Nhuệ Luân nhún vai, dọn nốt cái đống thủy tinh vỡ tan tành kia.
Cậu ta không có cha, Hạ Linh may mắn giành được trọn tình yêu của đứa con trai. Nói về vấn đề gì không quan trọng, cả hai sẽ không nói đến người kia, người mà Hạ Linh lấy họ đặt cho đứa con trai của mình.
Đóng cửa cả hai trở về ngôi nhà nhỏ.
Về phần Trương Oanh Oanh vẫn thư thả đạp xe hóng gió trời, hít một hơi toàn mùi cây với cỏ, buổi sáng nắng gắt bao nhiêu, buổi tối lạnh bấy nhiêu. Ánh trăng tròn rành rạnh, cảm giác mang lại cực tốt, nhưng lại thiếu mất đi một thứ.
Số 0 im lặng đến bất thường.
Trương Oanh Oanh chưa mất kiên nhẫn đến nỗi quan tâm một người qua thiết bị biến âm, nếu thiếu thì cô lấy người khác để bù vào lỗ hỏng, phía sau vẫn còn Du Minh.
Cô điềm tĩnh hỏi: “Anh thấy lạnh không?”
Khoảng không im lặng đến trống vắng.
“Du Minh?” Trương Oanh Oanh khẽ gọi.
Ngoảnh đầu nhìn lại, phía sau hoàn toàn không có ai, cô kinh ngạc nhỏ giọng: “Đệch!”
Chiếc xe dừng lại ở một ngã rẽ, con đường mà Quan Nghi chở cô lạc vào bãi tha ma. Chỉ cần đạp thẳng một đường sẽ trở về nhà, cô chưa bao giờ tin chuyện thần tiên hay ma quỷ, chưa một lần.
Thở dài một hơi, quay đầu xe, vận tốc đạp như rùa bò. Đèn đường không lấy một cái, tất cả điều nhờ vào ánh trăng soi đường. Theo bản năng cô sẽ mặc kệ người kia, khi nào về thì hay lúc đấy. Bây giờ không giống với trước đây, có lẽ là do số 0 dạy cô cách sống.
Trương Oanh Oanh thầm oán trách bản thân hình thành cái tính dở hơi.
Một lúc đã thấy Du Minh bước ra từ ven đường, trên tay trĩu nặng hai quả xoài. Gương mặt tươi cười nhìn về phía cô, lúc chạm mắt cậu ta còn đưa hai trái xoài lên trước mặt.
“Anh đột nhiên biến mất, có biết…” Trương Oanh Oanh cố tỏ ra không quan tâm.
Du Minh có vài phần ngạc nhiên: “Tôi nghĩ em biết?”
Có người đột nhiên nhảy xuống xe làm cách nào cũng cảm nhận được, sự ngạc nhiên của Du Minh là có cơ sở. Trương Oanh Oanh đánh mắt nhìn xung quanh, điềm tĩnh đáp: “Ồ, nhập tâm quá rồi.”
Trở về nhà thì chưa thể, Du Minh lôi kéo cô vào cây xoài vặt thêm vài trái, áo ngoài dùng để đựng xoài, quyển sách được Trương Oanh Oanh cầm trên tay.
“Em đang giận tôi sao?” Du Minh vội nói “Tôi xin lỗi.”
“Không có.”
Trương Oanh Oanh đạp nhanh về nhà, đến nơi cùng Du Minh trò chuyện một chút. Những trái xoài được hai người bọn họ rửa sạch ngồi ăn trong lúc rảnh. Cô vẫn trung thành với quyển sách bài tập dày cộm, không mấy chú ý đến Du Minh.
Chuẩn bị vào giấc ngủ trong đầu Trương Oanh Oanh vẫn còn bận tâm chuyện của Du Minh nhảy xuống xe mà cô không hề hay biết, sự cảnh giác đã hạ đến mức báo động rồi sao?
Sáng ngày hôm sau số 0 chỉ thông báo mỗi một câu:【Trương Oanh Oanh cấp S, còn 360 ngày để thực hiện nhiệm vụ.】[Thứ 5]
Vị cấp trên ít nói hơn mọi ngày, điểm khác thường quá rõ ràng. Trương Oanh Oanh không có nghĩa vụ phải hỏi, muốn hỏi càng không thể, quyền hạn không đủ. Chuyện cứ thuận theo tự nhiên, ngày hôm đó chỉ mỗi Du Minh đi học, liên tiếp những ngày sau đó cũng vậy.
