Linh Vũ Cửu Thiên

Quyển 4 - Chương 120: Kết thúc nhiệm vụ



Thành Ba Tư Đặc đã sừng sững giữa Tây Lục sa mạc trăm nghìn năm, chưa bao giờ bởi vì sự xuất hiện và ra đi của bất kì ai thay đổi.

Những thôn trấn ngoại ô dơ dáy và ồn ào. Những thương đội dọc theo đường lớn từ phương xa đến mang trong lòng đầy niềm vui sướng và mong chờ được tiến vào tòa thành tọa lạc ở miền cực Tây của đại lục. Những dong binh thô lỗ, những võ sĩ bưu hãn, những thi nhân nhàn tản phong lưu phóng khoáng, những thiếu nữ Hồi giáo che mặt hòa vào dòng người nườm nượp. Tất cả tạo thành phong cảnh đã không thay đổi bao năm qua của thành Ba Tư Đặc.

Mỗi một dong binh mạo hiểm giả sau khi trở về từ sa mạc hoang vắng mà hung hiểm không gì sánh được, khi về đến thành Ba Tư Đặc cũng như về đến nhà của mình, bọn họ cũng không chút keo kiệt vào thành hưởng thụ bằng hết những đồng tiền kiếm được bằng chính máu và tính mạng của mình. Thành Ba Tư Đặc cũng chính là bởi vì có bọn họ mà trở nên phồn hoa thịnh vượng.

Bây giờ, Hàn Phi đã hiểu rõ điều này một cách sâu sắc, hiểu rõ chỗ hấp dẫn của thành Ba Tư Đặc.

Mà ở cửa thành, hắn vô cùng bất ngờ khi thấy bóng dáng của Khang Đặc. Hắn không ngừng nhòm ngó những dong binh đi qua đi lại trên đường, hiển nhiên là muốn tìm người vừa đi ra từ sa mạc, vẻ thất vọng và chờ mong đan xen vào nhau hiện rõ trên khuôn mặt hắn!

- Khang Đặc!

Hàn Phi nhịn không được vừa giơ tay vẫy vẫy vừa hô to gọi hắn. Không cần suy nghĩ gì nữa, người Khang Đặc muốn tìm nhất định là mình, mà có thể thấy đám đồng bọn trước kia bình an trở về đến thành Ba Tư Đặc tuyệt đối là một chuyện làm mọi người khoái trá nhất. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Tình hữu nghị sinh ra từ khi cùng nhau kề vai chiến đấu là thứ tình hữu nghị bền chắc nhất. Một hồi chiến đấu sinh tử đủ để cho hai người xa lạ trở thành bằng hữu.

Nghe tiếng gọi của Hàn Phi, Khang Đặc lập tức ngó qua, trên mặt nhất thời toát ra vẻ kinh hỉ:

- Hàn Phi...

Hai người rẽ dòng người đi về phía nhau, Khang Đặc đang kinh hỉ vạn phần vốn dĩ định ôm chầm lấy Hàn Phi, song lại cảm thấy hình như làm thế có chút đường đột, hai tay đã mở ra lại rụt trở lại, chụp lấy bàn tay Hàn Phi.

Hai bàn tay cứng như thép siết chặt vào nhau, Khang Đặc kích động nói:

- Thật không ngờ ngươi trở về nhanh như vậy. Ta còn đang chuẩn bị ở chỗ này chờ thêm hai ngày nữa!

- Các ngươi trở về khi nào? Những người khác đâu? Cũng khỏe cả chứ?

Hàn Phi mỉm cười hỏi.

- Tất cả mọi người đều khỏe. Chúng ta mới về tới sáng sớm nay.

Khang Đặc cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều:

- Hôm đó sau khi chia tay ngươi, chúng ta có quay trở lại tìm ngươi, kết quả chỉ thấy được khắp nơi trên mặt đất đều là thi thể thổ lang. Ta nghĩ ngươi nhất định đã đột phá vòng vây xông ra. Vì lo lắng cho vấn đề an toàn của mọi người nên cũng không tìm tòi nhiều hơn mà quay lại thành Ba Tư Đặc. Dọc theo đường đi coi như bình an.

- Những người khác hiện tại đều ở công hội. Nghe nói chuyện này đã kinh động pháp sư công hội, rất có thể hai đại công hội sẽ hợp tác tiến hành thăm dò di tích Vu sư. Lần này công lao của chúng ta tuyệt đối không nhỏ.

- Tất cả mọi người đang chờ ngươi trở về. Ta ở công hội chờ không được nên chạy ra cửa thành chờ, ha hả!

Hắn vừa cười vừa nói.

Hàn Phi gật đầu, trong lòng cũng có ít nhiều cảm động. Ít ra biểu hiện của những dong binh đồng bọn này cũng không làm hắn cảm thấy lạnh lẽo, nhất là Khang Đặc càng là một người rất đáng để quen biết:

- Uhm! Chúng ta cùng nhau quay về công hội, kể lại toàn bộ quá trình thực hiện nhiệm vụ này một cách rõ ràng thôi!

Gâu gâu!

Cái đầu Ốc Kim lộ ra từ phía sau Hàn Phi nhìn Khang Đặc đầy hiếu kỳ. Suốt dọc đường đi nó đều đi bên cạnh bầu bạn với Hàn Phi, chẳng qua khi gần đến thành bị Hàn Phi nhét vào túi đeo sau lưng để khỏi lạc giữa biển người.

- Ủa! Con chó này ở đâu ra vậy?

Khang Đặc rất là kinh ngạc.

- Nhặt được trên đường. Mang về cho mấy đứa nhỏ chơi!

Hàn Phi cười cười nói:

- Chúng ta đi thôi!

Nửa giờ sau, hai người đã đến phòng quý khách của dong binh công hội hiện tại, trong căn phòng không lớn lắm đã ngồi đầy người từ lâu. Áo Lệ Lỵ Á, Tô Lê, Lôi Lạc Á, còn có các võ sĩ tùy tùng và các tùy tùng của An Đức Lỗ pháp sư trước kia đều có mặt ở đây. Ngoài ra còn có vài gã trung niên khí thế phi phàm và ba gã pháp sư cũng có mặt. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Người hầu phụ trách dẫn đường sau khi dẫn mọi người đến nơi cung kính khom người lui ra ngoài, tiện tay đóng chặt cửa phòng lại. Những cuộc nói chuyện trong phòng quý khách không phải là thứ những kẻ thân phận như hắn có thể nghe được.

Thấy Hàn Phi bình an trở về, tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ, đều bước tới chào hỏi Hàn Phi vài câu, còn Khang Đặc vội vàng giới thiệu với Hàn Phi một vị đại nhân của dong binh công hội.

Tắc Lạc Toản là chủ tịch quản lý dong binh công hội thành Ba Tư Đặc, cũng là đại biểu tối cao của dong binh công hội tại thành Ba Tư Đặc. Hắn chừng gần bốn mươi tuổi. Vóc người to lớn, ánh mắt sáng ngời, có dáng vẻ cường tráng đặc thù của các dong binh võ sĩ, nhìn qua càng giống như là đội trưởng của một dong binh đoàn nào đó.

- Hàn Phi các hạ, cảm ơn ngươi tiêu diệt dị đoan pháp sư tà ác, giữ gìn vinh quang của công hội chúng ta!

Tắc Lạc Toản mỉm cười làm một lễ của võ sĩ chào Hàn Phi:

- Xin thứ lỗi, ta cần nhờ ngươi xác định một chút chi tiết lúc đó. Bởi vì chuyện này liên quanh đến sự tín nhiệm và hợp tác giữa chúng ta và pháp sư công hội.

Ba gã pháp sư ngồi bên cạnh đồng loạt gật đầu. Tuy rằng bọn họ đã từ miệng đám người Khang Đặc hỏi qua toàn bộ mọi chuyện mọi người đã trải qua. Thế nhưng yếu tố quan trọng nhất của mọi chuyện chính là việc Hàn Phi ra tay. Quá trình hắn đánh chết An Đức Lỗ cũng không ai nhìn thấy.

- Đây là nghĩa vụ của ta mà!

Hàn Phi vội vàng đáp lễ lại, biểu hiện bề ngoài của vị chủ tịch công hội này nhìn chẳng khác gì một gã võ sĩ bình thường, thế nhưng thông qua thần thức dò xét đã mang đến một cảm giác rằng người này thâm sâu khó dò, thực lực tuyệt đối không dưới hải dương võ sĩ, việc là Thiên không võ sĩ cũng không phải là không có khả năng.

Trước mặt mọi người, Hàn Phi thong thả kể lại tường tận mọi chuyện xảy ra ở cái sân ngầm rộng lớn dưới di tích. Hầu hết những gì hắn nói đều ăn khớp với những gì đám người Khang Đặc trình báo. Có khác chăng chỉ là khi miêu tả trận chiến với An Đức Lỗ chi tiết hơn một chút mà thôi.

Đương nhiên chuyện quan trọng nhất là hai khôi lỗi võ sĩ đã bị hắn giấu diếm. Nói gì thì nói, bằng bất cứ giá nào cũng phải đảm bảo chuyện mình lấy hai món đồ này không lộ ra ngoài. Nếu không chuyện mình có nhẫn trữ vật cũng sẽ vì vậy mà bại lộ, những gì mình vừa nói tất cả sẽ bị đạp đổ.

Lời nói dối mà có đến chín mươi phần trăm là thực thì gần như sẽ không bao giờ bị phát hiện, cho nên khi Hàn Phi kể lại mọi chuyện xong, Tắc Lạc Toản và ba gã pháp sư nhìn nhau một chút, trong ánh mắt toát ra vẻ thoả mãn.

- Còn nữa...

Hàn Phi lấy chiếc la bàn từ trong bọc hành lý ra đưa cho Tắc Lạc Toản nói:

- Đây là la bàn mà An Đức Lỗ sử dụng. Ta nghĩ nếu như công hội muốn đi thăm dò di tích kia thì nhất định sẽ cần nó!

Một dong binh lâu đời, kinh nghiệm phong phú, lăn lộn ở Tây Lục sa mạc nhiều năm như Khang Đặc, có thể trong tình cảnh không có la bàn vẫn dễ dàng tìm được đường quay về thành Ba Tư Đặc thì cũng không có gì là đáng ngạc nhiên. Bởi vì chỉ cần phán đoán phương hướng chuẩn xác là có thể làm được điều này. Mà muốn làm chuyện này có không hề ít biện pháp có thể thực hiện.

Thế nhưng muốn hắn quay lại tìm khu di tích kia thì đó là chuyệb hầu như không có khả năng. Sa mạc rộng lớn nhìn thì có vẻ như yên ả, thế nhưng bão cát có thể đột nhiên xuất hiện bất cứ lúc nào cùng với những cồn cát di động có thể trong một đêm thay đổi hoàn toàn địa thế, sa mạc mênh mông vô cùng dễ lạc đường.

Nhưng trong chiếc la bàn này, đã ghi lại vị trí và đường dẫn đến khu di tích của vu sư. Toàn bộ đường đi đều đã được An Đức Lỗ đánh dấu vô cùng chuẩn xác. Dựa vào nó hoàn toàn có thể tìm được khu di tích một cách dễ dàng.

Tắc Lạc Toản nhận lấy chiếc la bàn. Hắn đưa mắt nhìn Hàn Phi thật sâu, vẻ tán thưởng trong mắt càng thêm dày đặc:

- Tốt! Hàn Phi các hạ, nghe nói ngươi bây giờ mới mười tám tuổi, vậy mà đã là một gã đại địa võ sĩ rồi! Thật là vô cùng hiếm thấy!

Khi đăng kí làm dong binh cần phải khai báo tuổi tác. Tắc Lạc Toản nhất định là đã xem qua tư liệu của Hàn Phi. Còn đám người Khang Đặc đến bây giờ mới biết Hàn Phi vỏn vẹn chỉ mới mười tám tuổi. Tất cả đều giật mình ngẩn người một lúc. Bởi vì bất kể là xét về dáng vẻ, thực lực hay cách xử sự, thái độ làm người, Hàn Phi nhìn qua nhìn lại cũng không giống như chỉ có chừng ấy tuổi.

Khang Đặc len lén hướng về phía Hàn Phi giơ ngón tay cái lên, phần là cảm thán vì số tuổi ít ỏi của Hàn Phi, phần là tán dương việc hắn chủ động giao chiếc la bàn ra. Chiếc la bàn có quan hệ cực kỳ trọng yếu với chuyện này. Hàn Phi muốn lấy làm của riêng thì chắc chắn là không được. Thế nhưng chủ động nộp lên và bị người ta đòi lấy là hai chuyện có tính chất hoàn toàn khác nhau. Với nguyên tắc làm việc thưởng phạt rõ ràng của dong binh công hội, công lao này nhất định không thể không thưởng một khoản lớn.

Quả nhiên Tắc Lạc Toản nói:

- Hàn Phi các hạ, công lao của ngươi sẽ phải thông qua công hội bàn bạc. Tối đa ba ngày sau có thể lúc lĩnh thưởng. Không biết ngươi có hứng thú tham gia lần hành động thăm dò kết hợp giữa công hội của chúng ta và pháp sư công hội hay không?

Với thực lực của dong binh công hội và pháp sư công hội, nhiệm vụ thăm dò như vậy kỳ thực căn bản là không cần Hàn Phi tham gia. Lời mời của Tắc Lạc Toản kỳ thực cũng coi như là một phần thưởng. Nếu coi như đây là một lần thực hiện nhiệm vụ cho công hội, vậy thực sự là quá dễ dàng rồi.

Nhưng câu trả lời của Hàn Phi ra ngoài dự đoán của mọi người. Hắn nhẹ nhàng từ chối:

- Đa tạ các hạ chiếu cố, bất quá ta còn một vị muội muội đang chờ trong lữ quán. Ta không muốn xa nàng quá lâu, cho nên...

Lý do này rất hợp tình hợp lý, mà ý định mời Hàn Phi của Tắc Lạc Toản lại càng không quá mãnh liệt, cho nên hắn cũng gật đầu nói:

- Vậy cũng được! Vậy ngươi nhớ ba ngày sau đến công hội lĩnh thưởng. Nếu ngươi còn ở lại thành Ba Tư Đặc thì sau này nếu gặp phải khó khăn gì có thể tới tìm ta, chỉ cần không trái với nguyên tắc của công hội, công hội nhất định sẽ giúp đỡ ngươi!

Lời hứa như vậy tuyệt đối là thiết thực. Trên mặt mấy tên dong binh khác lộ ra vẻ ước ao.

Sau khi bàn giao lại mọi chuyện, nhận được phần thưởng và một lời hứa hẹn, những chuyện ở di tích của vu sư cùng Hàn Phi cũng không còn quan hệ gì nữa cả. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Sau khi rời khỏi dong binh công hội lúc, hắn cùng đám người Khang Đặc kéo nhau đến quán rượu gần đấy ăn mừng.

Khang Đặc là người duy nhất ngoài Hàn Phi được mời tham gia nhiệm vụ thăm dò di tích. Và sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, vị lão dong binh này cũng sẽ từ biệt cuộc đời của một dong binh tự do để quay về quê cũ. Còn đám người Áo Lệ Lỵ Á quyết định gia nhập vào một nhánh của một dong binh đoàn tiếng tăm lừng lẫy ở thành Ba Tư Đặc. Tất cả là nhờ Tắc Lạc Toản tự mình giới thiệu.

Trải qua một lần khảo nghiệm sinh tử, đám người Áo Lệ Lỵ Á đều đã hiểu rõ sự nguy hiểm của một dong binh tự do. Gia nhập dong binh đoàn mặc dù đánh mất tự do ở một mức độ nhất định, nhưng ít nhất cũng an toàn hơn rất nhiều.

Ai cũng biết lần này chia tay nhau rồi, khả năng mọi người sau này còn gặp nhau một lần nữa hầu như là không có. Do đó lần chia tay này ai cũng phá lệ uống cho thật đã, mãi đến khi màn đêm buông xuống mới chia tay mà cứ lưu luyến không rời.

Sau khi chia tay, Hàn Phi cất bước đi vế phía Tinh Thần Chi Dạ lữ quán, nhớ tới Tiểu Mễ đang ở một mình trong lữ quán, hắn không khỏi bước nhanh hơn một chút.

Thế nhưng khi hắn vừa từ đường chính rẽ vào một con đường nhỏ dẫn đến lữ quán thì trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác báo động vô cùng mãnh liệt!

Từng bóng đen quỷ mị xuất hiện phía sau lưng Hàn Phi, trong bóng đen mơ hồ xuất hiện ánh sáng sắc lạnh của chủy thủ!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv