Linh Vũ Cửu Thiên

Quyển 4 - Chương 166: Tâm sự



Ngoại trừ võ sĩ tóc đen, còn có hai quý tộc trẻ tuổi đi theo Đằng Thủy Tú tới đây. Đồng thời có một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi trông dáng vẻ rất tinh quái. Nàng đảo đôi tròng mắt linh động của mình mà nhìn hai người Hàn Phi, ánh mắt toát ra một tia giảo hoạt. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Mà tên quý tộc trẻ tuổi đi ở cuối cùng, trải qua khiếp sợ ban đầu, sắc mặt khó coi tới cực điểm. Hắn nhìn hai người ôm ấp mà ánh mắt phun hỏa, dáng vẻ hận không thể tiến lên đánh nát Hàn Phi ra.

Lúc này, Đằng Thủy Tú rốt cuộc cũng ý thức được thời gian và địa điểm không thích hợp. Vì vậy nàng mắc vỡ giãy khỏi Hàn Phi nói:

-Chúng ta chờ chút nữa, ta trước tiên giới thiệu cho ngươi một chút.

Võ sĩ tóc đen nhanh đi tới, cười thi lễ võ sĩ với Hàn Phi nói rằng:

-Thì ra ngươi chính là Hàn Phi mà Thủy Tú muội muội vẫn không quên, hạnh ngộ!

-Vị này chính là tộc huynh Đằng Trường Hiên của ta.

Đằng Thủy Tú mỉm cười giới thiệu nói.

-Xin chào!

Hàn Phi mỉm cười đáp lễ.

Đằng thị gia tộc cũng là một trong mười hai gia tộc lớn của Đông Hoa này. Đằng thị ở đế đô Thánh Kinh cũng không tính là đại gia tộc cao cấp nhất, thế nhưng bất luận người nào cũng không dám khinh thường. Hàn Phi tuy rằng tới đế đô thời gian rất ngắn, nhưng từ trong miệng Hàn Võ Quốc cũng biết được một chút tình huống của Đằng thị. Nhưng là không ngờ Đằng Thủy Tú tự nhiên là thành viên trong đó.

Đang đi tới còn có đệ đệ của Đằng Trường Hiên là Đằng Trường Lĩnh. Cũng chính là nhị ca trong miệng Khải Văn, quan hệ của ba người phi thường tốt. Thiếu nữ còn lại chính là muội muội Đằng Uyển Tình của bọn họ, ba huynh muội đều là đệ tử trực hệ của Đằng thị.

Người cuối cùng tên là Đằng Khánh, là một đệ tử ở chi thứ của Đằng thị. Năm nay hắn qua khảo hạch tiến nhập vào Thánh Huy học viên chuyên môn bồi dưỡng kỵ sĩ quan quân.

Nhưng mà tên này đối với Hàn Phi vô cùng bất thiện, lúc Đằng Thủy Tú giới thiệu hắn, hắn oán độc vô cùng, lạnh lùng quét mắt nhìn Hàn Phi. Hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi, dĩ nhiên cũng không để ý tới nghi lễ cơ bản nhất.

Đằng Trường Hiên có chút xấu hổ, đành phải giải thích:

-Đằng Khánh tính tình không được tốt lắm, ngươi đừng lấy làm phiền.

Hàn Phi cười cười không nói gì, hắn đương nhiên có thể nhìn ra được đối phương có địch ý cùng đố kị. Không thể nghi ngờ đã rất phẫn nộ khi nhìn thấy mình và Đằng Thủy Tú thân mật. Mà trên thực tế truy cầu Đằng Thủy Tú cũng không chỉ có một hình Đằng Khánh, bên cạnh còn có một Khải Văn đang đứng ủ rũ nữa.

Tên đáng thương cảm, thật không ngờ người vừa kết bạn lại chính là tình địch lớn nhất của mình!

-Hàn Phi, tuy rằng chúng ta là bằng hữu, nhưng mà ta sẽ không đơn giản buông tha truy cầu Đằng Thủy Tú. Ta muốn cạnh tranh công bằng với ngươi!

Hắn đi tới vẻ mặt kiên nghị nói với Hàn Phi.

Hàn Phi nhịn không được mà nở nụ cười, Khải Văn này còn khả ái chân thành hơn Đằng Khánh kia nhiều. Đằng Thủy Tú sắc mặt có chút hồng hồng liếc mắt nhìn hắn, nhưng cũng không thể nào tức giận được. Dù sau quang minh chính đại truy cầu cũng không sai.

Nhưng mà nàng vươn tay ôm lấy tay của Hàn Phi, dùng hành động biểu lộ tuyển chọn của mình. Cử động này làm cho ánh mắt vừa khôi phục dũng khí của Khải Văn lại ảm đạm đi rất nhiều.

-Được rồi!

Đằng Uyển Tình hé miệng cười nói:

-Nếu Tú tỷ có việc, chúng ta cũng không nên quấy rối nữa, đi trước mừng thọ Lôi lão gia đi!

-Đúng đúng, đợi chút nữa chúng ta sẽ tìm muội nha!

Đằng Trường Hiên hướng về phía Đằng Thủy Tú chớp mắt vài cái, sau đó mang theo đệ đệ, muội muội cùng Khải Văn đang có chút không cam lòng rời đi, muốn để cho hai người có chút không gian riêng sau nhiều ngày không gặp lại.

-Sư tỷ, chúng ta qua bên kia một chút đi.

Hàn Phi chỉ vào hồ nhỏ phía trước, bên kia bờ có một mảnh rừng cây u tĩnh.

Đằng Thủy Tú tâm tình kích động gật đầu, kéo cánh tay của Hàn Phi thoát ra khỏi đoàn người mà tản bộ dọc theo hồ nhỏ. Nàng cũng có nhiều điều muốn hỏi Hàn Phi.

Chỉ là thiên ngôn vạn ngữ nhưng khó nói thành lời. Ánh trăng chiếu rọi xuống mặt nước, hai người yên lặng đi một đoạn đường dài, hầu như vòng quanh hồ nhỏ một vòng sau đó ngồi xuống một hàng ghế dài bên cạnh khu rừng nhỏ.

-Hiện giờ, ngươi có thể nói cho ta biết vì sao thời gian dài như vậy mà không viết thư cho ta chưa?

Đằng Thủy Tú hơi chút tức giận hỏi.

Hàn Phi cười khổ nói:

-Kỳ thực ta căn bản không có nhận được thư của tỷ mà.

Vì vậy hắn nói chuyện năm đó khi hai người xa nhau từ đầu tới cuối cho Đằng Thủy Tú nghe. Ngay cả chuyện yêu nhau với Hàn Bích Tuyền hắn cũng không có giấu diếm. Đương nhiên chuyện Dạ Võ Đế tồn tại quá mức kinh thế hãi tục, tự nhiên là không dám đề cập tới.

-Tính ngươi thức thời.

Dạ Võ Đế nói trong đầu hắn.

Nghe Hàn Phi giảng lại, khuôn mặt của Đằng Thủy Tú biến ảo liên tục, nàng không ngờ sau khi mình rời đi, Hàn Phi trải qua nhiều chuyện đặc sắc nhấp nhô tới như vậy. Đương nhiên lúc nghe thấy chuyện tình của hắn với Hàn Bích Tuyền nàng cũng không nhịn được mà nhéo một cái ở hông của Hàn Phi.

-Tính ngươi thành thật.

Lúc nghe xong, Đằng Thủy Tú gắt giọng hỏi:

-Tỷ tỷ Hàn Bích Tuyền kia có phải rất đẹp hay không, có đẹp hơn ta không?

Vấn đề này thật không thể trả lời được, Hàn Phi ôm nàng vào lòng cười nói:

-Các nàng đều đẹp.

-Hừ! giảo hoạt!

