Người phụ nữ toàn thân kín đáo một màu đen, mặt nạ cùng màu đang dang rộng hai tay, thả người rơi tự do từ sân thượng xuống.
Cô phản xạ nhanh lao tới chỉ tóm được chiếc mặt nạ, nói về cứu vớt người có ý định tự tử, Trương Oanh Oanh không rãnh rỗi đến mức đó. Nghĩ rằng lột được chiếc mặt nạ thì sẽ thấy dung nhan của người kia, ai ngờ rằng ẩn sau lớp mặt nạ là làn khói đen. Đám khói bị nước mưa xối đi, nhìn xuống phía dưới, hình người được nhồi bông, không hề thấy sự sống.
Cầm chiếc mặt nạ đen trên tay, Trương Oanh Oanh quay trở lại lớp tức giận đùng đùng.
Số 0 thông qua màn ảnh phóng to bóng người ở sân trường, chẳng qua là do mấy bọc ni lông cỡ lớn dùng để chứa rác cộng với gió mà thành. Chất liệu của cánh cửa không hoàn toàn làm bằng sắt, việc để lại dấu tay cho dù là người bình thường cũng làm được.
Cấp trên truyền đạt cặn kẽ không để người khác qua mắt cấp dưới.
Hình xăm được lộ ra dưới lớp áo trắng, lớp kem thoa lúc sang đã trôi theo dòng nước mưa không sót lại chỗ nào, hoàn toàn sạch sẽ.
Cánh cửa trước đã bị văng thành hai mảnh ở hai nơi, vì thế mà gió lùa vào càng nhiều. Đến lúc Trương Oanh Oanh quay lại mọi người đã bị cái làn gió bất thường thổi cho lạnh buốt.
Cô một thân ướt sũng còn chưa nói tiếng nào, La Ứng Lan đã thủ thỉ: “Lạnh quá, chúng ta đổi lớp đi.”
“Không còn đâu, toàn bộ dãy lớp học đã bị khóa không sót một phòng.” Vừa nãy đuổi theo, Trương Oanh Oanh đã nhìn ra được điểm này.
Với cả khi kiểm tra chất lượng cửa lớp kế bên hoàn toàn khác với lớp 11D9.
Bàn tay siết chặt cái mặt nạ, cô trừng mắt nhìn Đổng Vi, đè nén cảm xúc là do bản thân nghĩ nhiều.
Du Minh lấy trong cặp ra một cái áo trắng dự phòng, Trương Oanh Oanh không ngại cởi bỏ áo ngoài trước mặt mọi người. Đôi mắt rắn phát ra ánh sáng dạ quang khiến cho bản thân cô và mọi người đều kinh ngạc.
Số 0 nhìn thấy thì cũng bất ngờ không kém.
【Cái này, cô trét bột huỳnh quang lên sao?】
Trương Oanh Oanh từng tùy tiện bảo con ma không đầu sao không trét bột huỳnh quang lên người đi hết cái vùng đất này. Bây giờ số 0 đang nhắc lại rằng có phải lời nói đó ứng nghiệm rồi không?
“Người khác xâm lên, tôi làm sao biết?” Cô xem như không có chuyện gì mà cho qua.
Câu trả lời dành cho số 0 và những người ở đây, không ai thấy điểm khác thường ngoại trừ chiếc mặt nạ đen quỷ dị đen kia.
Du Minh định hỏi Trương Oanh đã nói trước: “Tiện tay nhặt về thôi, anh đừng lo.”
“Mày đem cái thứ xui xẻo này về, ai biết được có bị ám hay không chứ?” Đổng Vi tức giận.
“Bị ám gì cơ?” Trương Oanh Oanh khó hiểu.
Chuyện tâm linh cô tiếp thu không quá nhiều, mấy thứ lạ lẫm nhất thời chưa thông.
“Là đồ của người chết.” Thanh Anh thản nhiên giải thích “Có vong hồn trú ngụ bên trong, vong hồn đó sẽ ám mày cho đến khi chết đi.”
Trương Oanh Oanh vắt nước ra khỏi cái áo cũ, đi đến bật quạt đến mức lớn nhất.
“Ứng Lan lạnh mày không thấy sao? Một người vì mọi người đi chứ? Con khốn!”
