần xong thì bọn họ cũng bước chân ra khỏi phòng.
Gương mặt mười phần nghiêm túc cô mở lời: “Tạnh mưa mọi người về đi, Thanh Anh thì sao cũng được.”
“Chủ nhà lại ăn trước khách, đây là cách tiếp đãi mà cha mẹ cô dạy sao?” Giọng điệu khó nghe phát ra từ miệng Đổng Vi khiến tất cả sững người.
“Bọn họ sinh tôi ra rồi ném tôi ở một xó, nói gì đến dạy dỗ.” Trương Oanh Oanh nhếch mép cười tiếp tục nói “Ngay cả một hơi ấm cũng chưa từng cho tôi.”
Câu nói tưởng chừng như muốn chọc Trương Oanh Oanh nổi cơn thịnh nộ, khác với tưởng tượng của mọi người nhưng lời nói và hành động này số 0 có thể hiểu.
Bóng lưng thẳng tắp ngồi trong bóng tối trầm ngâm suy nghĩ, sau đó âm thầm ngắt kết nối với cấp dưới, gọi điện cho ai đó.
“Tôi muốn tham gia vào nhiệm vụ của cấp SS thuộc quản lý của Bà La Sát.”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông trung niên đáp lại: “Một quân cờ lớn ra quân, cậu nghĩ bên phía còn lại sẽ để yên?”
Số 0 bình thản: “Tôi thay thế số 0 chưa được bao lâu, nhưng ông nghĩ tôi không biết các người muốn đồ đó đến nhường nào sao? Cử bao nhiêu người đến lại chết bấy nhiêu người, ra vẻ cái gì?”
“Cậu trẻ tuổi, đầu óc cũng thật nhiều lý lẽ.” Điệu cười có lệ, ông ta nói tiếp “Thành công là được, cho cậu làm chủ lần này.”
“Được.” Số 0 ngả lưng sau ghế, xem như đã thành công.
Sau khi được Quỷ Chúa chấp thuận, số 0 rời khỏi căn cứ xa hoa, đến hòn đảo nơi có hai người bạn cùng phòng, đón bọn họ đến gặp người cuối cùng.
Một nhiệm vụ cần đến bốn người mà một trong số bọn họ có thân phận đặc biệt.
Bà La Sát thở dài: “Ngày này cũng đến rồi sao? Thật lo cho cái mạng của tao mà.”
Số 0 điềm tĩnh nở nụ cười, con ngươi sở hữu màu đỏ đặc biệt, dường như đồng ý với cách nói của bà ta. Anh trước khi rời khỏi hòn đảo còn giết một nửa người ở đó, Bà La Sát chỉ biết nhún vai đứng nhìn.
So với số 0 bà ta chỉ là con kiến.
【Trương Oanh Oanh cấp S, còn 345 ngày để thực hiện nhiệm vụ.】 - [Thứ 7]
【Trương Oanh Oanh cấp S, còn 344 ngày để thực hiện nhiệm vụ.】 - [Chủ nhật]
Một tuần trôi qua rất nhanh, cơn bão qua đi bầu trời còn lại chút dư âm, đã một thời gian rồi mảnh đất này chưa nhận được ánh sáng. Ngôi nhà của Trương Oanh Oanh cùng số phận, còn có một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Cô thở dài: “Lỗ tai còn hoạt động không? Các người muốn tôi tức chết đúng không?”
Đám người đông đủ ngồi ở sofa muốn giả vờ điếc, Trương Oanh Oanh thật sự muốn rút dao tiễn bọn họ một đường cho rồi. Cô tự mình tức giận rồi tự mình điều chỉnh tâm trạng, bật tivi xem tin tức.
“Tập đoàn LA vừa có động thái mới.”
Trương Oanh Oanh dứt khoát tắt luôn, tuy là con tốt của LA nhưng cô ghét nhất nghe đến tên tổ chức, rồi có một ngày sẽ có người xuất hiện đạp đổ bát cơm của bọn họ mà thôi, thật đáng mong chờ.
Một ý nghĩ táo bạo, không những cô mà những đứa trẻ vô duyên vô cớ bị đem đi đào tạo ít nhiều ấp ủ ý nghĩ này, người đó là ai đây?
Du Minh vừa nhìn liền nhận ra Trương Oanh Oanh có chỗ khó nói, cậu ta nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy, ngày mai đi học nên không vui?”
Đè nén lại ý nghĩa kia, cô lắc đầu: “Có người anh trai tài giỏi như vậy, em lý nào lại sợ.”
Người xung quanh có thể nhìn ra được lời nói của cô đối với Du Minh luôn ẩn chứa tình cảm, là thứ tình cảm trân trọng.
Trương Oanh Oanh những ngày trước luôn muốn đuổi bọn người này đi, mà chính xác người đó chính là La Ứng Lan, người vô hại luôn khiến cô hoài nghi. Miệng của Đổng Vi tuy nói lời mỉa mai, trong lúc rảnh rỗi cô lại thấy những lời đó muốn bao biện cho La Ứng Lan.
Thay vì nghĩ Đổng Vi có ý xấu, cô bạn bên cạnh có khả năng nhiều hơn.
Đổng Vi hất mặt: “Vị tiểu thư muốn người khác hầu hạ đây mà.”
“Ồ, tôi xuống bếp nấu bữa ăn cho các người, thức ăn là tự bỏ tiền ra mua. Có mắt như mù à?” Trương Oanh Oanh thoải mái đáp lại.