【Trương Oanh Oanh cấp S, còn 359 ngày để thực hiện nhiệm vụ.】[Thứ 6]
【Trương Oanh Oanh cấp S, còn 358 ngày để thực hiện nhiệm vụ.】[Thứ 7]
【Trương Oanh Oanh cấp S, còn 357 ngày để thực hiện nhiệm vụ.】[Chủ Nhật]
Đã ba ngày Trương Oanh Oanh trốn trong phòng, cho dù Du Minh có gõ bao nhiêu lần, cánh cửa phòng vẫn không mở. Cậu ta còn đang lo lắng vì hành động tự tiện của bản thân vào tối ngày hôm đó đã làm cho đứa em gái muộn phiền, trong lòng vô cùng khó chịu.
Bên trong Trương Oanh Oanh đang nghiêm túc cầm cây bút viết gì đó, cô không để tâm đến lượng chữ của số 0 nói mỗi ngày, chuyện để tâm duy nhất là hoàn thành quyển bài tập Bà Tăng Thanh, giáo viên dạy toán giao cho.
Đến năm giờ sáng là tỉnh dậy, bên cạnh là ly trà nóng. Thư giãn bằng cách chống đẩy tại chỗ, chán nản thì nhìn cái bóng trắng làm niềm vui.
“Trương Oanh Oanh!”
Nghe thấy có người gọi tên mình, Trương Oanh Oanh liền gạt bỏ sang một bên. Ngôi nhà này cách biệt, chỉ có mỗi Thanh Anh mới biết cô ở nơi chó không thèm ị như thế này, cái chất giọng vừa rồi cũng không giống. Tiếp xúc một giây gương mặt có thể nhầm lẫn nhưng giọng nói cô có thể dám cá, bản thân chưa bao giờ nhầm lẫn.
Nghĩ kỹ lại một chút thì thấy giống một người.
Nhuệ Luân?
Chỗ cô đang ngồi từ bên ngoài có thể nhìn thấy, Du Minh mỗi ngày đi học về đều nhìn rõ còn đứng quan sát một lúc lâu. Cậu ta chỉ dám nhìn không dám làm phiền, bắt chuyện thì đường đường chính chính đến khi Trương Oanh Oanh mở cửa phòng rồi nói, mặc nhiên ưu sầu phần mình.
Trên tay vẫn cầm chặt cây bút, cô đứng dậy đưa mắt nhìn xuống cất gióng hỏi: “Mày đến tận đây đòi nợ à?”
Bên dưới là cậu thiếu niên gương mặt được ánh sáng soi rọi, nét mặt lạnh lùng mà Trương Oanh Oanh từng đem ra so sánh với Hàm Nghiêm vẫn còn hiện hữu rất rõ, cậu ta đáp: “Đúng vậy, tao đến đòi nợ.”
Trương Oanh Oanh kinh ngạc nhìn cậu ta, vừa rồi cô chỉ nói đùa. Chuyện nợ nần chỉ có nợ ân tình mà Tề Băng chăm sóc bao năm qua, có nợ cũng không để qua mười hai tiếng đồng hồ.
“Nói rõ một chút.”
“Không mời tao vào nhà?” Nhuệ Luân ngước đầu mà nói chuyện, cổ mỏi sắp rớt ra khỏi cơ thể.
“Nhấn chuông đi."
Nhuệ Luân không hiểu câu hỏi vừa rồi, chỉ cần trực tiếp xuống mở cổng là được, vì sao lại bảo nhấn chuông? Cậu ta nghĩ vì Trương Oanh Oanh sống chung với người nhà nên phải làm như thế. Ngoan ngoãn lễ phép đi đến nhấn chuông, chuẩn bị tâm lý chào hỏi người lớn.
Vừa nhấn đã có người lập tức đi ra, không phải ai xa lạ người này Nhuệ Luân đã chạm mặt hai lần.
Cậu ta khó hiểu hỏi: “Sao lại ở đây?”
“Có vấn đề gì sao?” Du Minh nghiêng đầu hỏi lại.
Nhuệ Luân bước vào nhà với cảm xúc lộn xộn, phần lớn là do Du Minh mà ra. Trương Oanh Oanh đã ngồi ngay ngắn ở ghế sofa. Quyển sách đeo bám dai dẳng được cô đặt ở trên đùi, tay không ngừng viết lời giải, thờ ơ nói: “Ngồi đi.”
Nhuệ Luân dù bực tức nhưng vẫn ngồi xuống.
Du Minh đi pha ấm trà cho Trương Oanh Oanh, còn về phần Nhuệ Luân đơn giản một ly nước lọc. Sau đó đã trở về phòng của mình, Du Minh thiết nghĩ không nên quấy rầy thì hơn.