Lĩnh Nam Ký

Chương 171: Đồng



Đối với con dân Đại Hán mà nói, không có bất kỳ tòa thành nào có thể thay thể so sánh nổi với Lạc Ấp, cho dù là cố đô Trường An, danh thành Hàm Đan so với nó cũng phải kém đi một, kém đi hai. Không phải chỉ vì Lạc Ấp, hay còn gọi là thành Chu, chính là kinh đô của nhà Chu lẫy lừng mà còn bởi vì hiện nay Lạc Ấp, Lạc Dương, đã đường đường chính chính là kinh đô của Đại Hán.

Lại nói lý do tại sao Vua Hán lại chọn Lạc Dương cũng là một đề tài nóng hổi luôn được mọi người quan tâm. Có người nói đấy là do tổ tiên mách bảo, có kẻ lại kêu là do long mạch dẫn lối, có kẻ lại bảo là do thần tiên hạ phàm bày cho… Tuy chín người, mười ý, xong tất cả đều đồng nhất với quan điểm rằng Lạc Dương là nơi linh khí tụ hội, nơi khí vận nhà Hán nhất định có thể trung hưng.

Tất nhiên, Lạc Dương cũng không hề phụ danh kinh địa trời ban. Nơi này không chỉ có sông Lạc Hà giúp thuận tiện giao thông vận tải, mà còn vừa vặn nằm ở vị trí giao tiếp quan trọng giữa Hà Bắc, Quan Đông và Quan Tây. Cũng vì thế mà khi có các gia tộc ở ba vùng này ủng hộ Lạc Dương chỉ cần chưa tới hai mươi năm đã hoàn toàn xứng đáng với địa vị đô thành của nó.

Hiện giờ Lạc Dương có cung điện, đền tháp đầy đủ. Thậm chí nó còn có nhiều dãy phố xa hoa quý phái chẳng nơi nào sánh bằng; vừa vặn thể hiện rõ ràng thân phận và địa vị của những quý nhân sống ở đó. Những nơi này không chỉ có đầy khí thế quyền uy mà còn chẳng thiếu những khu vườn đầy trang nhã, lại chẳng thiếu đình hồ tuyệt đẹp, chính là những chỗ lý tưởng cho người an tâm nghỉ ngơi dưỡng sức, an hưởng thái bình…

"Àiiii, già thật rồi, già thật rồi…"

Đặng Vũ thở dài, ngả ngửa lưng dựa hẳn vào một ả thị nữ nhỏ phía sau, vừa để cảm nhận những luồng xúc cảm đàn hồi đầy thư thả đang truyền tới lưng mình, vừa để cho hai bàn tay nhu mì của ả có thể xoa nắn bờ vai đau mỏi.

Một ả thị nữ khác thì dâng lên một cái khay chứa hai chén nhỏ, khói trong chén còn đang bốc lên nghi ngút. Ả nhẹ nhàng đặt khay lên bàn, sau đó chia một chén để lên trước mặt Đặng Vũ thỏ thẻ:

"Mời lão gia dùng thang."

Đoạn, ả lại chia chén còn lại cho một người trung niên khác ngồi đối diện, hết sức lễ độ:

"Mời m đại nhân dùng than."

"Ừm." m Thức gật gù hài lòng, đoạn y quay sang Đặng Vũ chỉ tay cười bảo:

"Ha ha, Trọng Hoa, ngươi nhìn ngươi xem có chút nào giống với mệt mỏi già lão? Nếu ngươi lão, vậy ta thì thế nào đây?"

Đặng Vũ nghe thấy vậy, động tác nâng tay mở nắp chén cho mùi hương nhàn nhạt tỏa ra cũng hơi chững lại cười đùa bảo:

"Bá Sư, ngươi chớ có coi trọng ta quá mức. Thân thể ta kinh qua chiến loạn đã bị tàn phá quá nhiều, nào có thể so sánh cùng ngươi?"

