Cuối tuần, trong tiếng chúc phúc của người nhà, Hàn Phi lên đường.
Nhưng lúc này hắn không phải cô đơn một mình. Hàn Bích Tuyền, Hàn Vi Nhi, Hàn Hâm Nhi cùng Hàn Thiên Kình một đường cùng hắn đi đế đô, mặt khác còn có một gã xa phu thú tộc.
Hàn Phi cùng Hàn Bích Tuyền rất mong muốn Hàn Kỳ Ti có thể cùng đi Thánh Kinh. Nhưng mà cuối cùng nàng tuyển chọn ở lại Hà Loan Lĩnh.
Biệt ly luôn đau khổ, nhưng mà mọi người Hàn Mộc Thiên rất rõ ràng, Hà Loan Lĩnh thực sự quá nhỏ. Hàn Phi khẳng định không thể dừng lại chỗ này lâu lắm. Hắn vẫn phải bước trên con đường thuộc về hắn.
Tập Thủy thành cách đế đô Quang Huy đế quốc xa không dưới vạn dặm. Đoàn người ban ngày đi đêm nghỉ, phải mất đủ 2 tháng thời gian mới tới được Thánh Kinh. Nhưng lúc này hành trình dài dằng dặc Hàn Phi có ba giai nhân làm bạn cho nên không một chút khổ cực. Hàn Phi cùng Hàn Bích Tuyền cùng Hàn Vi Nhi luận bàn vũ kỹ, thuận tiện trêu đùa người hay xấu hổ nhất là Hàn Hâm Nhi. Một đường du sơn ngoạn thủy coi như có được thời gian thích ý.
Hàn Vi Nhi cùng Hàn Hâm Nhi lần đầu tiên rời nhà đi xa như vậy. Phong cảnh ven đường làm cho các nàng mở rộng nhãn giới, đối với thời gian tới càng tràn ngập chờ mong.
Lúc hai thiếu nữ thấy được thành Thánh Kinh hùng vỹ không gì sánh được, thực sự bị chấn động vô cùng. Tuy rằng ven đường đi các nàng đã nhìn qua không ít thành phố lớn. Thế nhưng so sánh với Thánh Kinh có mấy trăm vạn nhân khẩu hoàn toàn không cùng một cấp độ tồn tại!
-Oa! Thật lớn quá!
Hàn Hâm Nhi từ cửa sổ xe lộ đầu ra ngoài, khuôn mặt tràn đầy thần sắc kinh ngạc. Nàng từ nhỏ tới lớn sinh hoạt ở trong thành Tập Thủy, không chỉ nói Thánh Kinh, cho dù là vệ thành đế đô cũng không thể so sánh được.
Thấy dáng vẻ khả ái của nàng, Hàn Phi không nhịn được mà đưa tay sờ nên khuôn mặt mềm mại của nàng nói:
-Sau này chúng ta sống ở đây, hài lòng không?
-Ca ca!
Hàn Hâm Nhi mặt đỏ lên, lập tức rút trở lại, giống như một con thỏ nhỏ bị giật mình vậy.
-Giàu to rồi, giàu to rùi, giàu to rồi!
Hàn Thiên Kình bên cạnh đôi mắt nhỏ giống như hai hòn bi ve, trong miệng niệm liên tục một câu, cũng không biết giàu to rồi cái gì.
Xa xôi vạn dặm, dọc đường đi Hàn Thiên Kình cùng Hàn Phi đều cưỡi ngựa đi trước, hắn coi như là chịu không ít nỗi khổ, cả người đều gầy đi một chút. Nhưng mà tinh thần rắn giỏi hơn nhiều, Hàn Phi cũng cố ý ma luyện hắn một chút.
-Đi! ~ Hàn Phi hăng hái vung roi ngựa chỉ tới phía trước, mang theo mọi người đi nhanh hơn về phía cửa thành.
Một giờ sau, Thánh Kinh Hàn thị tông phủ.
Từng tiếng cười sang sảng từ trong biệt thự tông phủ truyền ra. Từ khi tiếp quản tộc trưởng Hàn thị tới nay, Hàn Võ Quốc chưa từng có ngày nào hài lòng như ngày hôm nay. Lão vui vẻ vô cùng, bởi vì ngoại tôn Hàn Phi của lão đã mang lại vô số vinh quang cho gia tộc, đồng thời còn mang về ba nữ hài tử xinh đẹp như thiên tiên!
Tuy rằng đã sớm nhận được tin tức về Hàn Phi, nhưng mà hôm nay Hàn Phi trở về vẫn làm cho cả tòa tông phủ nhộn nhịp cả lên. Hàn Thành Nghiệp, Hàn Mỹ Lệ, Hàn Trác, tất cả đều ở đây, ngay cả Hàn Cảnh San đang ở Thánh Luật học viện cũng được Hàn Cảnh Võ cho người đưa về.
Hơn một năm trước, Hàn thị tông phủ biến hóa tuy rằng không lớn, nhưng mà toàn bộ các phòng ốc trong biệt thự đều được tu sửa lại. Tôi tớ hộ vệ đều gia tăng không ít, nhìn qua cũng có vài phần khí thế của tông phủ gia tộc.
Hàn Võ Quốc hoàn toàn coi Hàn Bích Tuyền, Hàn Vi Nhi cùng Hàn Hâm NHi trở thành cháu dâu. Lúc Hàn Phi giới thiệu lão cười tới không thể khép miệng lại được, nhìn Hàn Bích Tuyền cùng Hàn Vi Nhi, ánh mắt thỏa mãn vô cùng.
Lão tiếp nhận cái hộp gỗ từ tay Hàn Thành Nghiệp trịnh trọng giao cho Hàn Bích Tuyền cười nói:
-Lần đầu gặp mặt, ngoại công cũng không có gì tốt tặng cho các ngươi. Tổ tiên truyền tới vài món đồ trang sức, rốt cuộc làm lễ gặp mặt cho các ngươi đi!
Ba nữ nhân hai mặt nhìn nhau, Hàn Phi ra hiệu cho Hàn Bích Tuyền, Hàn Bích Tuyền xấu hổ nhận lấy, hơi ý xấu hổ hành lễ nói:
-Cảm tạ ngoại công!
-Cảm tạ ngoại công!
Hàn Vi Nhi cùng Hàn Hâm Nhi đều là người thông tuệ.
-Tốt tốt!
Hàn Võ Quốc cười tới không nhìn thấy mắt, mặt mày hồng hào phảng phất như trẻ hơn mười tuổi.
Đứng ở phía sau Hàn Võ Quốc, Hàn Trác nhìn thấy quen mất, bởi vì hắn biết cái hộp gỗ này không bình thường. Trước kia có thể nói nó là một chút của cải cuối cùng của Thánh Kinh Hàn Thị để lại. Hắn cũng đánh chủ ý tới nó không ít lần, nhưng mà Hàn Võ Quốc thủy chung không có cho hắn, hiện tại lập tức chặt đứt ý nghĩ của hắn rồi.
Mặc dù trong lòng đố kị vô cùng, Hàn Trác vẫn không dám lộ ra nửa điểm bất mãn. Bởi vì hắn biết hiện giờ người Hàn Võ Quốc sủng ái không phải là mình.
Giới thiệu ba nữ nhân xong, Hàn Phi giới thiệu Hàn Thiên Kình cho Hàn Võ Quốc. Lúc Hàn Võ Quốc nghe nói Hàn Thiên Kình là đệ tử trực tiếp của Minh Lam Hàn thị, vẻ mặt ít nhiều có chút cổ quái.
Hàn Thiên Kình phi thường khôn khóe, cái miệng bôi đầy mật ngọc, hành lễ vấn an làm cho Hàn Võ Quốc có ấn tượng tốt với hắn.
Không quá bao lâu, Hàn Cảnh San về tới tông phủ, nhìn thấy Hàn Phi nàng vạn phần kinh hỉ. Mà lúc Hàn Phi giới thiệu đám người Hàn Bích Tuyền cho nàng, vẻ mặt nàng có chút vi diệu.
Người này thật là hoa tâm! Hàn Bích Tuyền len lén liếc mắt nhìn Hàn Phi.
Oan quá! Tại đẹp trai mà! Cười khổ Hàn Phi xác thực không có ý gì với Hàn Cảnh San, nhưng mà đám người Hàn Bích Tuyền không tin mấy.
Sau đó, Hàn Mỹ Lệ an bài mấy người Hàn Bích Tuyền chỗ ở, mà Hàn Võ Quốc cùng Hàn Phi tới thư phòng trao đổi.
Hàn Phi rời khỏi Thánh Kinh đi yếu tắc Hồng Hà, Hàn thị được Lôi thị chiếu cố không tồi. Cửa hàng võ phô của Hàn Thành Nghiệp dựa vào đặc thù linh văn đồ của Hàn Phi cung cấp luyện chế ra linh vũ khí đặc biệt, dần dần có tiếng tại Thánh Kinh, buôn bán náo nhiệt, thu nhập hơn nhiều.
Chính là dựa vào thu nhập của võ phô, Hàn thị mời chào một vài nhân thủ. Những tộc nhân gia tộc do không ít nguyên nhân phải tản mạn khắp nơi cũng dần dần trở về. Tuy rằng chưa nói là phục hưng, nhưng ít nhất cũng thịnh vượng hơn một chút.
-Một gia tộc muốn phát triển được, thiếu cái gì thì thiếu nhưng không được thiếu tiền!
Hàn Võ Quốc cảm thán nói rằng:
-Có tiền làm việc mới được!
-Nhưng mà có chút người không muốn nhìn chúng ta tốt, Thành Nghiệp thiếu chút nữa gặp chuyện ngoài ý muốn!
-Chuyện gì xảy ra?
Hàn Phi giật mình hỏi thăm.
-Còn có thể là ai! Khẳng định là người Vân thị!
Hàn Võ Quốc nói chuyện này cũng có vẻ giận dữ:
-Ngày đó buôn bán vội vàng, Thành Nghiệp trở về hơi muộn, kết quả bị người phục kích ám sát. Nếu như không phải có đội tuần tra đi qua, sợ rằng….
-Hung thủ bỏ chạy rồi, đến bây giờ cũng không có bắt được, đơn giản chỉ là người Vân thị mang trang phục đạo phỉ mà thôi!
-Vân thị!
Hàn Phi trong mắt hiện lên một tia lệ mang, sớm muốn có ngày hắn sẽ thu hồi lại cả vốn lẫn lãi.
-Không nói những chuyện này nữa, hiện giờ ngươi đã trở về, bọn họ tự nhiên không dám rồi!
Hàn Võ Quốc cười nói:
-Đế quốc tử tước, thiên không võ sĩ, hiện giờ còn ai dám coi thường Hàn thị chúng ta?
-Phi nhi, không bằng ta để vị trị tộc trưởng cho ngươi, mấy năm nay ta chống đỡ mệt mỏi quá rồi. Muốn trọng chấn Hàn thị, còn phải nhờ vào ngươi a!
-Ngoại công, việc này trước tiên không thể nóng vội được.
Hàn Phi ánh mắt lộ hung quang, mỉm cười nói:
-Ta trước tiên phải đi tiếp quản lãnh địa nữa, kinh doanh lãnh địa này thì mới có hi vọng trọng chấn lại Hàn thị, cho nên vẫn nhờ ngài khổ cục vài năm nữa!
-Được rồi, đây là một ít tư liệu về Uất Kim Hương Lĩnh mà ngươi được, ngươi xem!
Hàn Võ Quốc từ trong bàn lấy ra một xấp giấy đưa cho Hàn Phi:
-Ta có khả năng tìm được những cái này thôi. Lãnh địa này chỉ sợ có phiền phức.
Lão gia tử nhíu mày, trên mặt lộ thần sắc lo lắng.