Tựa trong lòng Hàn Phi, Đằng Thủy Tú cũng khoong có giãy dụa, chỉ là oán hận đấm vào ngực hắn một cái nói:

-Ngươi hiện giờ là huân tước của vương quốc rồi, có thể lấy một vài thê tử, trừ Hàn Bích Tuyền ra sẽ không còn nữ hài nào nữa chứ? Hàn Vi Nhi thì sao. Ngươi nói, ngươi còn mấy người muội muội tốt đây?

Ngươi có mấy người muội muội tốt? vấn đề này Hàn Phi thật có chút vò đầu bứt tai.

Vấn đề không thể trả lời tốt thì tốt nhất là không nên trả lời. Nhìn Đằng Thủy Tú gần trong gang tấc, khuôn mặt hé cười. Lửa tình trong lòng Hàn Phi bị thiêu đối, hắn bất chấp việc Dạ Võ Đế đang theo dõi bên cạnh cúi đầu hôn lên đôi môi ướt át của đối phương.

-Đừng đừng!!!

Lúc đầu, Đằng Thủy Tú còn từ chối vài cái, nhưng sau đó liền mê thất trong lòng ngực rộng rãi cùng khí chất nam nhi của Hàn Phi.

Nụ hôn này rất có chút giống như thiên lôi câu động địa hỏa vậy. Hàn Phi dùng đầu lưỡi tham lam mở hàm răng của Đằng Thủy Tú mà truy đuổi đầu lưỡi của đối phương. Một đôi tay không an phận bắt đầu trên dưới di chuyển trên thân thể mềm mại của nàng.

Mãi tới khi Hàn Phi nỗ lực công chiếm đôi nhũ phong, thì Đằng Thủy Tú mới thanh tỉnh lại, gắt gao đè lại đôi bàn tay to của hắn, khuôn mặt đỏ như xuất huyết tới nơi nói:

-Không nên.

Tuy rằng lửa tình khó nhịn, nhưng mà Hàn Phi cũng không phải người bình thường, rất nhanh đã khống chế được hành động khinh bạc của mình. Cho nên lại hỏi tiếp vấn đề quá khứ.

-Sư tỷ, năm đó tỷ và Thác Hải đại sư đi nơi nào vậy? sao lại tới Thánh Kinh rồi?

Giống như Đằng Thủy Tú, trong lòng Hàn Phi cũng có nhiều nghi vấn cần giải thích.

Từ trong miệng Đằng Thủy Tú, Hàn Phi mới biết được, thì ra thân phận của Đằng Thác Hải rất không đơn giản. Hắn là đệ tử trực hệ của Đằng thị Thánh Kinh. Nhưng mà bởi vì mâu thuẫn tranh đấu quyền lợi trong gia tộc, dãn tới phụ mẫu Đằng Thủy Tú bỏ mình ngoài ý muốn. Hắn lúc này mới giận dữ mang theo Đằng Thủy Tú rời khỏi Thánh Kinh, cuối cùng mới định cư ở thành Tập Thủy.

Mà hai năm trước, Thánh Kinh Đằng thị trải qua một hồi biến loạn, đầu sỏ gây nên tội ác năm đó đã bị trừng phạt. Vị thân huynh đệ tộc trưởng mới khổ công khuyên nhủ, hắn mới mang Đằng Thủy Tú trở lại Thánh Kinh. Nhưng mà bởi có vài chuyện cho nên trung gian bị đình lại mất nửa năm.

Sau này khi Đằng Thủy Tú viết thư cho Hàn Phi, gởi vặn dặm tới thành Tập Thủy, thì Hàn Phi đã rời khỏi Tập Thủy từ lâu rồi, tất nhiên bỏ lỡ tin tức này.

-Vậy ngươi định chờ khi thực lực đủ rồi, sẽ trở về Hàn thị võ đường tiếp Hàn Bích Tuyền tỷ tỷ trở về sao?

Sau khi kể chuyện của mình, Đằng Thủy Tú mang theo chút ghen tuông trở lại vấn đề vừa nãy.

-Đúng vậy.

Hàn Phi cúi đầu khẽ hôn lên cái trán trắng như ngọc của nàng nói:

-Nếu như đổi lại là tỷ, cho dù núi đao biển lửa ta cũng muốn đi!

