Trên đường chở Du Minh về nhà, Trương Oanh Oanh lại tiếc nuối cả ngày hôm nay. Sở Dật như ngọn hải đăng, không di dời hay tự chạy đi mất vẫn đứng trơ ra đó, để kéo khoảng cách lại gần thì chẳng được, quãng đường tưởng gần mà lại xa không tưởng.
“Trời ơi.” Tiếng than vãn kéo dài của cô giữa trời nắng gắt.
Du Minh ngồi ở phía sau lo lắng lập tức nói: “Đổi vị trí, để tôi chở.”
“Đổi cái gì mà đổi, em không có mệt!” Dừng một chút cô lại nói “Sở Dật, anh biết gì về con người này?”
Từ lúc gặp mặt đến giờ, Trương Oanh Oanh cứ nhắc đến cái tên này, cậu ta không muốn nghi ngờ nhưng không hỏi ra miệng thì không được: “Tiểu Trương, em không vừa mắt Sở Dật sao?”
Bình thường chú tâm đến một người như vậy chỉ có thể là thích người ta hoặc muốn theo đuổi, ở cái độ tuổi hiện tại chuyện này không lấy làm xấu hổ. Du Minh chưa khỏi bệnh nhưng không đến nỗi đầu ốc mụ mị, Trương Oanh Oanh đã có người trong lòng, ngoại trừ trường hợp Sở Dật đã làm gì đó không vừa mắt mới khiến cô quan tâm nhiều như vậy.
【Không có cái luật đi kèm theo nhiệm vụ lần này, có khi cô giết Sở Dật rồi cũng nên.】
Trương Oanh Oanh bày ra biểu cảm thích thú: “Chỉ thấy con người Sở Dật rất thú vị, đáng tìm hiểu.”
【Gặp lại còn đưa ngón giữa để chào hỏi người ta, thú vị thật.】
Du minh thở phào nhẹ nhõm hỏi: “Vậy em muốn hỏi gì về Sở Dật?”
“Tính cách, sở thích, điểm mạnh, điểm yếu.”
Trước mắt cô muốn tìm hiểu những thứ đó.
Cậu ta cẩn thận suy ngẫm rồi đáp: “Không hòa đồng, sở thích và điểm yếu thì không biết, điểm mạnh là học đều tất cả các môn.”
【Cái gì cũng không biết?】Số 0 thở dài ngán ngẩm.
“Người hướng nội à?”
【Năm bảy phần là vậy rồi.】
Du Minh liền nói: “Gần giống, thường ngày vẫn nói một vài câu xã giao.”
Trương Oanh Oanh gật nhẹ đầu vài cái, tăng tốc đạp về phía trước. Chuyện này tạm gác sang một bên, chở người bệnh về đến nơi đến chốn mới là bổn phận của cô bây giờ.
Chạy đến ngã rẽ, lối đi vào nghĩa địa ngày hôm qua cô khẽ rùng mình, Du Minh cười nói: “Chạy vào đó là nghĩa trang rồi.”
【Đừng có đâm đầu vào đó nữa.】
“Không cần anh nhắc.” Lời nói như muốn tát thẳng vào mặt mặt người khác. Trương Oanh Oanh lập tức nhận ra, vừa rồi cô muốn nói với cấp trên không phải Du Minh.
“Cho tôi giải thích, vừa rồi không phải nói với anh đâu.” Cô lập tức cứu chữa hình tượng của bản thân “Tôi là nói, là nói với người bạn trong không khí thôi.”
“Tiểu Trương cứ làm theo sở thích của mình, tôi không để ý đâu.” Lời nói vô cùng ôn nhu, chính bản thân Trương Oanh Oanh còn cảm thấy hổ thẹn.
Về đến nhà Du Minh đã giành phòng bếp, Trương Oanh Oanh có cản cũng cản không được.
Trong khoảng thời gian đó cô lên phòng đàm đạo với vị cấp về một số thông tin. Cả hai nói qua nói lại vài câu rốt cuộc cũng không thu được gì, càng làm câu chuyện đi vào ngõ cục. Trương Oanh Oanh nhìn lên trần nhà ngẫm nghĩ, bản thân đã làm sai chỗ nào? Bản thâm thừa nhận năng lực làm việc rất nhanh chóng, ám sát con mồi dễ như trở bàn tay nhưng trong trường hợp này, sự tự tin của cô bị đánh bại hoàn toàn.
Những thứ bên lề tác động liên tục, giá như có thể một lần kề dao vào cổ Sở Dật tra hỏi từng thứ từng thứ một. Nếu may mắn có được thông tin liền đi lấy món đồ có tên ‘Thủy Ngân Đỏ’ về, mạng sống của Tề Băng và Quan Nghi được đảm bảo. Ở tình huống xấu hơn, thông tin không hỏi được, từ nay về sau Sở Dật như con lươn khó mà cầm trên tay.
Trương Oanh Oanh vô cùng bất lực, tinh thần hăng hái khi đến đây giảm đi một nửa: “Boss.”
【Có việc gì? Phát hiện ra điều gì rồi?】
“Không phải, Sở Dật dè chừng tôi như vậy làm sao có phát hiện, tôi đâu phải thần thánh."
Cô đang nghĩ đến việc có thêm một đồng đội nữa thì tốt biết mấy, không mong cầu người đến là Hàm Nghiêm, đoạn tình cảm đó đã chấm dứt từ khi bước chân ra khỏi đảo. Chỉ cần một người nhìn được chạm được, ở nơi này Trương Oanh Oanh không hòa nhập được. Bọn họ trong sáng minh bạch, tay cô rầy rẫy tội lỗi, nhuộm đỏ từ rất lâu về trước.
Ờ cùng với những người nhiệt tình như vậy, cảm thấy bản thân tồi tệ vô cùng, Trương Oanh Oanh ghét những suy nghĩ đang chạy trong đầu.
Bàn ăn đầy đủ chất dinh dưỡng, cách bày trí bắt mắt, Du Minh bỏ rất nhiều tâm huyết vào bữa cơm này. Trương Oanh Oanh ngồi trên bàn ăn mặt cứ cúi gằm xuống, đôi đũa chọc vào bát cơm vài ba lần mà chưa cho đến miệng.
“Có phải vì tôi, người bạn kia của em mới hiểu nhầm?” Cậu ta thấp giọng hỏi.
“Không phải bạn.” Cô chớp mắt vài cái, lập tức trở về dáng vẻ như mọi ngày “Không có gì làm sao… Thôi, xíu nữa anh đi uống gì đó với tôi không?”
Du Minh hiểu nhầm rằng cô đang muốn uống bia để giải sầu, lặp tức can ngăn: “Còn nhỏ không nên chạm vào mấy thứ đó.”
“Hả?” Gương mặt tỏ ra ngơ ngác, cô nói “Uống trà thì có gì mà không nên, mẹ của Nhuệ Luân mở quán để kinh doanh, ở đấy cũng có nước ép nữa, anh đừng lo.”
Nơi mà Trương Oanh Oanh muốn đến thật ra là nhà của Sở Dật, nhưng xăm xăm đến đó thì không nên, đột nhập lục lọi càng không nên.