Hàn Phi tiếp nhận lật xem một chút, phát hiện tình huống của lãnh địa mình thật có chút phức tạp.
Về phần chuyện xưa của Uất Kim Hương Lĩnh, hắn ở yếu tắc Hồng Hà cũng nghe không ít. Nhưng mà tư liệu Hàn Võ Quốc sưu tầm được kỹ càng hơn nhiều. Nó loại nhiều lời đồn đãi vô căn cứ, nhiều ít vạch trần cái khăn che mặt của tòa thành thần bí Uất Kim Hương của Uất Kim Hương lĩnh.
Hơn hai trăm năm trước, Úc Kim Hương hầu tước kiến tạo ra tòa thành Úc Kim Hương này. Tòa thành cách Thánh Kinh không xa này dường như đã bị một lực lượng trớ chú bao phủ. Sau khi hai vị tân lĩnh chủ ly kỳ tử vong, sau đó lại có không ít người mạo hiểm tiến vào bên trong thăm dò bị chết oan uổng. Đế quốc từng phái ra vài nhóm người nỗ lực vạch trần huyền bí trong đó. Thế nhưng tất cả đều không có thu hoạch gì cả, thậm chí còn tổn hại không ít nhân thủ.
Thế nhưng lực lượng của trớ chú này đối với người thường dường như không tạo thành ảnh hưởng. Những tiểu hài tử của dân trong trấn Thải Hồng phụ cận tòa thành Úc Kim Hương thường thường tới nơi này chơi. Nhưng mà cũng không xảy ra chuyện gì cả, còn có cả người phụ trách trông coi bên trong tòa thành.
Cho nên tòa thành Úc Kim Hương tuy rằng phi thường thần bí, nhưng còn không phải là hung địa. Hoàng tộc đế quốc không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà thủy chung không dỡ bỏ tòa thành này. Úc Kim Hương Lĩnh cũng bị hoang phí tới nay, cuối cùng rơi xuống trong tay Hàn Phi.
-Nghe nói có võ sĩ cùng pháp sư cao giai thất tung trong lúc thăm dò tòa thành. Phi nhi ta kiến nghị ngươi nên buông tha tòa thành này, trùng kiến trang viên ở những nơi khác, hơn nữa khối lãnh địa này cũng đủ lớn mà!
Hàn Võ Quốc thần sắc ngưng trọng nói rằng:
-Nói không chừng trong tòa thành này có tồn tại không thể trêu chọc được, chỉ cần chúng ta không đụng vào, hẳn là có thể an tường vô sự.
Về phần tòa thành Úc Kim Hương trong truyền thuyết, ly kỳ nhất là tin oan hồn hầu tước Úc Kim Hương năm đó vẫn còn. Ai dám chiếm tòa thành này của hắn sẽ hi sinh sinh mệnh của mình. Đối với chuyện này Hàn Phi hoàn toàn không tin, lấy thực lực của hoàng tộc đế quốc, thì cho dù có quỷ mị mấy thì cũng có thể diệt được.
Buông tha tòa thành Úc Kim Hương dường như là một tuyển chọn không sai. Thế nhưng tòa cổ bảo này làm cho hắn hiếu kỳ vô cùng. Hàn Võ Quốc nhắc nhở càng làm cho hắn muốn tìm rõ bí mật trong đó.
-Ta có chừng mực, ngoại công ngài cứ yên tâm!
Hàn Phi mỉm cười nói.
Hàn Võ Quốc thở phào nhẹ nhõm, nói rằng:
-Ngày mai ta cùng ngươi đi tiếp nhận thủ tục tiếp thu lãnh địa. Nguyên lão viện đám người này cũng không dễ tiếp xúc. Còn có khai khẩn lãnh địa cũng cần nhiều nhân thủ. Ngươi cũng phải lo lắng chiêu mộ một ít nhân tài hữu dụng.
-Cảm ơn ngoại công.
Hàn Phi gật đầu, tinh thần không khỏi hướng về phía tòa cổ bảo Úc Kim Hương.