Sáng sớm, tại thành đông Tập Thủy thành, trạm dịch xe ngựa.
Trạm dịch xe ngựa nho nhỏ này hôm nay đứng đầy người, toàn bộ người trên dưới Hàn gia gần như xuất động hết mà đưa tiễn Hàn Phi. Hắn đi có lẽ một năm thậm chí còn thời gian nhiều hơn nữa mới có thể trở lại Tập Thủy thành.
Lệ Nhã tỷ muội đều khóc đỏ cả con mắt luyến tiếc ca ca. Hàn Mộc Thiên cảm khái vỗ vỗ vai Hàn Phi nói rằng:
-Phi nhi, sau này con hãy tự chiếu cố chính mình, nhớ khi tới được Tắc Ân thì viết thư về.
Hàn Phi gật đầu, cáo biệt Carlene, Hàn lập, Carol, Man Ngưu tất cả mọi người. Cuối cùng khi hắn chào tạm biệt Hàn Vi Nhi, nàng đột nhiên nhào vào lòng hắn ôm ấp khóc nhỏ nói:
-Ca ca…
Hàn Phi vỗ nhẹ mái tóc thiếu nữ, nhẹ giọng nói rằng:
-Sau khi ta rời đi, muội cũng nên vào thánh đường học tập trở thành một võ sĩ ưu tú, bảo hộ các đệ đệ muội muội được mạnh khỏe?
Một tuần trước, Hàn Vi Nhi đã tiếp nhận xông mạch đấu khí thành công ở thánh đường, thành công quán thông kinh mạch đấu khí trở thành một võ sĩ rồi. Đây cũng là một trong những điều kiện của Hàn Phi đưa ra với lão đầu Đa Đức, mà thiên phú ưu tú của Hàn Vi Nhi làm cho Đa Đức cứng cả lưỡi, trực tiếp thu nàng làm học đồ của mình.
Tuy rằng tới bây giờ Hàn Phi vẫn không rõ thực lực của Đa Đức mạnh như thế nào, thế nhưng hắn tin rằng toàn bộ thánh đường Tập Thủy thành này không có một ai có thể vượt qua được lão già thâm tàng bất lộ này. Có lão làm vi sư, Vi Nhi tiến bộ có thể như mong muốn.
Vi Nhi dùng sức gật đầu, không để ý xấu hổ ngẩng đầu hôn Hàn Phi một cái. Hàn Mộc Thiên cùng mọi người ở chung quanh lộ ra mỉm cười, bầu không khí ly biệt bị hòa tan không ít.
Tiếng roi phát lên mông ngựa vang lên, đoàn xe chậm rãi bước lên hành trình của mình. Hàn Phi ngồi trên một chiếc xe ngựa xa hoa ở trung tâm vẫy tay cáo biệt người nhà, rất nhanh biến mất ở cuối bình nguyên.
Tuy rằng là lần đầu tiên phải rời xa gia hương, nhưng trong lòng Hàn Phi hưng phấn vô cùng trước mảnh trời mới. Hai thiếu niên võ sĩ xa lạ khác cũng ngồi chung một chiếc xe ngựa với hắn nhưng lại không có được thong dong và bình tĩnh như hắn, thậm chí có chút lo sợ khổ sở và nghi hoặc.
Bọn họ cũng như Hàn Phi, đều là con cháu dòng giống học tập trong thánh đường của Tập Thủy thành, chỉ là Hàn Phi có chút thẹn thùng vì hắn nhận được hai người đó nhưng lại không biết đối phương tên gọi là gì.
Hai thiếu niên võ sĩ này đều dẫn theo tùy tùng, chỉ có Hàn Phi lẻ loi một mình. Hàn Mộc Thiên không phải không muốn tôi tớ đi theo hầu hạ hắn, nhưng mà đều bị Hàn Phi cự tuyệt cả -- nếu đã đi ra ngoài, một người tự do tự tại vẫn tốt hơn.
Ba người ngồi trong một chiếc xe ngựa xa hoa nhất ở giữa đoàn xe. Những chiếc xe khác đều tập trung trên dưới mười người, mà cũng không chỉ có vài chiếc xe ngựa. Đồng thời còn có một thương đội quy mô không lớn cũng đồng hành lần này, thêm vào hơn ba mươi danh dong binh đi theo bảo hộ nữa. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Từ Tập Thủy thành tới Vương Đô Tắc Ân, dựa theo tốc độ bình thường ít nhất phải đi mất một tuần. Trên đường phải đi qua bình nguyên, vùng núi cùng rừng rậm, rất nhiều địa phương hoang vắng. Thường thường những nơi này có đoàn đạo tặc do những người mạo hiểm cấu thành lui tới. Một ít thương đội nhỏ thường đi chung với nhau rồi thuê một đội ngũ dong binh đi theo bảo vệ cho an toàn.
Cho nên trạm dịch của Tập Thủy thành cũng phải đợi một đoạn thời gian mới có thể tập hợp đủ đội ngũ mà xuất phát, dù sao an toàn vẫn là trọng yếu nhất.
Đoàn xe dần dần tời khỏi Tập Thủy thành, hai thanh niên võ sĩ ở trong cùng một xe với Hàn Phi dần dần khôi phục lại bình thường. Trong đó có một thanh niên có vẻ lớn tuổi hơn một chút rốt cuộc cũng mở miệng nói:
-Ngươi là Hàn Phi của Hàn gia đúng không? ta nhớ ngươi rất ít lai vãng tới thánh đường, ta là Vân Dương của Vân gia.
-Đúng vậy, xin chào!
Hàn Phi mỉm cười nói.
Có thể ngồi chung một xe ngựa cũng là một loại duyên phận, huống chi ba người còn ở cùng nhau suốt một tuần nữa. Vân thị cũng là một trong mười hai danh môn, địa vị của Vân gia trong Tập Thủy thành không dưới gia đình Hàn Phi chút nào.
Một thiếu niên tóc vàng khác là Tư Đặc Lâm, là thứ tử của huân tước gia Lôi Đức Phân, nhất giai cao cấp võ đồ, mà Vân Dương lại là nhất giai đỉnh cấp võ đồ. Hai người đều may mắn trải qua được trường thí luyện nửa tháng trước, bởi vậy có tư cách đi tới võ đường gia tộc ở vương đô học tập.
Vân Dương lớn hơn Hàn Phi một tuổi, mà Tư Đặc Lâm lại nhỏ hơn Hàn Phi mấy tháng, niên kỷ của ba người cũng không sai biệt lắm, cho nên rất nhanh vui vẻ.
Đoàn xe một đường đi về phía đông nam, ngày hôm sau đã rời khỏi bình nguyên tiến vào trong rừng rậm, ở giữa vùng núi đồi liên miên.
Vùng núi này là đoạn đường nguy hiểm nhất trong hành trình. Đoàn xe phải đi mất ba ngày mới tới được trung tâm của Minh Lam vương quốc, đường xá ở đây gồ ghề vô cùng, thường thường lại xuất hiện đoàn đạo tặc.
Đoàn xe lúc tiến nhập vào trong vùng núi, xuất hiện một lần phân tranh nho nhỏ. Hai chi thương đội vì phân tranh đi đường nào tốt nhất mà tranh cãi, một thương đội cho rằng đi đường đại lộ thì đảm bảo an toàn hơn, một đội khác lại bảo đi đại lộ càng thêm nguy hiểm, không bằng đi đường nhỏ càng tiết kiệm thời gian.
Cũng may dưới sự phối hợp của trạm dịch đoàn xe tiếp tục đi dọc theo đại lộ tới phía trước, một đường thật ra rất bình an không gặp phải phiền phức gì.
Thế nhưng buổi trưa ngày thứ tư sau khi đoàn xe rời khỏi Tập Thủy thành, phiền phức rốt cuộc cũng tới.
Lúc này đoàn xe đang hoàn toàn bị vây trong một trũng núi, đường đi khó vô cùng, chung quanh toàn là núi cùng rừng cây liên miên, căn bản không nhìn thấy một hộ gia đình nào tồn tại.
Đường dài bôn ba, những dong binh phụ trách bảo vệ đoàn xe có chút uể oải. Bình an vài ngày làm cho bọn họ thả lỏng cảm giác, cưỡi ngựa miễn cưỡng theo sát đoàn xe, một mặt chửi bới mặt trời quá nóng làm cho bọn họ mồ hôi đầm đìa. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Chính lúc này ở phía sau, chỉ nghe thấy “Oanh” một tiếng, một chiếc xe ngựa đột nhiên rơi xuống một cạm bẫy đặt ở giữa đường. Hai con ngựa kéo xe phát lên tiếng kêu thảm thiết, nửa thùng xe lảo đảo hơi nghiêng đi, hàng hóa nhất thời rơi xuống hết.
Vài tên dong binh bên cạnh thất kinh, vừa đi xem tình hình thế nào, thì trên mặt đất đột nhiên xuất hiện hai lỗ lớn. Giải thích duy nhất là có người đã đào bẫy ở đây từ trước, chờ bọn họ tới cửa.
-Có địch…
Một chữ “nhân” cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng thì một mũi tên nhọn từ trong rừng cách đó hơn mười mét bay ra bắn thẳng vào giữa yết hầu của tên dong binh vừa muốn la hét báo lên. Tên dong binh nhất thời ngã xuống ngựa.
Mũi tên nhọn này phảng phất như một tín hiệu, lập tức vô số thanh âm “sưu” “sưu” vang lên không dứt bên tai. Hơn mười mũi tên từ trong rừng cây dày đặc hai bên đường bắn ra, mục tiêu là các dong binh trên lưng ngựa.
Những dong binh bảo vệ đoàn xe không phải là những tay mới, bọn họ đã đi tới đi lui đoạn đường này không biết bao nhiêu lần rồi. Họ gặp nguy hiểm cũng không chỉ một lần. Khi nghe thấy tiếng cảnh báo của dong binh kia, những dong binh lão luyện lập tức rơi mình xuống khỏi ngựa, nhanh chóng tới bên cạnh xe ngựa, dùng ngựa chặn mũi tên đang bay tới.
Dị biến nổi lên, đoàn xe chợt đình chỉ đi, thương nhân trong đội cùng hành khách đi theo trạm dịch nhất thời hoảng hốt. Còn có người phát ra những tiếng thét chói tai kinh hoàng, trong bọn họ có không ít người lần đầu tiên rời khỏi nhà, đâu đã đụng tới tình huống bị đạo tặc tập kích đâu.
-Mọi người không nên kinh hoảng, đứng ở trong xe không nên đi ra!
Thủ lĩnh đoàn xe trấn định vội vã la lớn:
-Chúng ta có dong binh còn có võ sĩ không phải sợ!
Chỉ tiếc các dong binh đều bị người tập kích dùng cung tiễn gắt gao vây lấy. Chỉ có vài võ sĩ trong đám dong binh huy kiếm vừa chống lại tên bắn, vừa nỗ lực xông ra ngoài tiêu diệt cung tiễn thủ ẩn nấp trong rừng. Thế nhưng đạo tặc lập tức chạy ra đón lấy đối phương, song phương xảy ra kịch chiến.
Trong xe ngựa xa hoa nhất đoàn xe, Hàn Phi bỗng nhiên đứng dậy, lấy bội kiếm trong bọc hành lý của mình ra.
Tư Đặc Lâm ngồi bên cạnh hắn nhất thời hoảng sợ:
-Hàn Phi ca ca, ca muốn làm gì?
-Làm cái gì? Đương nhiên là đi ra ngoài đánh đạo tặc rồi!
Hàn Phi ngạc nhiên nói:
-Lẽ nào chúng ta ngồi ở đây chờ?
Tư Đặc Lâm đỏ mặt thì thào nói rằng:
-Nhưng là bọn họ bảo chúng ta ở trong thùng xe mà, bên ngoài không phải có dong binh sao?
Hàn Phi nhất thời không nói gì, hắn thực sự đánh giá rất thấp những bông hoa từ nhỏ lớn lên trong nhà này, thật không biết đối phương làm sao qua được thí luyện thánh đường nữa, thân là võ sĩ không ngờ ngay cả một chút dũng khí ấy cũng không có.
-Địch nhân rất nhiều, ta xem các dong binh chưa chắc đã chống đỡ được. Chúng ta thân là võ sĩ, tuyệt đối không ngồi không, huống chi khi các dong binh bị giết rồi, ngươi cho là các đạo tặc này sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?
Hàn Phi trầm giọng nói rằng:
-Nam nhi tự nhiên phải giết người, huống chi là giết đạo tặc!
Tiếng nói vừa dứt, hắn một cước đá thùng xe, từ bên trong nhảy ra ngoài.
Hàn Phi nói làm cho Tư Đặc Lâm mắc cỡ đỏ bừng mặt, vị thiếu niên võ sĩ này chưa từng trải qua tình huống như vậy trong lòng đích xác có chỗ sợ hãi. Vân Dương nguyên có chút do dự khi nghe thấy lời của Hàn Phi cả người chấn động, không nói một tiếng rút vũ khí lao ra ngoài thùng xe cùng Hàn Phi.
Hàn Phi nhảy ra khỏi thùng xe nhìn trước sau một chút, phát hiện tình thế của các dong binh không ổn. Tuy rằng đám đạo tặc này không có quá nhiều, nhưng mà tên bắn ra từ trong rừng không ngừng, đã có vài dong binh trúng tên tử vong hoặc bị thương. Mà số lượng võ sĩ muốn vào rừng đang bị rất nhiều đạo tặc vây khốn. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Như vậy mà nói, sớm muộn gì thì dong binh cũng không chống được! ánh mắt Hàn Phi chợt lóe, hắn thả người ngày vào một gốc chạc cây, đâyu là mục tiêu mà cung tiễn thủ muốn tiêu diệt đầu tiên.
-Hưu! Hưu!
Hắn vừa mới vào trong từng cây, hai mũi tên bay tới với tốc độ cực nhanh.
-Phá!
Hàn Phi bỗng nhiên quát lên một tiếng, tiếng hô kinh ngươi như sấm mùa xuân. Mắt thấy hai mũi tên sắp sửa trúng mục tiêu bỗng nhiên như chạm phải lá chắn vô hình, rơi thẳng xuống đất.
Mà cước bộ của Hàn Phi không chút dừng lại, hai tay nắm chặt bảo kiếm trong tay, hư không trảm một cái. Một đạo kiếm quang màu vàng kim trong nháy mắt bay ra, bổ thẳng tới bụi cỏ cách đó hơn hai mươii mét.
-Cỏ lá bay toán loạn, người đạo tặc ẩn nấp trong đó nhất thời kinh ngạc, vẻ mặt kinh hãi