Trương Oanh Oanh đi đến dùng mu bàn tay tát một cái thật mạnh, Đổng Vi đau đớn lui về sau trở về vòng tay La Ứng Lan, cô hỏi: “Đau không?”
“Mày cho người đập quán tao không tính, mày hất đổ bữa cơm tao không trách, mày vì tao bao giờ mà lên tiếng ở đây?” Cô căm phẫn hỏi “Chuyện đó vì điều gì?”
Những thứ mà cô phải chịu đựng từ hôm qua đến nay, đều tích tụ đến sắp tràn ra ngoài. “LA” quá lớn để phản kháng, một người lạ chỉ thoáng qua còn chưa biết tên lại muốn cô phục tùng, chuyện cười cho thiên hạ.
Nhuệ Luân sững người, chuyện mà cô không gây ra lại nhận thay cho người khác, làm rõ câu nói “Vậy mày là gì mà tao phải thu dọn tàn cuộc?” mà cậu ta cứ canh cánh trong lòng từ chiều đến giờ.
Giận đến mức không giữ phép lịch sự, giận đến mức xưng hô loạn cả lên. Trương Oanh Oanh từng trải bao nhiêu chuyện, ấm ức bao nhiêu thứ, chẳng qua cũng chỉ là đứa trẻ chưa đến lúc phải trưởng thành.
Tuyệt nhiên giọt nước mắt không rơi xuống, hồ nước trong tâm hồn đã khô cạn từ lâu, sẽ không vì điều này mà trở nên đầy ắp.
【Tức giận thật rồi, bảo bối đừng khóc.】
Câu nói của số 0 khiến Trương Oanh Oanh trở nên vui vẻ hơn, cô đã bao giờ khóc đâu?
【Thật ra cô cố ý?】
Trương Oanh Oanh không ngại thừa nhận. Xoay người tắt quạt là tắt hẳn, cô muốn rời đi nhưng không thể bỏ mặc Du Minh và Thanh Anh còn có cả Nhuệ Luân nữa.
Chuyện những bọc ni lông to bất thường bị gió cuốn đi, đâu thể tự nhiên mà trở nên như vậy. Người bí ẩn đen từ đầu đến chân kia nữa, Trương Oanh Oanh cược chắc một điều là vật thể sống, hoặc là cô bị ảo giác chỉ hai phương án đó.
“Em lại đây.”
Du Minh không ngại lạnh, để Trương Oanh Oanh ngồi trên đùi, hai tay của cậu ta giúp cô sưởi ấm. Nhuệ Luân nhìn mà đỏ cả mắt, nhưng đáng tiếc không dám lên tiếng phản đối.
Vì lời Trương Oanh Oanh nói ra luôn đúng.
“Gì cũng được, không thể yêu.” Từng chữ như khắc sâu vào tâm trí của Nhuệ Luân.
Đổng Vi sau cái tát không nhận ra lỗi lầm còn tức giận đập phá luôn tung, Thanh Anh một bên giúp ổn định cục diện. Trương Oanh Oanh ở trong lòng Du Minh quan sát chi tiết trên mặt nạ được khắc tinh tế.
“Bà chị điên đủ chưa, mệt rồi thì nghỉ ngơi đi.” Thanh Anh nói đến rã rời cơ miệng.
“Chúng mày bị ngu hết hay sao bị một đứa con gái dắt mũi.”
“Bà chị bị ngu hay sao mà cứ kiếm chuyện vậy? Không nhìn rõ người nào được cưng chiều người nào bị ghét bỏ sao? Tôi chọc cho mù mắt luôn bây giờ.”
Giọng điệu này mới đúng là của cậu thiếu niên họ Thanh, trước khi bị Trương Oanh Oanh chấn chỉnh từng là một người rất rất không tầm thường.
“Nhìn xem nó có cần Nhuệ thiếu gia của các người không, cứ việc lấy đi.” Thanh Anh đập bàn “Nhìn xem nhìn xem nó có phản ứng gì đâu, người ta có anh trai ôn nhu, biết lo tính đủ đường, còn có thằng bạn nghĩa khí như tôi.”
Cô rút trong lòng Du Minh nhịn cười đến run rẫy, Du Minh lại nghĩ vì lạnh mà trở nên như thế.