Cậu ta vừa ngáp vừa đi lấy hộp cứu thương, nói đùa: “Mấy hôm trước mày băng cho tao, bây giờ đổi vị trí cho nhau rồi.”
Cô không hề để tâm đến Thanh Anh, chăm chú nhìn vào chiếc mặt nạ đặt cạnh giường. Thứ đó vừa rồi đã khiến con tốt cấp S lui bước.
【Cuộc nói chuyện của tôi và cô vào hôm qua vẫn nhớ chứ? Mục đích người đó hướng đến cô đã đoán ra được, nên là… Mau lấy lại tin thần cho tôi.】
“Nhất thời giật mình, không sợ chút nào hết.” Trương Oanh Oanh đáp.
“Sợ thì nói sợ, mày tỏ ra cứng rắn làm gì?” Thanh Anh quỳ một nửa xuống sàn, bắt đầu rửa vết thương.
Vẻ mặt của Trương Oanh Oanh vẫn bình thản, mặc dù cậu ta biết quá trình không hề đơn giản như vẻ mặt cô đang trưng ra.
“Đau thì nói đau, kiềm chế làm gì?” Thanh Anh cố ý mạnh tay.
“Chẳng làm gì cả, vết thương không nặng như mày thấy.” Ngưng một chút cô lại nói “Nhẹ tay thôi.”
“Đấy, tao biết mày có cảm giác mà.” Đầu tóc lộn xộn, gương mặt ngái ngủ nhưng miệng Thanh Anh nói mãi.
Xử lý xong vết thương, cậu ta lại chạy lên chạy xuống dọn dẹp cái thứ hỗn độn mà Trương Oanh Oanh gây ra trong nhà vệ sinh. Đến khi màu máu biến mất, mảnh vỡ đã được làm sạch cũng là lúc mặt trời chiếu sáng khắp nơi trên vùng đất.
Cô đuổi Thanh Anh xuống tầng một, rồi cầm chiếc mặt nạ trên tay.
【Cô trở nên yếu đuối hơn lúc mới bước chân lên vùng đất này.】
“Tôi nhận ra rồi. Sẽ chỉnh đốn lại nhanh thôi, không cần thể hiện sự thất vọng như vậy.” Trương Oanh Oanh vẫn chăm chú nhìn chiếc mặt nạ.
Sau lại áp nó lên mặt mình, cảm giác không có gì khác biệt. Nếu nói nó có ẩn chứa thứ gì khiến cô bị ảo giác thì quá vô lý, Trương Oanh Oanh đã kiểm tra kỷ lượng, huống chi thời điểm lúc đó nước mưa xối xả, đã sạch sẽ từ lúc đó.
Điểm khả nghi là làn khói đen của người kia.
Du Minh lên gọi cô dùng bữa sáng thì mới phát hiện người em gái mà cậu ta yêu quý đã bị thương.
Vừa tự trách bản thân vừa lo lắng hỏi: “Em bị làm sao thế? Tôi, tôi bây giờ…”
Trương Oanh Oanh nhoẻn miệng cười: “Vết xước nhỏ, anh đừng lo. Dù sao Thanh Anh cũng đã xử lý qua rồi.”
“Cậu ta?” Anh ngạc nhiên, sau lại trách bản thân quá hời hợt không phát hiện ra sớm hơn.
Cô nhẹ nhàng nói: “Cậu ta ngủ cùng em nên biết trước, anh không làm gì sai.”
“Cái gì?”
Phản ứng kinh ngạc, Du Minh hôm qua lại không phát hiện ra chuyện này.
【Cậu ta hiểu lầm gì đó thì phải, nói rõ một chút.】
Trương Oanh Oanh đứng dậy đặt chiếc mặt nạ ở đầu tủ cạnh giường, bình thản nói: “Cậu ta ngủ ở dưới sàn, đi ăn thôi em đói lắm rồi.”
Ngồi trên bàn ăn, Trương Oanh Oanh tự nhiên như mọi ngày chỉ là dùng tay phải để ăn, tay còn lại yên ắng để một chỗ. Nhuệ Luân vừa ngồi xuống đã bị hình ảnh này đập vào mắt.
“Mày bị làm sao vậy?”
Trương Oanh Oanh cười gượng đáp: “Ngứa tay.”
“Tối hôm qua Thanh Anh ngủ cùng mày tại sao lại không đánh nó, trút giận lên thứ khác làm gì?”
Nhuệ Luân tức giận không chỉ mỗi chuyện Thanh Anh và cô ngủ cùng, mà còn vì Trương Oanh Oanh để cho bản thân bị thương. Muốn quan tâm nhưng không nói câu nào ra hồn.
“Ngủ cùng phòng luôn sao?” Đổng Vi ngước mặt hỏi.
Trương Oanh Oanh chớp mắt thản nhiên đáp: “Ừm, làm không ít chuyện.”
Rầm!
Lực tay không hề nhẹ, còn ai ngoài Nhuệ Luân. Tình bạn của cậu ta khó có thể làm được, câu này càng khiến bản thân như muốn điên lên.
“Nhuệ Luân, hãy bình tĩnh đi, nghe em ấy giải thích.” La Ứng Lan ngồi bên cạnh lên tiếng giải vây.
“Không có giải thích gì đâu, các người nghĩ bao nhiêu chuyện thì xảy ra bấy nhiêu chuyện. Tôi không muốn quản.” Cô nhướng mày đáp.
【Can đảm thế sao?】
Vì câu nói của cấp trên, Trương Oanh Oanh lại bồi thêm cái nhếch mép.
Thanh Anh một bên thản nhiên, liếm mép: “Ngon.”
Nhuệ Luân dùng tư cách là người mang tâm tư với Trương Oanh Oanh mà nổi giận, Du Minh lấy tư cách là một người anh đúng nghĩa mà nổi giận.
“Tao đã không quản chuyện của chúng mày, chúng mày cũng đừng ngáng đường tao nữa.” Cô thờ ơ nói.
Nét mặt của Đổng Vi căm phẫn thấy rõ: “Nói chuyện không phân biệt lớn nhỏ vậy sao?”
“Dù là cha của mày đi nữa, tao cũng không kiêng kị gì đâu, đừng lấy ông ta làm bia.”
“Mày!”
“Tao chính là không phân biệt lớn nhỏ, ngoại trừ anh trai.”
【Xem ra chưa mất hẳn lý trí.】
Thanh Anh nhìn Nhuệ Luân nói: “Tao nói súp của Du Minh nấu ngon, mày có thôi đi không, như muốn ăn thịt người vậy?”
Cậu ta lại nói tiếp: “Thức khuya nói chút chuyện về con dao găm, sáng sớm phải băng bó vết thương, xử lý mảnh vỡ, còn muốn gì nữa. Nếu hôm qua không ngủ cùng nhau có khi nó đập hết những thứ có thể nhìn thấy rồi đó chứ.”
Trương Oanh Oanh xem như chưa có chuyện gì xảy ra, uống thuốc đẹp bát đũa đã dùng: “Tranh thủ mưa thì về đi, trời sáng bọn bây có mất tích cũng không tính cho tao được.”
“Nói tới nói lui vẫn sợ bản thân bị liên lụy, em có ích kỷ quá rồi không?” La Ứng Lan cúi gằm mặt.
“Một lần bị rắn cắn, mười năm vẫn còn sợ dây thừng.” Trương Oanh Oanh xoay người đi lên lầu để bọn người kia có thời gian dùng bữa thoải mái.
Đến khi xuống đã không còn thấy ai, hoàn toàn trống vắng. Bữa trưa cũng không thấy Du Minh chuẩn bị, cô làm vài món đơn giản ăn rồi lên đường.
【Cô được chứ?】
Trương Oanh Oanh ra khỏi cổng đã tiện tay lấy chiếc xe đạp đậu ở trước cổng nhà. Số 0 có nói đó là quà xin lỗi khi nãy có hơi lớn tiếng, anh biết cô đang hoảng loạn, cô cũng biết đó là cách duy nhất để bản thân tỉnh táo trở lại. Một người hiểu chuyện như Trương Oanh Oanh ngay từ đầu đã không trách cấp trên, ai ngờ Boss của cô lại chu đáo như vậy.
“Bệnh rất nhanh sẽ khỏi Boss đừng bận tâm, tôi còn phải đến xem tình hình.” Cô lại nói tiếp “Có xe rồi, điện thoại cũng nên…”