Y vừa nói vừa hít sâu một hơi để thưởng thức mùi thuốc nhàn nhạt, cảm giác như làm thế này sẽ khiến cơ thể đang mỏi nhừ dễ chịu hơn chút rồi tiếp tục:

"Nói thật không ngưỡng mộ ngươi không được. Ngươi xem xem ta cả ngày bôn ba, bận bịu trăm đầu ngàn việc, bệnh đến mệt lừ, nào có được như ngươi vừa thanh thản vừa nhàn hạ, lại còn được thêm một phòng?"

"Nói thế đâu có được?" m Thức lắc đầu quầy quậy:

"Ngươi không phải là ta, làm sao biết ta vui hay khổ? Với cả bởi vì ngươi cúc cung tận tụy như thế nên mới được dầy hồng ân." Hắn vừa nói vừa với tay cầm lên thìa ngọc, khẽ khuấy nhẹ nói:

"Ý dĩ a, ngay cả trong cung cũng có thể coi là hàng hiếm, ngày thường cho dù là Thánh Thượng hay Hoàng Hậu cũng khó có mà dùng. y vậy mà lần này mới nghe tin ngươi đổ bệnh Thánh Thượng đã hạ chiếu đưa tới một phần, quả thật là ưu ái lắm thay."

Nói đến đây, m Thức chắp tay hướng về phía hoàng cung vái một vái nhẹ.

Rốt cục chào hỏi ba vòng cũng chỉ đến thế thôi. Dù sao Đặng Vũ cùng m Thức đều là chỗ thân thuộc, hai gia tộc cũng là thông gia qua lại khá thân. Bản thân cả hai lại là hai cánh tay trái, phải của Hoàng tộc, đều đã cộng sự với nhau khá lâu nên mỗi người có suy nghĩ thế nào, kẻ kia đều có thể đoán hiểu được loáng thoáng.

Hôm nay m Thức lấy lý do bên ngoài là tới thăm hỏi; bên trong có hàm ý thế nào Đặng Vũ hiểu rất rõ. Mặt khác bản thân y tuy đổ bệnh xong tin tức từ bên ngoài lại nắm rất rõ vô cùng. Vì thế trong mấy ngày gần đây có sự vụ gì nổi bật y đều đã sớm nắm được.

Mà tin tức quan trọng gần nhất cũng chỉ có việc Mã Phục Ba đưa cống từ Lĩnh Nam mà thôi.

Lại nói, bình thường nếu đây chỉ là một lần tiến cống thông thường có lẽ sẽ chẳng mấy ai chú ý đâu. Xong lần này lại khác, dù sao Thánh Thượng tuyên chiếu Nam chinh là việc được khắp thiên hạ biết đến. Mà Nam chinh vất vả khó khăn ra sao, thành bại thế nào cũng là mối quan tâm hàng đầu trong triều.

Vì lẽ đó lần tiến cống này có ý nghĩa vượt xa lẽ thường, mà hệ quả của nó cũng là thứ khiến nhiều kẻ không thể không chú ý.

Biết rằng m Thức vì chuyện này mà tới, Đặng Vũ liền cho lui hai ả thị nữ rồi cũng chắp tay vái hướng hoàng cung hô lên:

"Vũ cảm tạ Thánh thượng ban ân."

m Thức mỉm cười, y đợi dáng hai ả thị nữ thật sự khuất sau hòn non bộ ở xa rồi mới vui vẻ nâng chén lên, sau khi đinh đang gạt đi phần hơi nước đọng ở thành chén, y húp một ngụm nhỏ, cảm thụ xong mới khoan khoái mở lời:

"Trịnh lão sư quả nhiên không hổ danh Lạc Dương đệ nhất trù sư, chỉ nấu một chén canh than cũng có thể ngon đến vậy, mát đến vậy… chậc… Ý dĩ cực mát, giải nhiệt, chỉ là kẻ cống thứ này lại khiến không biết bao nhiêu người lo âu."

Đặng Vũ cũng húp một thìa, vừa chiêm nghiệm cảm giác thanh thoát từ chén canh mang lại, vừa như suy xét lấy ý tứ của m Thức. Người kia cũng không giấu diếm nữa mà trực tiếp mở bài:

"Lần này ngoài các loại ngọc ngà trân bảo của phương Nam, trong danh sách tiến cống còn có một bức tượng ngựa đồng nữa."

"Tượng ngựa đồng?" Đặng Vũ thoáng khựng lại một chút. Y đưa mắt nhìn về hòn non bộ giữa hồ như muốn tập trung mạch suy nghĩ của mình, nhanh chóng tiêu hóa những gì m Thức vừa nói.

Bản thân y bị bệnh nên việc cống phẩm của Mã Viện cụ thể bao gồm những gì, y cũng không có nắm được. Xong theo lệ thường mỗi viên tướng soái nếu khi chinh chiến ngoài vạn dặm mà tìm thấy được kỳ trân dị bảo, ngọc lạ tượng quý gì đem đi dâng nạp cho Thánh Thượng cũng là điều hết sức thông thường…

Tất nhiên, đã m Thức trực tiếp nói đến thì bức tượng kia hẳn không thể chỉ là một kiện dị bảo thông thường được. Nghĩ như thế, Đặng Vũ không thể không lắc đầu giả vờ như không hiểu:

"Cống lễ vật có tượng đài như thế từ trước đến nay cũng không phải chuyện lạ gì. Không biết bức tượng này lai lịch ra sao mà khiến Thánh Thượng chú ý?"

m Thức thấy Đặng Vũ nhắc hẳn đến Thánh Thượng liền biết y đã sớm nắm được phần nào tầm quan trọng của sự việc. Vì thế hắn cũng tiếp tục:

"Trọng Hoa, điểm quan trọng chính là tượng ngựa đồng này… theo như tấu chương thì đây hoàn toàn là do Mã Phục Ba đúc thành!"

"Mã Viện cho đúc?" Hai hàng lông mày của Đặng Vũ hơi trùng xuống:

"Hắn là thống soái trong quân lại có dư tinh lực đi đúc tượng ư? Không lẽ hắn muốn cho thấy Nam chinh đang cực kỳ thuận lợi?"

"Đâu chỉ như thế không?" m Thức chậc lưỡi, húp một thìa canh rồi nói: "Tượng ngựa này không thể chỉ coi là tượng đồng thông thường, nó cực kỳ sinh động tỉ mỉ, đường nét hoa văn gọn ghẽ, hơn nữa… còn có pha không ít kim khí."

"A!!!! Quả thật?" Đặng Vũ thốt lên, tay cầm muôi để xuống dĩa. Đưa tay vuốt nhẹ chòm râu, mắt hắn bắn ra không ít tia sáng: "Không ngờ Mã Phục Ba lại có tài lẻ kinh thiên đến vậy."

m Thức lắc đầu, Đặng Vũ có thói quen trước khi chìm sâu vào mạch phân tích thường hay buông lời nhận xét có vẻ qua loa như thế này, hắn đã quá rõ. Vì thế hắn không vội nói tiếp mà cũng im lặng chìm vào mạch suy nghĩ riêng.

Đại Hán rộng lớn không thiếu kỳ nhân dị sĩ, công tượng giỏi tay nghề lại càng có vô số. Việc một tên đại tướng có trong tay công tượng giỏi để rèn sửa quân dụng khi cần thiết là điều hết sức bình thường. Xong, rèn kiếm tạo thương là một chuyện, đúc đồ vật, tạo tượng tinh mỹ lại là chuyện khác. Đúc tượng, thứ tài hoa này đâu phải muốn làm là làm ngay được?

"Trọng Hoa, ngươi biết Mã Viện từ lâu, có từng nghe thấy qua y từng đúc tượng? Hoặc có từng nghe thấy Mã Viện sưu tầm thu gom tượng đồng?" m Thức cất giọng hỏi, đoạn, thấy Đặng Vũ nhẹ lắc đầu, hắn tiếp tục:

"Lần Nam chinh này đối với Hoàng thất có ý nghĩa ra sao, ngươi cũng rất rõ ràng." m Thức đề cập đến.

"Đúng vậy." Vấn đề này không có gì để bàn cãi cả.

Nam chinh không phải là trò đùa, chiến tranh cũng không phải là một cuộc dạo chơi, mà thứ chìm nổi đằng sau nó lại càng không phải thứ bất kỳ kẻ nào cũng có khả năng xem nhẹ.

Những thứ liên quan, những người liên quan… nhiều lắm…

Mà trong lần Nam chinh này, mỗi bước đi, mỗi tính toán đối với nhiều người đều có thể dễ dàng mang ý nghĩa hủy diệt.

Mã gia, không hề ngoại lệ. Hơn thế nữa thân là chủ soái ba quân, Mã Viện lại càng là kẻ phải đứng đầu ngọn sóng.

"Ừ… Ta xem ra lần Nam chinh này, Mã Viện thu được kỳ duyên không nhẹ đâu." Đặng Vũ bỗng chốc phá đi im lặng. Mã Phục Ba đúc tượng ngựa đồng, tầng ý nghĩa trong đây tất nhiên không hề đơn giản. Y nghĩ tới nghĩ lui một chút rồi lại nói:

"Vì kế hoạch của Thánh Thượng mà Mã Viện đã phải đánh đổi rất nhiều, cũng đắc tội kha khá người. Hắn tất nhiên phải lo lắng, phải dụng tâm."

….

"Măm măm, chả biết cái giống thỏ ở đây ăn cái thứ cha gì mà nó ngon dữ vậy trời!!!"

Tiếng khen nức nở hòa cùng mùi hương thịt nướng béo ngậy như một cánh tay cực mạnh không ngừng bóp chặt lấy bụng của u Mạn khiến nó cứ kêu lên òng ọc đến chói tai. Đôi chân thoáng có chút nặng vì phải tuần tra đường dài cũng như được tăng thêm sức mạnh, phi vù vù băng qua mấy hòn đá, chạc cây cản đường mà lao tới cửa động nơi được quân Việt tạm thời trưng dụng thành nhà ăn.

Vừa bước vào trong, ánh mắt hắn đã bắt gặp ngay một mâm thịt nướng vàng tươm đang bốc ra mùi hương nghi ngút.

"Ba trận liền bại, như vậy xem ra tạm thời Mã Viện sẽ không thể nào đánh tan hai tòa trại đó được." Khải Minh vừa nhai nhồm nhoàm miếng thịt thỏ vừa nói.

"Đúng vậy, tin tức từ Sáng có nói sở dĩ có được thành quả này ngoài sự nỗ lực của đám nô lệ thì cách xây dựng doanh trại mà cậu đưa ra cũng có vai trò không nhỏ." Đào Chiêu Hiển vừa chăm chú xem tín báo, vừa thảng thốt hô lên. Đào Nhị Lang là người đọc nhiều thứ sách, vì thế chàng tỏ ra vô cùng hiếu kỳ ngẩng đầu hỏi:

"Việc hứa trả thân phận tự do khiến nô lệ quật cường, việc này ta có thể hiểu phần nào. Thế còn cách xây dựng doanh trại lại là thế nào?"

"Ha ha, cái này… chỉ là doanh trướng hình ngôi sao mà…" Khải Minh cố tình qua loa, thời đại này làm gì có khái niệm hình ngôi sao có các góc cạnh đâu, vì thế nếu nói nhiều sợ rằng bản thân hắn cũng chả thể giải thích được sức phòng thủ của các cụm "cứ điểm ngôi sao" đối với thời đại vũ khí lạnh có hiệu quả cao cỡ nào. Hắn lắc đầu, tìm cách nói chạy đi:

"Chả qua là loại doanh trại tìm cách tối ưu hóa khả năng tấn công của cung nỏ, loại bỏ các loại góc chết mà thôi… Mạn! Chưa rửa tay đừng có đụng vào đồ ăn!!!"

u Mạn giật mình, bàn tay đang thò ra cũng hoảng hồn chộp ngay một phát vào miếng đùi thỏ đưa ra cản của Khải Minh, sau đó hắn mới ngại ngùng thu tay lại nói:

"Tôi rửa tay rồi mà, ban nãy ở bên dòng suối…"

"Tay dơ thế này?..." Khải Minh nhìn bàn tay đầy bùn đất của hắn, đầu lắc quầy quậy đầy ý quả quyết:

"Không ổn, đi qua chỗ kia rửa tay đi rồi hẵng vào ăn."

Nhìn tên Mạn tỉu nghỉu tìu nghiu đi về phía lu nước rửa tay, Khải Minh không khỏi trầm mặt lại. Hiện giờ không chỉ người dân Việt mà đa số các dân tộc khác xem ra đều có thói quen ăn uống không chút vệ sinh như vậy. Mặc cho Khải Minh đã nhiều lần đề nghị với các cừ súy trong quân phải có ý thức vệ sinh xong; giữa thời buổi chiến loạn, tình trạng này thật khó lòng mà cải thiện được. Vì thế hắn chỉ đành cố gắng áp dụng trong Lĩnh Nam quân trước đã, phần còn lại phải qua chiến tranh xong mới từ từ uốn nắn nổi.

Mà để qua chiến tranh… Khải Minh thở dài, xem ra còn lâu lắm, hắn còn chưa thấy được chiến cơ nữa là… Hắn vừa nghĩ vừa nâng miếng đùi thỏ lên miệng toang cắn, nhưng chợt khựng lại… cái đùi này lúc nãy Mạn đã cầm qua…

"Sói con, ngoan ngoan, mày ăn không??" Khải Minh không chút lúng túng liền đảo ngược cánh tay, miếng thịt thỏ từ phương hướng đưa lên miệng liền đảo thành huơ huơ về phía con Sói Vương dò hỏi.

Grrrr… Con Vua Sói hững hờ liếc nhìn hắn, sau đó vô cùng tinh ranh nhếch môi chế giễu một cái rồi ung dung ngoặm lấy… một miếng thịt nai khác đã sớm được chuẩn bị riêng cho nó.

Kiểu như: ta đã có đồ ngon rồi, thứ dơ bẩn ấy ông tự thưởng thức đi.

"Không nên như thế, đồ ăn không thể phí phạm đâu." Khải Minh đưa ra một bộ mặt vô cùng tĩnh quăng miếng thịt thỏ dính đầy bùn đất về phía con Sói: "Ăn đi, đồ nướng chín ăn ngon lắm."

Rõ ràng, con vật kia trợn trừng mắt đầy ý bất mãn.

Giữa lúc này, giọng đọc của Đào Nhị Lang lại tiếp tục vang lên:

"Còn một tin tức nữa là cách đây không lâu, Mã Viện cho người dựng lên một cái lò thật lớn, đúc lấy một cái trụ đồng thật to, cao gấp bốn, năm người đứng thẳng, rộng tới hai, ba kẻ ôm chưa hết, không rõ là vì sao."

"Hả!" Khải Minh vừa nghe thấy tin này thì như bị điện giật toàn thân, vô cùng bất ngờ.

Tục truyền, Mã Viện sau khi dẹp hết khởi nghĩa liền cho quân lấy hết trống đồng đem nấu thành một cột đồng, đấy là tích cột đồng Mã Viện: Cột đồng gãy, Giao Chỉ diệt, hết sức nổi tiếng. Việc này Khải Minh có biết, còn biết số đồng thừa ra Mã Viện cho đem đúc một tượng ngựa thật đẹp đem hiến cho Lưu Tú nữa cơ. Nhưng mà là…

"Mạn!!!"

"A? Tôi rửa tay rồi mà, thật đấy!!!" u Mạn chán nản mếu máo kêu lên, hai tay còn không quên chìa ra trước để chứng minh ngoài mỡ thịt ra thì chả hề dơ bẩn tẹo nào.

"Ừ tốt." Khải Minh gật gù, rồi lại vỗ trán nói: "A không phải! Mạn, tôi nhớ lúc chúng ta rút khỏi Kẻ Khí, tôi đã lệnh Kẻ Khí đem hết trống đồng ở các tộc về Nam luôn mà? Vì sao Mã Viện lại có nhiều đồng đến thế?"

"À, chuyện đó hả? Nhoàm!!" u Mạn thở phào, bàn tay nhanh nhẹn quay trở về bốc miếng thịt bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói:

"Có mà, nhoàm, chúng tôi đều tản ra làm y như lời dặn."

"Thế thì lão ấy lấy đồng ở đâu ra?" Khải Minh thắc mắc.

"Lạc quân…" lúc này Quỳnh chen vào nói:

"Thật ra chỉ có các tộc vừa và lớn mới có trống đồng có kích cỡ đáng kể, còn các Khí nhỏ nhiều khi không có trống đâu." Nàng nhíu mày:

"Mà lại, trống đồng dù to cỡ nào đi nữa, nhiều cỡ nào đi nữa cũng không thể đủ để lão đúc cột to như vậy đâu."

"Thật vậy." Đào Kỳ cũng góp lời: "Theo như tin báo thì cột này vừa to vừa khỏe, có gom hết trống của các tộc lớn phía bắc xem ra chỉ có thể tạo một cột bằng non nửa thế là cùng. Số đồng này e rằng phải vét cả một phần tư kho đồng ở Mê Linh ấy chứ."

"Kho đồng? Chúng ta còn có kho đồng? Kho đồng nhiều thế làm gì?" Khải Minh bật thốt lên.

Đào Kỳ, u Mạn, Nội và Quỳnh đều giật mình nhìn hắn, trong mắt đều tỏ ra vô cùng bất ngờ trước câu hỏi này.

"Khụ khụ… Khải Minh…" Đào Nhị Lang vừa nhẹ nhàng chỉ vào tấm đồng ốp trên áo giáp của mình mà ra hiệu.

"Lạc quân… để chế vũ khí a…" Thiều Hoa cũng nâng lên cây côn: "Còn để tạo công cụ nữa."

"A…" Khải Minh lại vỗ trán thêm cái nữa. Làm sao hắn có thể quên được thời đại này tuy đã có đồ sắt, xong do kỹ thuật rèn cùng với công cụ còn hạn chế nên rèn sắt vừa khó, độ dẻo, độ bền của sắt lại chưa được cao, tạp chất cũng nhiều. Vì thế việc chú tạo giáp trụ, quân khí bằng sắt vẫn không thể so sánh với tốc độ và hiệu quả của đúc đồng được.

Hơn nữa nếu tính về hiệu quả, vũ khí toàn bằng sắt làm sao có thể so với hợp kim pha sắt, đồng?

Vì lẽ đó, dự trữ đồng là điều vô cùng tất yếu.

Nhưng nếu nói vậy tức là Mã Viện đã vơ sạch đồng của Lĩnh Nam ư?

"Mê Linh chúng ta rút không kịp, Cổ Loa đã bị Tạ Hàn Vũ bán từ trước. Ngoài hai chỗ đó ra các kho đồng khác chúng ta vẫn nắm được." Như đoán được ý của hắn, Nội liền chêm vào.

"Như thế thì may mắn quá…" Khải Minh vội vàng thở phào, xong…

Theo như điển tịch, Mã Viện chỉ dựng trụ đồng sau khi đã tiêu diệt hai Vua, thành công đàn áp khởi nghĩa cơ mà. Bây giờ thế cục đối với quân Việt tuy không trong sáng lắm xong cũng còn xa mới tới được như thời không trước kia của mình, thế thì làm sao…

Chả lẽ ngay từ đầu Mã Viện đã không có ý đuổi cùng giết tận hai Vua?

Thế thì hắn dốc quân theo làm gì? Làm tiêu hao không biết bao nhiêu quân…

Tiêu hao?... Vô lý, mà khoan đã…

Cộp, lộp cộp…

Khải Minh gõ ngón tay lên khối đá trước mặt, một tia ý nghĩ như được ai đó dẫn dắt không ngừng quấn lấy đầu hắn.

"Có lẽ chúng ta cần nhanh chóng liên lạc với ông Cống thôi." Khải Minh nói khẽ:

"Cũng nên nhanh chóng cho lão ta cơ hội rút quân rồi."

"Rút quân? Ai cơ?" Nội ngồi cạnh hắn nhất, vì thế nàng nghe rõ nhất.

"Báo!!!" Lúc này một tên lính tiến tới chắp tay hô:

"Báo, tộc trưởng của Kẻ Khí cùng với mấy trăm người đã tới, anh Hoẵng đang dẫn họ vào."

"Cha?" u Mạn hô lên.

"Tốt!" Khải Minh cười vang. u Khanh tới, xem ra thời cơ để giúp Mã Viện cũng đã chín mùi rồi.

"Quân Hán toi rồi!" Khải Minh cười lớn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv