Ngâm mình trong bồn tắm, tâm trí lại trôi dạt theo những câu chuyện ma mị Nhuệ Luân và Thanh Anh kể. Điểm trùng hợp chỉ toàn liên quan đến nhà họ Sở, là cô may mắn hay là vùng đất này chỉ toàn những chuyện như thế?
“Số 0, anh còn ở đó không?”
【Còn.】
Số 0 đã đóng laptop của mình lại, chỉ trao đổi bằng giọng nói. Vị cấp trên này không biến thái như cấp dưới của mình, không như ai kia muốn nói thì nói, muốn sờ liền sờ.
“Chuyện ma quỷ, Boss tinh bao nhiêu phần?”
【Tin là tin, không tin thì không tin, bao nhiêu phần có quan trọng sao?】
Âm thanh mà số 0 nghe được là dòng nước chảy ồ ạt, bởi vì Trương Oanh Oanh đã hoàn toàn hòa mình vào bồn tắm. Qua một lúc lâu cô mới ngôi lên, từng ấy năm chưa bao giờ suy nghĩ nhiều đến thế, ngay cả tình yêu đối với Hàm Nghiêm cũng không phiền não đến vậy.
Trên đời rắc rối nhất chính là tình yêu, nay lại thêm một vấn đề còn nghiêm trọng hơn cả nó. Một đứa trẻ mười bảy tuổi xử lý thế nào cho thỏa đáng?
Chỗ ngồi để uống trà thư giản hướng ra phía sau vùng đất, cái bóng trắng Trương Oanh Oanh hay thấy là con quỷ không đầu? Vậy là nói trước nhà có cái quan tài cổ, lại không biết có thực sự tồn tại, hay là câu chuyện viển vông.
Buổi chiều hôm đó Du Minh có thể xuống giường, ngặt một nỗi cậu ta cũng không phải nhiều đời ở vùng đất này khai thác thông có chút khó khăn.
【Chú ý một chút, tinh thần của cô bây giờ có thể chết bất cứ lúc nào.】Số 0 nhìn vào động tác ăn uống của Trương Oanh Oanh liền đoán được cô đang thất thần.
Du Minh cũng nhận ra, cậu ta liền hỏi: “Em có chuyện không vui sao?”
Trương Oanh Oanh không phải thất thần, là tập trung quá mức khiến cho bên ngoài không thể tác động đến tâm trí của cô. Bỏ qua câu hỏi của Du Minh như một người mất hồn, đi đến rót nước, hành động như một người bị quỷ ám, không tránh khỏi làm cho người trong nhà nảy sinh nghi ngờ.
Rửa bát như một cái xác sống còn làm vỡ vài ba cái, dọa chàng thiếu niên nhát gan như Du Minh phải suy nghĩ lung tung.
Chạm nhẹ vào vai Trương Oanh Oanh, cô không có phản ứng gì, cậu ta lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Em gặp phải chuyện gì rồi, tôi chỉ là người ngoài nhưng chuyện nằm trong khả năng, nhất định tôi sẽ giúp.”
Một người vừa trải qua chuyện kinh khủng, vết thương bên ngoài đang dần hồi phục nhưng vết thương khắc sâu trong tim dễ gì hồi phục trong khoảng vài ba ngày, lại đi dính vào một kẻ vô tâm như Trương Oanh Oanh chỉ có tệ hơn chứ không thể nào khả quan, bây giờ còn phải an ủi ngược lại.
“Anh đi nghỉ thì hơn, tâm trạng tôi không tốt rồi” Trương Oanh Oanh xong việc rửa bát thì về phòng khóa trái cửa.
Số 0 hiểu được cảm giác rối bời mà cô đang có, giết người là chuyện vặt, điều tra như FBI mới thật sự làm khó người khác.
【Hòa nhập trước, không gấp, bình tĩnh mới làm nên chuyện.】Khuyên những câu này là dư thừa, nhưng số 0 nghĩ Trương Oanh Oanh cần nó.
“Trôi qua ba ngày rồi, lần gặp thứ ba với Sở Dật vẫn chưa diễn ra.” Trương Oanh Oanh lấy hai tay làm gối nhìn lên trần nhà “Tôi có nên đột nhập vào nhà họ Sở không?”
Nhà họ Sở hình như biết vị trí nó ở đâu rồi, là căn nhà tên nhóc Sở Dật chạy vào, chính là căn đó. Cách cây Kim Đồng Nam vài chục mét, tổ chức thả cô ở đó cũng không tồi. Ban đầu bị kiến cắn có hơi cáu trách mắng vài câu, nhưng nghĩ lại không có gì là vô nghĩa.
【Cô không đi đào thử quan tài gì đó sao?】
“Sao Boss biết tôi có ý này?”
Quả thật từ khi mơ thấy ác mộng đến giờ, cô chỉ muốn chứng thực chuyện này. Linh cảm là vậy, từ một chữ Sở mà ra thì Trương Oanh Oanh không muốn bỏ qua. Bản thân rất mạnh nhưng cái quan tài bao sâu? Lỡ như đào cả trăm mét vẫn không thấy thì sao?
Nhìn trần nhà đủ rồi, cô lại muốn hóng gió một chút. Đi đến mở cửa, bước ra cái chỗ cô hay ngồi dùng trà, không ngoài dự đoán cái bóng trắng cứ lảng vảng ở chỗ kia.
“Con mẹ nó!” Tự dưng bản thân lại phát cáu, lại nói tiếp “Sao không trét bột huỳnh quang lên người rồi đi cả hết vùng đất này luôn đi.”
【Người ta không rảnh.】
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa phòng, biết chắc là Du Minh đến tìm nhưng Trương Oanh Oanh vẫn có tâm thế đề phòng, con dao ngắn ở đùi trái được cô nắm chắc trong tay. Mở cửa ra, quả thật là gương mặt điển trai có phần xanh sao của Du Minh.
“Anh vẫn chưa ngủ?”
【Học hỏi con cú đêm như cô đấy.】
Lại mỉa mai người khác rồi!
Trên tay Du Minh là tách hồng trà nóng, Trương Oanh Oanh khó xử rồi đây. Sát thủ cấp SS lại uống đồ mà người khác đưa cho mới là chuyện khó tin, làm sao bây giờ?
Phải tươi cười mà nhận lấy, uống hay không lát rồi tính.
“Anh về phòng được rồi.”
Vẻ mặt của người kia có chút nào muốn về đâu? Là muốn trò chuyện với đứa em gái này một chút, Trương Oanh Oanh cũng nhận ra, số 0 liền giải vây, trực tiếp đuổi người về sẽ khiến bản thân tự nhận là có vấn đề.
【Mời vào trong đi, không sao cả.】
“Anh vào đi, nói một chút thôi nhé.”
Trương Oanh Oanh trước khi ra mở cửa này ra đã đóng cánh cửa kia lại rồi, Du Minh không tinh mắt như cô nhưng vận rủi nhìn thấy thì lại không hay, trường hợp tồi tệ nào cũng có thể xuất hiện.
Trong phòng có cái bàn nhỏ, Trương Oanh Oanh tiện tay lấy ra, hai người ngồi xuống đối diện.
【Trà cô cứ uống tự nhiên, bao nhiêu là chất được tiêm vào người rồi, đừng sợ.】
Câu nói của số 0 rất mâu thuẫn, đừng sợ cửa cấp trên giống như liều thuốc độc với cấp dưới. Tiêm bao nhiêu thứ vào người? Ly trà đưa đến miệng, che đi một phần, Du Minh mới không thấy đôi môi đang run rẩy của Trương Oanh Oanh.
Hương vị hồng trà còn tốt hơn những lời an ủi của số 0 lúc nãy.
“Hôm nay, em gặp phải chuyện gì sao? Nói ra sẽ tốt hơn chịu đựng một mình, tôi không biết an ủi nhưng lại rất thích lắng nghe người khác nói.”