Chẳng biết có phải do hai tên đầu lĩnh đã làm gương hay không, đám loạn quân hô to một tiếng chạy lập tức mạnh ai nấy lo tản ra toan tìm cách bỏ trốn. Tất nhiên ám sát vua chính là hành vi không thể tha thứ nên chẳng ai trong số chúng buông bỏ vũ khí đầu hàng xin tha mạng cả. Càng nhiều tên trong đó lại đỏ mắt làm liều nhìn thấy đường lui đã bị chặn hết liền điên cuồng múa vũ khí hòng mở ra đường máu, hoặc là tìm kẻ chết chung. Thậm chí nhiều kẻ gan to bằng trời còn không hề câu nệ một, hai gì nữa vội lao về phía Vua Em đang ngã sóng soài trên mặt đất hòng tìm kiếm cơ hội sinh tồn cho chính mình.
Xong, đông đảo Nội Vệ cùng Lạc Vệ hiển nhiên không để cho chúng có khả năng gây nên bất kỳ cơn sóng dữ nào nữa. Những tên đang điên cuồng chém loạn trong nháy mắt phát hiện dù mình có cố sức cỡ nào vòng vây vẫn chỉ càng ngày càng thu hẹp, vết thương trên người mỗi lúc một nhiều cho đến khi chúng kiệt sức bị vòng vây chôn vùi. Những tên xông xáo lao tới chỗ Vua thì càng gặp tình trạng thảm thiết hơn khi đụng phải rừng quân lính tinh nhuệ hơn mình quá nhiều, bọn chúng chưa kịp làm gì đã bị chặt bỏ đầu lâu, thân thể không đầu thẫn thờ ngã vật ra sau.
Chỉ qua một lúc sau tiếng chém giết huyên náo liền dần yên ắng xuống để lại những cụ thi thể ngổn ngang cho từng tốp quân sĩ đi dọn dẹp. Lúc này Khải Minh vừa chịu đựng thân thể bị dày vò đến uể oải cùng những cơn đau nhức từ vết thương khắp người, vừa nương theo vai hai anh em Lạc An, Lạc Hào đến bên chỗ đông đúc lính nữ của Nội Vệ quân đang quay lại che chắn. Đó là nơi Vua Em đang nằm bất tỉnh.
Trưng Trinh đến lúc này vẫn còn đang chưa thể tỉnh lại, hàng lông mày thon dài cứ nhíu lại mãi không sao thả lỏng được như đang chứng minh cho mọi người xung quanh thấy cơ thể nàng đang chịu phải thống khổ dường nào, môi nàng đã sớm chẳng còn hồng hào mà có phần tím tái, nơi ngực trái tuy đã được Nội Vệ quân nhanh chóng sơ cứu nhưng cũng đã ướt đẫm máu đen. Nhìn thấy nàng phải chịu đựng như thế, Khải Minh không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng, hắn rướn người rời khỏi đôi tay đang dìu mình của Lạc An để cúi xuống toan xem xét tình trạng của nàng:
“Trinh, Trinh cô không sao chứ?”
Khải Minh gọi, thế nhưng đáp lại, gương mặt thanh tú của Trưng Trinh chỉ càng co quắp dữ dội thêm. Khải Minh thấy thế hoảng quá muốn vươn tay lay nàng thì bị một bàn tay khác dịu dàng chặn lấy. Diệu Tiên phu nhân đã sớm đến bên cạnh nhìn thấy hắn lo lắng đến bần thần liền nhẹ nhàng lắc đầu khuyên:
“Cậu đừng động vào cô ấy, xen biểu hiện bây giờ có vẻ như Trinh đã trúng độc, cậu lui ra sau đi.”
“Cô Diệu Tiên… vậy tôi có thể...” Khải Minh chưa kịp nói gì đã bị Nàng Tía từ phía sau chạy hồng hộc tới cản lại bảo:
“Được rồi, được rồi, anh chớ có nói nhiều nữa. Chị Trinh bị thương không nhẹ, anh muốn giúp cũng không giúp được gì đâu. Hiện giờ anh lui ra chút cho thầy trò tôi thuận tiện cứu chữa thì tốt hơn.”
Nghe nàng nói như vậy, Khải Minh cũng đành nuốt xuống mấy câu tiếp theo. Cũng đúng, tuy thời xưa hắn có học mấy bài sơ cấp cứu đơn giản, hiểu được một chút băng bó xong làm sao chuyên nghiệp được như hai thầy trò Diệu Tiên được. Theo như cô Diệu Tiên vừa nói, Trưng Trinh rất có khả năng đã trúng độc, vì thế nếu hắn dịch chuyển lung tung có thể vô tình khiến chất độc lan truyền nhanh chóng hơn. Điều căn bản này Khải Minh cũng biết chẳng qua lúc nãy hốt hoảng khiến hắn có chút lúng túng quên mất thôi. Vì thế hắn khẽ gật đầu tỏ ý mình đã hiểu rồi lại lần nữa mượn vai Lạc An, Lạc Hào bập bễnh tiến về một thân cây gần đó ngồi xuống nghỉ.
Hắn vừa ngồi xuống không lâu thì Trưng Châu cũng từ đám Nội Vê quân lách người ra tiến về phía hắn. Trưng Châu vừa mới ghé qua nhìn thương thế của em mình gặp Trinh tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng lại đã có Diệu Tiên phu nhân ở đó mới bình tĩnh lui ra. Nơi này dù đã an toàn khá nhiều xong vẫn còn rất nhiều việc cần đích thân nàng phải xử lý, vì thế Trưng Châu không thể không tạm thời gác em mình sang một bên để điều hành mọi việc được.
“Lần này cậu làm rất tốt.” Vừa đến bên Khải Minh, Trưng Châu đã đưa tay ra hiệu miễn cho hắn đứng lên hành lễ, đơn giản nói ngay:
“Nghỉ ngơi một chút, nếu có thể động đậy liền theo tôi tấn công, nếu chịu đựng không nổi thì ở lại đây hỗ trợ cô Khâu Ni dọn dẹp xung quanh, được chứ?”
“Dạ…” Khải Minh theo bản năng đáp. Dường như Trưng Châu cũng chỉ cần đợi hắn trả lời như vậy nên nàng cũng không nói gì nữa chỉ lần nữa gật đầu rồi quay người đi ngay.
“Đội một Nội Vệ quân quét dọn chiến trường, đội hai kiểm tra khí giới quân bị. Nghỉ ngơi nửa khắc lập tức tập trung lên đường.”
“Rõ!!!”
Trưng Châu vừa rảo bước giữa dòng quân lính lộn xộn vừa hô vang. Nhìn bóng lưng của nàng, Khải Minh không khỏi cảm thấy từng luồng uy nghi khi có khi không đang không ngừng lan tỏa từ người vị Vua Bà đến khắp nơi khiến các mệnh lệnh từ nàng không chỉ đầy đủ lại tăng thêm mấy phần thành thục chuyên chú khiến quân sĩ nhao nhao kêu dạ, năng suất làm việc không chỉ tăng lên vài phần. Chỉ có điều, thái độ của nàng đối với em mình như vậy có hơi quá… Khải Minh khẽ nhíu mày thở dài…
“Con cảm thấy Trưng Châu quá lạnh lùng với em mình sao?”
Bất chợt một bàn tay già nua lại hết sức cứng cỏi nhẹ nhàng đặt lên vai Khải Minh, theo sau đó là từng luồng khí tức nóng ấm nhẹ nhàng luân chuyển trong cơ thể hắn, dịu dàng giúp hắn xua đi những cơn nhức mỏi từ vết thương đem lại. Bởi vì Khải Minh đã được chữa trị như vậy không chỉ một lần nên cậu đương nhiên hiểu đây là tay của ai, hơi suy nghĩ một chút Khải Minh lắc đầu đáp:
“Thưa ông, con không nghĩ như thế, Vua không lo quản lý tình hình trước mà vội vàng đến xem thương thế của Trinh đã cho thấy Trinh đối với nàng quan trọng cỡ nào. Chỉ là con cảm khái một chút thôi.”
“Ừm…” Ông Âu Khanh khẽ híp mắt nhìn Khải Minh rồi gật đầu nói:
“Con hiểu thế là tốt. Nên biết Châu cũng hẳn rất chua xót trong lòng, dù sao bên cạnh nàng chỉ còn mỗi Trinh là máu mủ ruột thịt... Thế nhưng khác với con, nàng ấy đã sớm tập quen với việc nhìn thấy, nếm trải những cảnh thương tâm thế này rồi. Cha mẹ của hai nàng, rồi thì Thi Sách, còn có vô số người thân, dòng tộc… nàng chẳng qua đem tất cả thương đau dìm vào sâu trong lòng để có thể làm chỗ dựa vững chắc cho cả dân tộc này mà thôi. Nàng cũng thật sự… rất kiên cường.” Ông kết luận.
“Cũng rất tội nghiệp, ài…” Hoàng Cống cũng từ tốn đến bên cạnh ông Âu Khanh nói. Đoạn, Hoàng Cống nhìn Khải Minh như muốn đánh giá con người hắn một lượt rồi nói:
“Ta đã nghe kế hoạch cùng phán đoán của cậu. Không thể nói đầu óc của cậu hết sức điên rồ, lại dám cổ vũ Châu đi nước cờ hiểm cỡ này…”
“Ông đây là…” Khải Minh thấy một ông lão lạ mắt lại đứng ra chất vấn mình như vậy thì không khỏi có chút ngẩn người bởi có người lại biết đây vốn là kế hoạch của cậu.
Không sai, tất cả bố trí mà quân Việt làm hôm nay đều là tính toán của Khải Minh, tất nhiên là phải thông qua đánh giá nhận xét cùng sửa chữa của không ít tướng lĩnh nữa, xong xét cho cùng đó đều là mưu kế của hắn. Khải Minh đã chỉ rõ hiện nay quân Nam có ba điều hại: một là quân quyền không tập trung dẫn đến thiếu linh hoạt nhạy bén, đó cũng là điều khiến thiên thời chưa thuận. Hai là vị trí quyết chiến chưa thể tận dụng hết khả năng của quân Việt cũng như chưa đủ kéo dài khiến quân địch mệt mỏi nên địa lợi không mạnh.
Mà điều thứ ba cũng là điều quan trọng nhất chính là lòng tin của quân dân Việt vào thời điểm này vẫn chưa hề đồng lòng, chưa hề thống nhất, tức là nhân hòa rồi. Nói như thế không có nghĩa là dân Việt muốn hàng Hán, không hẳn, tuy cũng có một phần nhỏ kẻ gian muốn cõng rắn cắn gà nhà, dẫn quân Hán vào đè đầu cưỡi cổ dân mình. Xong đó lại chỉ là số ít, phần nhiều lại là những kẻ tự cho mình là tài giỏi, là có tầm nhìn chiến lược hoặc có tư duy lãnh đạo vượt qua mặt người khác, tự cho rằng mình mới đúng là người sinh ra để dẫn dắt dân tộc này lên đến con đường huy hoàng. Lùi lại một bước, ít nhất bọn họ cho rằng tài năng cùng tầm nhìn của mình cũng phải ở mức cố vấn cho Vua cơ, mỗi lời nói, ý tưởng của mình đều là lời vàng ý ngọc nên nếu Vua Bà mà tài giỏi thật sự ấy, thì phải tôn họ lên làm thần, làm thánh. Và bởi vì những ý tưởng đó không bao giờ đến được tới Trưng Châu, hoặc dĩ bởi độ “khả thi” cùng “tầm nhìn” của họ đã vượt quá xa khả năng vị Vua trẻ có thể tiếp nhận nên Trưng Châu đành chọn lựa không sử dụng chúng. Thế là họ giận, họ cho rằng Vua không xứng đáng dẫn dắt dân Việt, không đáng làm đại biểu của toàn dân Lĩnh Nam mà nên có người nào khác giỏi hơn lên thay thế, vì thế họ thành cỏ đầu tường, sẵn sàng xà vào vòng tay của bất kỳ ai họ cho rằng có triển vọng hơn hai chị em Trưng Châu. Đến nỗi cuối cùng họ phản bội lại cả dân tộc vẫn không nhận ra…
Tóm lại, bởi vì Lĩnh Nam hiện giờ có ba cái hại trên cộng thêm quân ngoại xâm ép quá chặt khiến cho Khải Minh không thể không nâng lên nước cờ hiểm. Mà bởi vì Trưng Châu cũng còn rất trẻ, cũng rất cứng rắn cương quyết, thế nên nàng cũng nhanh chóng chấp nhận bố trí thà đau ngắn còn hơn khổ dài này.
Chấp nhận tạo lỗ hổng, ép buộc các tù trưởng, tộc trưởng không thuận phải tạo phản, buộc họ phải lựa chọn. Từ đó nhân một trận chiến mà quét sạch sâu bọ, trả lại bộ máy Lĩnh Nam đoàn kết nhất trí. Đây là điều tưởng như đơn giản xong lại phức tạp vô cùng vì mấy ai có thể biết được Mã Viện đã chôn xuống đất Nam này bao nhiêu quân cờ đâu? Ngay cả việc hai tên Rây Phiên, Na Nhung ám sát cũng là việc Khải Minh không thể dự đoán trước mà phải thông qua Mai An nhắc nhở đến trường hợp bi thảm của cậu em út mình Khải Minh mới có biện pháp ứng đối kịp thời.
Lại nói, tuy tới thời điểm này những sắp xếp của Khải Minh đã cho thấy kết quả nhất định, xong đúng như ông lão nói, tất cả những thứ này quá mức mạo hiểm. Nếu như Lĩnh Nam quân không đủ sức hạn chế quân Hán thì sao? Nếu kế hoạch bị lộ dẫn đến sát thủ cùng nội gián của giặc không xuất hiện thì thế nào? Nếu như trong tay Khải Minh không phải còn có một quân cờ đủ mạnh để thay đổi cục diện chiến trường thì sao? Tất nhiên là mọi bố trí sẽ đổ sông đổ biển, và quân Việt có thể đối mặt với thế công ồ ạt trực diện của giặc trong khi lực lượng chủ chốt lại không kịp xuất hiện nơi căng thẳng nhất của chiến trường.
Khải Minh không khỏi thở dài nhìn về phía ông lão. Ông ta có thể sánh vai với ông Âu Khanh cùng trò chuyện lại biết được phần nào kế hoạch của cậu thì tất nhiên không thể nào là người tầm thường được nên hắn cũng không dám vô lễ liền vội vã chắp tay cúi đầu thưa:
“Vâng, ông dạy phải ạ…”
Nói như thế, Khải Minh lại không khỏi liếc mắt nhìn về phía Trưng Trinh đang nằm bất tỉnh, trong lòng cậu bỗng dưng cảm thấy hối hận vô cùng. Ngựa non háu đá, cho dù Khải Minh đã trải qua hai đời người, tổng cộng cũng sắp gần năm mươi tuổi nhưng số tuổi ấy dường như cũng không thể khiến bản chất non nớt trong người cậu trưởng thành hơn. Có thể vì bản thân cậu quá muốn chứng tỏ mình, quá nôn nóng mới khiến nàng bị thương nặng như vậy chăng?
“Hà, cậu chớ có hiểu lầm…” ông lão như nhìn thấu tim gan Khải Minh, ông cười khan bảo:
“Cậu cho rằng mình không ra kế này thì tổn thất của quân Việt sẽ nhỏ hơn sao? Hay Trinh sẽ an toàn hơn? Đến lúc đó đường lui bị nội gián cắt đứt, người dân bị chúng khống chế bắt làm con tin đe dọa quân sĩ phản chiến lại thêm đại quân giặc Hán vượt sông áp sát thì hai chị em nàng cùng những người khác còn có thể sống sót sao? Ha ha ha” nói đến đây ông ngửa đầu cười to bảo:
“Ta bảo cậu điên rồ, thật ra là làm rất đúng. Nếu như đổi lại là ta thì tất nhiên không thể nào đủ khí phách cùng quyết tâm ra kế hoạch như vầy. À… làm người trẻ tuổi thật tốt, thật tốt, nhiều lúc điên cuồng lại hiệu quả đến không ngờ… Ài, nếu lúc trước ta cũng điên vui như cậu thì có lẽ mọi chuyện đã đỡ hơn rất nhiều.”
“Ông đây là…”
Lần này Khải Minh quả thật đã rơi vào trong mộng. Ông lão này mãi chẳng hề cho cậu biết mình là ai, xong mở đầu là trách, xong hóa ra đó là một lời khen, rồi chẳng qua hết câu đã trở thành than thở tiếc hận. Cung điệu tình cảm biến chuyển nhanh như gió giật cỡ này thật sự khiến Khải Minh chẳng biết làm sao mà lần
Âu Khanh dường như sớm quen với việc dây thần kinh của lão bạn cũ có chút không được bình thường, vì thế ông thay thế bạn mình hướng Khải Minh giới thiệu:
“Con đừng rối, tính của lão ấy từ trước đến nay vẫn là như vậy. Tên lão là Hoàng Cống, vốn là một người hầu cận thân tín bên cạnh hai Vua.” nghe ông giới thiệu, Hoàng Cống cũng vui vẻ hừ nhẹ tỏ ý hài lòng, vẻ mặt lộ rõ ý thoải mái.
Đừng tưởng ông Âu Khanh giới thiệu Hoàng Cống như thế là rất sơ sài, thật ra chỉ cần bốn chữ “hầu cận thân tín” đã thực sự cho thấy tầm quan trọng của Hoàng Cống trong bộ máy quân sự quân Lĩnh Nam. Hầu cận thân tín trong lời ông Khanh tất nhiên ý chỉ người có khả năng cùng Vua bàn bạc đối sách, hoạch định kế hoạch, vạch ra bước đi trong tương lai… chính như một vị quân sư vậy, qua đó cho thấy Hoàng Cống quan trọng thế nào. Nên nhớ dù sao trong tộc Việt hiện giờ Lạc Hầu, Lạc Tướng quả thật có không ít, thế nhưng bọn họ chỉ có thể xông xáo nơi chiến trường, còn số người có thể bày mưu góp kế, đủ tài đủ sức được xưng tụng là quân sư lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Không, khỏi đếm đi, chỉ có hai người mà thôi, một là Khải Minh, vị quân sư mới được Trưng Nhị mời chào, còn người còn lại chính là Hoàng Cống, vị quân sư gạo cội nhất, lừng lẫy nhất.
“Hoàng Cống…”
Khải Minh lẩm bẩm nói thầm như muốn nhớ tới đây là vị danh nhân nào do thế giới này có sự trùng hợp nhiều thứ nên nghĩ cũng sẽ hy vọng nghĩ ra ông là ai. Thế nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không nhớ ra được người trước mặt là ai.
Ầy, cũng không thể trách Khải Minh được. Bởi có lẽ do ở thế giới kia sử sách bị tàn phá quá nhiều dẫn đến nhiều bậc anh hùng bị chìm vào quên lãng hay do bản thân Khải Minh vốn không có quá nhiều kiến thức chăng? Dù sao đi nữa, Khải Minh quả thật không thể nào tìm ra bất kỳ mối liên hệ nào giữa cái tên này cùng các vị tướng lĩnh lừng danh mà hắn biết, cho nên theo phép lịch sự tối thiểu hắn trịnh trọng chắp tay thưa:
“Cháu xin ra mắt ông ạ.”
“Hả….”
“Ư…”
Có biến, rõ ràng có biến. Trong sát na Khải Minh chào hỏi như vậy hắn cảm giác được năm năm bằng mười luồng khí tức ấm áp đang lan tràn trong người bỗng run rẩy với biên độ cao hẳn hoi. Đồng thời gương mặt của Hoàng Cống cũng đột ngột biến hóa từ sảng khoái sang co rúm trong không đầy một giây, không, là trong không đầy không phẩy không không không một giây.
“Nhóc con… mày… thế mà không biết ta là ai?”
Thái độ của Khải Minh tuy được hắn cho là rất khéo léo xong rõ ràng chẳng thể nào che giấu được người tinh anh như Hoàng Cống, thế nhưng dù sao chuyện này cũng không thể nào xảy ra được, bởi lẽ cho dù là một tên tộc trưởng bình thường nhất cũng phải từng nghe thấy tên ông chứ đừng nói tới các vị cừ súy, các tướng lĩnh cao cấp hơn. Vậy mà nhìn động tác nhẹ nhàng lắc đầu hết sức tự nhiên thêm phần thẹn thùng của tên nhóc này… Khoan, con mẹ nó mày thẹn thùng cái quần què, tao mới là người phải xấu hổ này có được không? Hoàng Cống cố gắng kiềm lại hàng chân mày đang muốn nhếch lên, cố lắm mới buông ra một câu ông cho rằng rất nhẹ nhàng hỏi:
“Tr… Trinh… nó, à không, Vua Em không có nói cho mày biết về ta sao?” Vừa nói, tay ông không khỏi run rẫy chỉ về phía Trưng Trinh đang nằm.
Khải Minh cố gắng nhớ lại, dường như không có đề cập qua, tốt, vì thế lại thành thật lắc đầu.
“Mày…” Hoàng Cống thật sự sắp hỏng mất.
“Khụ khụ, tôi nói này ông bạn già, chúng ta lớn cả rồi đừng chấp những đứa trẻ còn chưa hiểu chuyện. Đi, chúng ta qua kia giúp Diệu Tiên chữa trị cho Trinh một chút.”
Hoàng Cống bị quê, ông Âu Khanh lại cảm thấy hết sức thoải mái. Dù sao hai người từ xưa đến nay vẫn hay âm thầm so găng cùng nhau nên ông cho rằng đây là học trò mình đang kín đáo đả kích đối thủ, vì thế ông làm sao lại không thể vui vẻ vô cùng. Xong ông cũng nhanh chóng cảm thấy cuộc đối thoại này chắc chắn sẽ phát triển theo chiều hướng kinh dị nhất liền vội vàng lao vào cắt đứt. Ông thu lại chân khí, âm thầm đưa cho Khải Minh một ánh mắt khen ngợi khiến hắn có chút ngây ngốc không hiểu làm sao trước khi trực tiếp dùng tay lôi kéo Hoàng Cống đang tức giận đi:
“Đi nào, đi nào, ài đã một bó tuổi rồi còn chấp nhất mấy cái việc cỏn con này làm gì?”
“Già… già cái đầu, ta mới bốn lăm thôi, ông mới già đây, đây rõ ràng là ông…”
Hoàng Cống thẹn quá hóa giận la toáng lên, xong ông không thể làm gì hơn đành ngậm miệng lại, thở dài, bởi lẽ dù sao Âu Khanh cũng có lý, Khải Minh còn chưa tới hai mươi tuổi đâu, chẳng lẽ đè hắn xuống đánh đòn ông mới chịu…
Hoàng Cống có thể nhịn lấy bỏ qua không so đo chuyện này xong cô gái nhỏ đi sau ông thì quả quyết không thể. Gặp thầy mình bị người xem nhẹ nàng Xuân giận lắm, nàng vờ đi hơi sát người Khải Minh, vai hơi nhếch lên cao huých vào hắn khiến tên nhóc vốn có chút mệt mỏi không khỏi loạng choạng. Chưa hết ghiền nàng còn cố tình dùng gót chân dẫm mạnh lên chân Khải Minh, xoáy “nhẹ” vài vòng khiến tên quân sư há hốc mồm thở gấp vì đau trước khi “Hứ!!!” một tiếng rõ to lắc mông hô lên chạy theo thầy mình:
“Thầy, thầy đợi con với!!
Đây rõ ràng là trả thù, quá tàn nhẫn, quá trần trụi. Khải Minh không thể hiểu nổi khi mà bao nhiêu ngón võ thất truyền trong dòng chảy lịch sử, ấy vậy mà tại sao chiêu dẫm gót chân thần thánh này lại có thể xuyên toa không gian thời gian, vượt qua thế giới để truyền thụ đến đây? Khải Minh có phần khóc không ra nước mắt đưa tay cản lại mấy người Lạc Vệ tính lao lên bắt nàng kia lại. Dù sao người ta cũng cố tình hô to hai lần “thầy” còn gì, lại thêm thái độ của ông lão kia, Khải Minh đương nhiên biết được hành vi vừa rồi cũng không có bao nhiêu… ừ… bao nhiêu... ác ý…
“Cậu đừng bận tâm, tính của ba thầy trò họ vốn là như thế.” Quý Lan từ tốn bước tới bên Khải Minh giải thích.
“Ba?” Khải Minh khó hiểu định hỏi thì thấy Mai An cũng bước tới, tay chàng xách lấy hai cái đầu đầy máu me của Rây Phiên, Na Nhung. Mai Tam Lang nhìn Khải Minh bằng ánh mắt hết sức cảm kích, cùng với Mai Hổ, Cồ và Sếu ba người cùng quỳ xuống lạy nói:
“Quân sư, xin nhận của chúng tôi một lạy, không nhờ có cậu thù này không biết bao giờ ta có thể trả được…”
“Anh An, đây là việc đương nhiên thôi, các anh đừng như thế.” Khải Minh hốt hoảng chặn lại, thế nhưng hắn nâng không nổi Mai An đành phải lách người né qua một bên kêu:
“Dù sao đây cũng là nhờ anh nhắc nhở cùng với anh em nỗ lực chiến đấu chứ tôi có làm gì đâu, các anh làm vậy hại chết tôi rồi.”
Mai Tam Lang mặc kệ, vẫn kiên trì xoay về hướng Khải Minh lạy một lạy thật sâu. Khải Minh gặp anh ta cố chấp như vậy đành thở dài nhận lấy. Đợi lạy xong xuôi, Mai An cũng rất kiệm lời gật đầu xoay người đi tổ chức lại Nga Sơn quân, bỏ lại Quý Lan đứng bên cạnh nhìn theo thật lâu rồi mới quay sang Khải Minh. Nàng dùng hai tay nâng lên thanh gươm báu hướng hắn hỏi:
“Quân sư, Vua sai tôi đến hỏi liệu cậu còn đủ sức theo chân nàng quét dọn cho hết trận hôm nay hay không. Mặc khác… thanh gươm này... vốn dĩ... Trinh đang bất tỉnh,vì thế Vua nói tôi đưa gươm này cho cậu quản lý.”
“Thuận Thiên?” Khải Minh nhìn gươm quý, nhẹ nhàng lắc đầu cười nói:
“Tôi đã sẵn sàng ra trận, còn về gươm...Thuận Thiên là đại diện của Vua nước Nam, đã Vua Em không tiện sử dụng, vẫn là đưa cho Vua nắm lấy đi thôi.” nói đùa, Khải Minh được cả Quý Lan cùng Mai An xưng hô hai tiếng “quân sư” đã đủ để cho thấy bọn họ hết sức tán thành mình rồi, thanh gươm này có ý nghĩa phi thường, Khải Minh làm sao có thể ngu xuẩn nắm nó lên. Nghĩ đến đây hắn lại thở dài, quả nhiên lên làm Vua không ai đơn giản, nhớ ngày trước chị Thục cũng từng nói khéo mình một lần, bây giờ Vua lại trực tiếp đưa gươm, không thể không nói đây cũng là một loại dò xét. Dò xét xem liệu Khải Minh có phải một lòng vì Lĩnh Nam thật hay không.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, gặp Khải Minh nói như thế Quý Lan cũng tươi cười gật đầu ngay lập tức thu lại gươm nói:
“Được, như vậy quân sư nên nhanh chóng chuẩn bị. Vua nhắn lại rằng phía trước vẫn còn một bước quan trọng để giành lấy thắng lợi đây.” nói xong nàng quay lưng đi thẳng.
“Đúng, vẫn còn một bước nữa.” Khải Minh nắm chặt tay thì thào. Một bước đủ mạnh để bẻ gãy mọi chướng ngại mà quân Việt đang sở hữu. Vung tay lên cao cậu hô:
“Lạc Vệ, theo tôi ra trận.”
“Chiến!!! chiến!!!!” Trăm quân Lạc Vệ lập tức reo lên.
Cùng lúc đó, nơi tiền tuyến cũng vang lên từng trận hò reo vang dội, xuyên thẳng lên trời, quét sạch tầng mây dày, trận hoan hô này như đánh dấu thời điểm phản công đã đến.