“Đập nát chỗ này cho tao!” Giọng nói chua ngoa, ra lệnh.
Trương Oanh Oanh còn tưởng đang nói với người còn lại, bàn tay cô sớm siết chặt thành nắm đấm chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Âm thanh đầu tiên vang lên là tiếng bàn ghế bị đẩy ngã, đưa mắt nhìn chung quanh là những vị khách khoác lên mình bộ đồng phục của trường đang đập phá.
Choang!
Tiếng cửa kính bốn mặt bị đập vỡ, giờ phút này thật sự Trương Oanh Oanh đã bị chọc cho điên.
(Tôi nói đứng im.)
Số 0 chẳng dám đánh cược vào ván này, lời nói của một vị cấp trên đáng tin cậy đến mức nào, chưa thể xác thực. Một lúc lâu rốt cuộc có thể thở một hơi nhẹ nhõm, màn hình loptop không di chuyển, chứng tỏ là Trương Oanh Oanh đã nghe thấy lời nói của anh.
Bàn học về sự chịu đựng, Trương Oanh Oanh từng trải qua kinh khủng hơn mức này, tồi tệ đến mức cô không thể nhớ được chi tiết cụ thể diễn ra như thế nào. Đã từng chính miệng khẳng định bản thân có bộ não hơn người thường một tí, nhưng chuyện đó trải qua cô lại không nhớ được từng chi tiết một. Chính là nói bản thân đã cố gắng và gạt bỏ nó đi.
Hai nữ sinh đứng quan sát trong sự thõa mãn, trước khi đi còn để lại lời cảnh cáo.
“Được lòng thầy cô không đồng nghĩa với việc một tay che trời.”
Trương Oanh Oanh im lặng đi thu dọn tàn tích, khi hoàn tất trong tiệm không còn sót lại thứ gì để đặt mông ngồi xuống, gió lùa từ mọi hướng đến lạnh cả người.
Hạ Linh giữ đúng lời hứa, hai mươi giờ thả cô về thì mười chín giờ năm mươi tám phút đã xuất hiện.
Đập vào mắt là cảnh tượng trơ trọi đến khó tin.
Bà chủ ngơ ngác hỏi: “Cô dọn dẹp gọn gàng, rồi bàn ghế đi đâu hết rồi?”
Cô bình thản đáp: “Bãi rác.”
Mới giao lại sản nghiệp có một buổi đã tan tành không còn thứ gì.
“Là không vừa ý thứ gì? Giờ giấc? Vậy khi nãy đừng đồng ý?” Hạ Linh chất vấn.
Nhuệ Luân đi vào sau, nhìn thấy cảnh tượng này rồi lại nhìn Trương Oanh Oanh với ánh mắt ngờ nghệch.
Cậu ta hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
【Mai sẽ có người mang đến tận nơi, cô yên tâm. Tôi dù sao cũng là cấp trên có tâm huyết, là người bảo cô đứng im, tôi sẽ chịu trách nhiệm.】
Có câu nói này của số 0, Trương Oanh Oanh như được vớt ra khỏi hầm băng. Ngay từ đầu nói luôn thì cô đã không lo lắng đến như vậy, số 0 cũng chẳng mấy tốt lành.
Trương Oanh Oanh nhìn Hạ Linh, ánh mắt chứa sự ưu phiền, ba phần lãng tránh mà đáp: “Không có gì, tân trang lại thôi.”
“Tân trang? Cô đã hỏi ý kiến của tôi chưa?” Hạ Linh cáu gắt chỉ về hướng Nhuệ Luân “Không phải vì thằng nhóc thối này thích cô, tôi đã không để cô vào mắt.”
Cô cười nhạt, lời nói tiếp theo khiến cho trái tim số 0 hững lại vài nhịp.
“Cảm ơn vì đã thích tao.”
Trương Oanh Oanh còn nghĩ sẽ thuận lợi bàn giao mọi thứ ngay cả lợi nhuận ngày hôm nay đều minh bạch rõ ràng, dáng vẻ ra về lại trái ngược không còn thứ gì để bàn giao, ngay cả tiền của ngày hôm nay, ngoài vị khách đầu tiên thì không thu được bất cứ của vị khách nào nữa.
Bước chân chậm rãi để cảm nhận mọi thứ, đêm tối được ánh trăng chiếu rọi, đường về nhà của cô không quá khó đi.
【Đang buồn sao?】
Giọng điệu vẫn thản nhiên, nhưng không giấu nổi số 0.
“Tôi đang tận hưởng cảm giác khi nói ra lời cảm ơn, buồn là gì chứ?”
Cửa tiệm bị đập nát hết cửa kính, vậy mà lúc đó Trương Oanh Oanh lại cảm thấy ngột ngạt vô cùng, lời nói trên đầu môi ngoại trừ câu đó thì không nghĩ được câu nào khác.
【Tôi nói được làm được, cô đừng bận lòng nữa.】Số 0 an ủi bẳng thực lực tài chính của bản thân.
“Trở về làm con người vô tâm như trước chẳng được rồi.” Giọng nhỏ dần “Đều tại Boss cả.”
【Còn đổ lỗi cho tôi thì đừng trách…】
“Không nói, không nói nữa.”
Qua một lúc lâu, mà đường về nhà vẫn còn xa. Mọi lúc là dồn hết công suất chạy như một cái máy không biết mệt, hôm nay tâm trạng không tốt nhấc bước chân thôi cũng thấy nặng nề, số 0 đoán rằng còn rất lâu mới có thể đi ngủ.
【Lúc nãy sao không nói thẳng?】
Trương Oanh Oanh không thành thật, mà còn dùng những lời lẽ không biết xoa dịu lòng người, cách thể hiện qua giọng nói càng khiến người ta phát cáu. Số 0 còn chưa nhìn đến biểu cảm trên gương mặt, nhưng dám cá nó chẳng dễ chịu đối với người nghe.
“Không liên quan đến bọn họ, bọn người kia là đến tìm tôi gây chuyện.”
“Oanh!”
Trương Oanh Oanh khó chịu hỏi số 0: “Anh gọi tôi làm gì?”
【Phân biệt rõ một chút.】
Số 0 đang trò chuyện, có điên mới gọi tên cấp dưới.
“Chờ một chút.” Người kia quát “Oanh!”
Cô xoay đầu nhìn lại, ánh sáng le lối trong đêm nhưng đôi mắt tinh tường đã nhận ra người đến là Nhuệ Luân. Cậu ta lái xe bằng một tay, tay bị thương cầm điện thoại chiếu sáng, liên tục gọi tên cô.
“Đừng gọi tên tao.” Cô nhíu mày nhẹ nhàng nói.
Nhuệ Luân lập tức giải thích: “Gọi tên người khác vào buổi tối là không nên, nhưng mày cấm đầu đi nhanh như vậy làm gì?”
Tốc độ so với người thường phải nói là chậm như rùa bò, trong mắt của Nhuệ Luân lại là một diễn biến khác. Việc gọi tên sáng trưa chiều tối Trương Oanh Oanh đều không để tâm, cái quan trọng là không được gọi một chữ như vậy, sẽ khiến cô nhớ những thành viên còn lại.
“Mày tức giận cũng phải, mẹ tao hay nói nặng lời thực ra không có ý gì đâu.”
“Hai người tức giận mới đúng, tao là người sai, không chối cãi.”
Trương Oanh Oanh thuận thế ngồi ở phía yên sau xe đạp, tay cầm lấy chiếc điện thoại mà Nhuệ Luân chật vật nãy giờ.
Cậu ta đuổi theo mục đích không phải muốn truy cứu trách nhiệm, bởi vì sợ những tin đồn trên vùng đất này là thật, ngày mai không thấy người đâu, Nhuệ Luân lại chẳng vui vẻ gì.
“Mày dở quán của mẹ tao làm gì? Ngay cả kính cũng đập hết?”
“Mẹ mày có cho đuổi theo không, hay là tự tiện.” Trương Oanh Oanh nhỏ giọng “Tao không muốn gia đình mày vì tao mà cãi vã.”
“Mày lại giỏi mơ mộng.”
Bên kia số 0 cũng nghe thấy câu này, giọng cười không chút khách sáu, khiến cô bực bội.
“Thế thì tốt.”
Trương Oanh Oanh không cần chỉ đường về nhà Nhuệ Luân cũng tự khắc biết, cậu ta đã đến đây vào hôm trước.
Chiếc xe đạp đã dừng lại trước cổng.