Cô nghe lời, đóng quyển tập, cày nắp bút, đem ly trà trở vào, làm thủ tục trước khi đi ngủ. Đến giường nằm ngay ngắn nhưng mắt lại không nhắm, trên tay đổi từ cây bút sang quyển sách.
【Cô đang làm gì vậy?】
Nhìn còn không biết sao?
Cô đáp: “Đọc sách.”
【Cứ nghĩ cô sẽ nghe lời tôi.】
Sự ngạc nhiên đến mỉa mai, Trương Oanh Oanh định hỏi số 0 dựa vào đâu để kiểm soát như thế, đột nhiên lời hứa khi bước chân vào căn nhà tồn tại không dứt khỏi tâm trí, cô mặc cả: “Ba phút.”
【Không phải chứ? Ba phút đọc được cái gì?】
Cô nhường mày đáp: “Một hoặc hai trang.”
Khi bị dồn vào chỗ nguy hiểm mà tài liệu lại chưa tải xong, cô ít ra vẫn ngó xem một chút, nhớ được phần nào thì nhớ.
Anh không tiếc vài ba phút nhưng đối tượng là Trương Oanh Oanh, thì tuyệt đối không.
【Rồi có một ngày viên đạn mà cô bắn ra, không còn chuẩn xác.】
Trương Oanh Oanh xem đây là sự công nhận của cấp trên, nói tới nói lui vẫn là sợ mắt có vấn đề.
Cô quyết không nhượng bộ: “Yên tâm, tôi sẽ nhờ Thanh Anh chừa mắt cá lại.”
Người ta hay nói ăn gì bổ nấy, với cả đôi mắt của cô không thể trong một sớm một chiều mà hỏng được.
【Để hôm sau không được sao?】
“Được! Được! Được!” Đóng quyển sách lại cô nói tiếp “Boss là nhất!”
Đọc sách mà bên tai là những lời cằn nhằn cũng chẳng vui vẻ gì, cô nhắm mắt lại ngủ cho vừa lòng ai đó.
【Trương Oanh Oanh cấp S, còn 354 ngày để thực hiện nhiệm vụ.】 - [Thứ 5]
“Có thể không nói không?” Đưa mắt nhìn trần nhà một lúc lâu cô mới rời giường.
Xuống dưới phòng bếp đã thấy Du Minh ngồi đợi như lời hứa, chăm chỉ cùng cậu ta học nấu ăn. Chân tay đã hết luống cuống, tính hậu đậu chỉ đỡ hơn một chút.
Du Minh còn bận tâm về đồng phục nên đã hỏi: “Đồng phục của Tiểu Trương không vấn đề gì chứ?”
Trương Oanh Oanh lắc đầu đáp: “Vẫn còn nhiều lắm.”
Cái áo dính một xíu máu đã đưa cho Thanh Anh mặc về, nếu có trả lại cô cũng sẽ không mặc nó nữa. Máu như chất kịch độc về mặc niềm tin, không hẳn sợ chỉ là không muốn dính vào, mặc dù bản thân không ít lần gây ra dòng máu đó.
Từ khoảnh khắc bước ra khỏi cửa nhà, mắt của Trương Oanh Oanh đã dính chặt vào quyển sách.
【Một hành động sai lầm.】
Con mọt sách ẩn nấp bấy lâu nay rốt cuộc đã hiện nguyên hình, khiến cho vị cấp trên đau đầu.
“Rảnh rỗi thì đọc thôi, tôi không nghiện.”
Cô quên rằng bản thân đang ngồi ở phía sau xe Du Minh, cậu ta tự nhiên như không có gì mà đáp lại: “Đọc sách tốt mà, sao lại nói vậy?”
Cô khẽ giật mình, vội nói: “Vâng!”
【Hôm nay lại lễ phép, sắp mưa rồi đấy, cẩn thận.】
Trương Oanh Oanh nhún vai: “Anh nghĩ ngày hôm nay có mưa không?”
“Có đấy." Cậu ta đáp.
Trương Oanh Oanh mắt không rời khỏi quyển sách khẽ “Ừm!” một tiếng. Ra ngoài chưa xem dự báo thời tiết, cô không lấy làm lạ.
Tranh thủ những tiết đầu sửa hết lỗi ra mà số 0 chỉ ra, đến giờ giải lao quyển bí thuật mà Bà Tăng Thanh giao cho đã chính thức hoàn thành.
Cô đi đến phòng họp, dĩ nhiên không thiếu sự xuất hiện hai nữ sinh ngày hôm qua. Trương Oanh Oanh nhìn thấy lớp ghi trên đồng phục của bọn họ, cách biệt một tuổi còn nằm trong lớp chuyên.
Vứt quyển tập trên bàn, cố ý gây ra tiếng động, Trương Oanh Oanh không nặng không nhẹ mà nói: “Điểm số của Du Minh ở lớp 11B3, tôi không muốn thấy con số khác ngoài điểm tối đa.”
Ánh mắt đem theo sát khí nhìn về phía hai nữ sinh, lại nói tiếp: “Việc gia nhập gì đó, tôi không có hứng thú.”
Dọa được một người, người còn lại vẫn hất cầm trừng mắt lại nhìn cô.
Lúc tình hình được đẩy cao, Bà Tăng Thanh lại thờ ơ buông lời: “Em chắc chứ?”
Trương Oanh Oanh quay đầu đáp: “Cô không thể ép em làm những gì bản thân em không thích.”
Cái gật đầu đầy đắc ý, Bà Tăng Thanh nói: “Em đảm bảo điểm số cho Du Minh, vẫn là chưa biết điểm số của cậu học sinh đó ban đầu chẳng con số nào khác ngoài điểm tối đa.”
Ý tứ của giáo viên rất rõ, là nói rằng Trương Oanh Oanh đã bị lừa trong suốt những ngày này, chăm chỉ làm bài tập nhưng nó vốn dĩ không cần thiết.
【…】
【Bình tĩnh một chút.】
“Thứ đó vừa làm tôi mất thời gian, kéo theo nhiều rắc rối không có nghĩa là thừa thãi.” Trương Oanh Oanh hít sâu một hơi nói tiếp “Cô thắng được em một lần, chắc chắn không có lần sau.”
Câu đầu dùng cho cấp trên, câu kế tiếp là lời cảnh cáo mà Trương Oanh Oanh dành cho Bà Tăng Thanh. Ngay từ đầu không có thiện cảm với cái gia tộc mang họ “Bà”, từ La Sát đến một người chỉ cần một tay có thể kết liễu mạng sống như Tăng Thanh, Trương Oanh Oanh đều bị đàn áp.
Bỏ ra ngoài cô lập tức thay đổi sắc mặc hỏi số 0: “Tôi làm thế ổn không?”
【Câu cuối tôi không nghĩ sẽ có khả năng.】
Rầm!
Trương Oanh Oanh ngứa chân đá vào một phòng nào đó trên dãy lầu tầng hai, cô cáu gắt: “Boss nói vậy là sao chứ? Tôi sẽ không để cái cảnh này lặp lại lần thứ hai.”
【Cô kích động làm gì?】
“Sẽ không có chuyện đó, Boss nhớ cho kỹ!”
“Đợi một chút.” Người kia chạy phía sau với gọi.
Quay đầu thì lại là người nữ sinh đứng bên cạnh ngày hôm qua. Trông có vẻ nhút nhát, không giống với người bạn của mình.
Trương Oanh Oanh muốn lờ đi nhưng suy xét kỹ một chút quyết định dừng chân.
“Tôi xin lỗi!”
Từ ngày chuyển lên vùng đất này, lời “Cảm ơn” và “Xin lỗi” nhận được khá nhiều, chân thành thì ít mà nói suông thì nhiều, bởi vậy Trương Oanh Oanh mới không thích những lời này.
Ngày hôm qua là lần đầu thốt ra khỏi miệng, cô không thể xác định bản thân nói ra là thật lòng hay bị dồn vào thế bí mà hoảng loạn nói như vậy.
Trước đã từng cảm ơn vị cấp trên ranh ma, chẳng qua là nói trong lòng, chỉ một mình cô nghe thấy.
“Chị không cúi người xin lỗi à?” Trương Oanh Oanh mặt không cảm xúc mà nói ra khỏi miệng.
Lời này khiến nữ sinh sững người.
Cô lại nói tiếp: “Thay vì lời xin lỗi, nhảy từ đây xuống có lẽ tôi sẽ thấy tốt hơn.”
Nói xong thì quay đi mà không nhìn mặt người nữ sinh ra sao.