-Miệng lưỡi ngon ngọt, đừng hòng lừa ta!

Đằng Thủy Tú gắt giọng, nhưng mà trong lòng phi thường ngọt ngào đi.

-Ngươi hiện giờ có thực lực gì, sau một năm rưỡi nữa thực sự có thể đem Hàn Bích Tuyền tỷ tỷ trở về được sao?

-Ta hiện giờ vừa tấn chức Hải Dương võ sĩ, một năm rưỡi nữa sẽ tấn chức Thiên Không võ sĩ!

Hàn Phi ngạo nghễ nói, lòng tin tuyệt đối vào mình.

Hắn cũng không phải chém gió, không nói tới năng lực thiên phú của bản thân. Võ hồn tháp của Thánh Kinh học viện có giúp đỡ rất lớn. Trong tĩnh thất hắn tu luyện mới chỉ có nửa tháng, rõ ràng đã cảm thấy được thực lực đề thăng rất nhiều. Nếu chiếu theo tốc độ này, tiếp tục bảo trì xuống, khoảng cách tới Hải Dương võ sĩ đỉnh cũng không quá xa xôi.

Trọng yếu nhất là, trong cơ thể hắn còn có một gã thần cấp tồn tại. Tuy rằng Dạ Võ Đế không thể trực tiếp bang trọ đấu kỹ tâm pháp cùng vũ kỹ cho hắn. Thế nhưng kinh nghiệm cảnh giới chính là một tài phú quý giá không gì sánh được. Nếu như không có nàng chỉ điểm, tiến bộ của Hàn Phi cũng sẽ chậm lại không ít. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

-Hừ! rất giỏi sao?

Đằng Thủy Tú cau mũi nói rằng:

-Ta hiện giờ đã là lục giai linh pháp sư cùng cao cấp dược sư rồi!

Linh pháp sư lục giai! Hàn Phi nhất thời lấy làm kinh hãi, hắn nhớ lúc mới nhận thức nàng. Đằng Thủy Tú chỉ là nhị giai linh luật học đồ, không ngờ lại có tiến bộ lớn như vậy.

Cảm thấy được kinh ngạc của Hàn Phi, Đằng Thủy Tú từ bên hông rút ra một cái pháp bổng màu lam nho nhỏ, tiện tay huy vũ một chút. Hàn Phi lập tức cảm giác được thiên địa linh lực chung quanh giống như bị cái gì đó hấp dẫn, gần hơn, dùng tốc độ điên cuồng hướng tới nàng.

Thoáng trong chốc lát, thân thể mềm mại của Đằng Thủy Tú được bao vây một tầng linh pháp hộ thuẫn trong suốt. Nó đã ngăn nàng với Hàn Phi, có thể gia trì thêm linh pháp hộ thuẫn không thể nghi ngờ là chứng minh thực lực một cách tốt nhất.

Làm Hàn Phi càng thêm kinh ngạc chính là, thần thức của hắn cảm giác bản thể của Đằng Thủy Tú gần như không tồn tại nữa. Giống như toàn bộ linh lực cấu thành thể xác vậy, như là nước chảy.

-Thông linh thân thể! Dĩ nhiên là thông linh thân thể!

Thanh âm của Dạ Võ Đế lần thứ hai vang lên trong đầu Hàn Phi. Chỉ là lúc này hiển nhiên phi thường kích động.

Từ khi quen biết, Hàn Phi lần đầu thấy Dạ Võ Đế kích động như vậy.

-Thông linh thân thể là cái gì?

Hắn không nhịn được mà hỏi.

Thật không ngờ Dạ Võ Đế đại khái thấy được mình đã thất thố, chỉ hừ lạnh một tiếng cũng không có nói gì nữa.

-Nghĩ không ra sư tỷ lại lợi hại như vậy, tiểu đệ cam bái hạ phong!

Hàn Phi cười nói.

-Ngươi chỉ khéo nói.

Đằng Thủy Tú vui vẻ giải trừ hộ thuẫn:

-Được rồi, chúng ta cũng nên đi thôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv