Sáu giờ chiều ngày 1/1/2014…
Trước mặt Ngọc Lan lúc này chính là căn biệt phủ trứ danh của đại tướng Phan Sơn. Dù cùng ở trong một thành phố nhưng nơi gia đình cô ở và chỗ này thực sự quá khác biệt về đẳng cấp.
Lan hít một hơi dài lấy tinh thần, cô vẫn chưa quên mục đích đến đây hôm nay của mình. Dinh thự này rộng lớn như vậy mà Cường vẫn chưa nói cho cô biết tên khủng bố Đỗ Duy Nhất rốt cục là đang nằm ở phòng nào nên việc vừa tìm người vừa ám sát gần như là bất khả thi. Tuy nhiên, với khả năng suy luận sắc sảo của mình dựa vào khung cảnh bên ngoài căn phòng trong tấm ảnh chụp thì Ngọc Lan cuối cùng cũng đã thu gọn được các vị trí có khả năng lại chỉ còn đúng 3 chỗ mà thôi.
Ngọc Lan kiếm một góc khuất trên đường rồi kích hoạt trang bị bộ giáp Saint lên khắp người mình. Không thể nào ngờ được là bộ điều khiển của Cường lại có một phần mềm kiểm soát sức mạnh siêu việt hơn những cái bình thường của chính phủ gấp nhiều lần. Nhờ có nó mà dù chỉ đang mặc một bộ giáp Bạc nhưng sức mạnh của cô không hề yếu kém đi một chút nào so với khi trang bị Kim Giáp cả.
Sau khi đã trang bị hoàn chỉnh, Lan liền dùng thân thủ thoắt ẩn thoắt hiện như một nhẫn giả của mình để đột nhập vào dinh thự đại tướng Phan Sơn. Cô đến từng địa điểm nghi vấn để kiểm tra. Có vẻ như nơi đây đã lâu không có vấn đề gì về an ninh nên bảo vệ canh phòng rất lỏng léo, từ đầu đến cuối Lan cứ như đang tự nhiên đi lại trong nhà của mình vậy.
Ông trời quả là không phụ lòng người, ngay trong lần kiểm tra căn phòng nghi vấn đầu tiên cô đã tìm được kẻ mà mình muốn tìm. Tên khủng bố lúc này vẫn còn đang trong trạng thái vô thức nhưng gương mặt của hắn lại vô cùng thư thái. Ngọc Lan siết chặt bàn tay của mình, cô nghiến răng tức giận:
- Tại sao một kẻ đồ tể như ông vẫn có quyền được sống trong khi ba mẹ của tôi đều phải chết trong đau đớn hả? Ông cướp đi hạnh phúc của gia đình tôi cũng như bao người khác như vậy liệu có lúc nào ông thấy hối hận về những gì mình đã làm hay không? Tôi không muốn ông được chết dễ dàng thế này nhưng nếu để ông sống thì không biết bao nhiêu người sẽ trở thành như tôi nữa. Vĩnh biệt ông! Đồ rác rưởi.
Lời nói vừa dứt thì một thanh kiếm laser đã xuất hiện trên tay của cô. Bằng một thao tác điêu luyện và nhanh như cắt, Lan cắm thẳng nó vào yết hầu của người đàn ông này. Nhưng khi thanh kiếm chỉ còn cách mục tiêu chừng 1 gang tay thì liền bị một trường lực vô hình nào đó cản lại. Nó mạnh đến mức thậm chí còn có thể đẩy văng Ngọc Lan ngược trở lại về góc phòng.
- Chết tiệt! Có hệ thống bảo vệ tối tân đến thế này sao? Mình đã quá khinh suất rồi! – Cô vừa tiếc nuối vừa oán giận bản thân vì quá bất cẩn đã để lỡ mất cơ hội mười mươi tiễn tên khủng bố này về chầu diêm vương.
Đúng như dự đoán của cô, sau khi lá chắn được sử dụng tức thì các chuông báo động cũng bắt đầu réo lên inh ỏi. Tiếng bước chân thình thịch báo hiệu cả một đạo quân hùng hậu đang rầm rộ kéo đến đây tiếp viện.
Ngọc Lan cũng không phải là kẻ ngốc, cô biết nếu bây giờ cứ chầy cối giết tên này thì cũng chưa chắc đã thành công, ngược lại còn mang họa sát thân nên nhanh chóng chuồn ra ngoài theo lối cửa sổ. Vừa xuống mặt đất là đã gặp ngay hai tên bảo vệ đang chạy đến nên cô tiện tay cho chúng mỗi người một đấm vào thẳng mặt.
- Kẻ đột nhập ở phía bên đó! Không được để cho nó thoát.
Tiếng người í ới gọi nhau xôn xao cả một khu vực rộng lớn. Rõ ràng hành tung của Lan dù có kín kẽ và quyết đoán đến đâu vẫn không qua mắt được đội bảo vệ tinh nhuệ. Năm tên, mười tên rồi hai mươi tên khác bao vây quyết không để cô rời khỏi căn biệt phủ này. Không còn cách nào khác, Ngọc Lan bèn tự trang bị vũ khí cho mình rồi xông đến càn quét hết tất cả. Bọn họ dù là lính đã qua huấn luyện nhưng nào có phải là đối thủ của một đặc vụ ưu tú như Ngọc Lan nên trong phút chốc đội hình đã rối loạn, số người bị loại khỏi vòng chiến tăng lên đến quá nữa.
- Cô là ai? Một kẻ mạnh mẽ thế này lại đến đây quấy rối là có mục đích gì hả? Nếu còn không bó tay chịu trói thì đừng trách tôi vô tình đấy.
Người vừa lên tiếng chính là đệ nhất cao thủ dưới trướng của đại tướng Phan Sơn, Võ Quốc Thanh. Anh ta lúc này cũng đã bao bọc bản thân mình trong một bộ giáp hoàng kim vàng chóe, hai hay cầm hai thanh hỏa kiếm một đen một trắng trông vô cùng oai phong và lẫm liệt không khác gì một vị chiến thần cả.
Tất nhiên Ngọc Lan cũng đã nghe qua sự lợi hại của người đàn ông này nên chẳng nói chẳng rằng mà bay thẳng đến đánh trước lấy tiên cơ. Nhưng Quốc Thanh nào có phải là một tay chiến đấu hạng xoàng, anh ta chỉ khẽ cười rồi ngay lập tức dùng song kiếm đỡ gạt. Hai bên tiếp tục đấu kiếm với nhau thêm cả chục hiệp nữa mà vẫn bất phân thắng bại. Có điều Gift của Thanh thì có một lợi thế tuyệt đối trong chiến đấu dai dẳng nên anh ta đang từ từ chuyển từ thế hòa thành thắng. Cái danh hiệu “Hỏa Anh Hùng” kia quả nhiên không phải là hư danh.
- Cô nên chịu thua thì hơn. Cô rất giỏi nhưng sẽ không có cơ hội nào để thắng được tôi đâu. Mà nãy giờ trong lúc đánh nhau cô chỉ chăm chăm tấn công vào phần mắt của tôi thôi nhỉ? Có phải cô có một loại Gift nào đó có thể hạ tôi ngay lập tức nếu chạm vào được nó hay không? Xin lỗi nhé! Tôi sẽ không cho phép điều đó được xảy ra đâu! – Quốc Thanh cười đắc chí nói.
“Chết tiệt!” – Ngọc Lan thầm kêu khổ. Người đàn ông này không chỉ có một sức chiến đấu đáng kinh ngạc mà còn có khả năng phân tích tình huống trong trận chiến một cách thượng thừa nữa. Anh ta vừa rồi đã bóc mẽ hoàn toàn kế hoạch sử dụng Gift [Giấc Ngủ] của cô và khiến cho nó phá sản hoàn toàn. Trong thế bất lợi Lan bèn đành phải dùng đến vũ khí cuối cùng của bộ giáp này, cô hét lớn:
- Trang bị pháo laser.
Tức thì một khẩu đại bác liền xuất hiện trên tay cô rồi tự động tích tụ năng lượng. Mỗi bộ giáp chiến đấu ngoài sử dụng những vũ khí cá nhân hạng nhẹ như kiếm và súng còn có vài món đồ chơi khủng kiểu như khẩu đại bác này đây là một ví dụ. Sức công phá của nó là vô cùng khủng khiếp, thậm chí hoàn toàn có thể xóa sổ toàn bộ dinh thự này trong một đòn duy nhất. Quốc Thanh nhìn thấy kẻ đột nhập này chơi đến hàng nóng thì trở nên thận trọng vô cùng. Lẽ dĩ nhiên anh có thừa sức mạnh để có thể né đòn đó và đánh trả lại cô ta nhưng như vậy thì căn biệt thự này cũng sẽ trở thành một đống gạch vụn luôn. Mà như vậy thì tính mạng của “người đàn ông kia” cũng khó mà bảo toàn. Nghĩ đi nghĩ lại thì cuối cùng Quốc Thanh cũng chỉ còn một cách là kích hoạt hệ thống phân giải năng lượng của mình mà thôi. Ngọc Lan biết được ý đồ của anh ta nên tự tin cười:
- Anh quá kiêu ngạo rồi đó, Hỏa Anh Hùng! So với các hệ thống chiến đấu thì hệ thống phân giải năng lượng tuy có thể giảm thiệt hại về mức zero nhưng đó là chuyện viễn tưởng mà thôi. Thà rằng anh dùng “Lá chắn trọng trường” thì ít ra tôi còn lo lắng hơn.
Nhưng nụ cười kiêu ngạo trên gương mặt điển trai của Quốc Thanh hiện giờ lại khiến cho Ngọc Lan vô cùng lo lắng. Anh ta đang làm cái quái gì thế? Tự tin vào kĩ năng của bản thân đến như vậy sao? Nhưng điều này cũng không còn quan trọng nữa, cô cắn môi hạ quyết tâm rồi bắn ra một chùm tia sáng hủy diệt vào thẳng căn phòng nơi tên khủng bố nằm ban nãy.