Ninh Phỉ một lòng muốn đi tới bờ biển, chỉ là không nghĩ tới sẽ xa như vậy.
Anh nhảy lên một cái cây thấp, nhìn mấy con linh cẩu sủa loạn xạ dưới tán cây, âm thầm thở dài. Dựa theo hiểu biết của anh về cách động vật phân bố địa bàn thì loài ăn xác chết như linh cẩu phải ở nơi thảo nguyên trải rộng mới đúng. Thế nhưng bây giờ nhìn trong rừng rậm, nói không chừng anh còn có thể thấy sư tử, hươu cao cổ ở quanh đây.
Nhóm linh cẩu phía dưới lắc lắc đầu, hướng về phía anh khiêu khích kêu.
Không phải thú nhân, có thể giết!
Linh cẩu ăn thịt thối, thịt của nó sợ là không ăn được. Nếu giết nó thì lại lãng phí thời gian, mà không giết thì phiền.
Ninh Phỉ ngẩng đầu nhìn sắc trời dần sẩm tối, dứt khoát chạy vào không gian.
Những con linh cẩu thấy trong nháy mắt mất đi mùi của con mồi thì có chút mờ mịt, nhưng chúng nó vẫn chưa từ bỏ ý định, ngửi qua ngửi lại xung quanh, cuối cùng thì ủ rũ rời đi.
Thịt được mang ra đã ăn xong, hai ngày nay bận lên đường, ban đầu vốn muốn đi săn nhưng lại bị đàn linh cẩu nhắm tới. Ninh Phỉ sờ sờ cái bụng rỗng, nhìn chằm chằm đồng ruộng lúa mạch mà ngây người.
Ruộng lúa mạch có năm mẫu, chỗ đất trống khác thì mọc đầy cỏ dại.
Anh nhớ tới mấy trò chơi nông trại mà mình chơi hồi còn đi học, suy nghĩ có nên tiếp tục trồng lúa mạch để thăng cấp hay không. Nhưng sau khi lúa mạch chín thì phải xử lý như thế nào? Anh không có cối xay, vậy là phải trực tiếp nấu lên à? Hay là hấp cho chín rồi ăn đại?
Không, đừng suy nghĩ về ăn nữa...
Ninh Phỉ đi đến suối nước uống mấy ngụm để lấp đầy bụng, nhìn hàng cây đã trĩu quả trong không gian. Ban đầu cây cũng đã sai quả, trái cứ chồng chéo lên nhau, mới dọn vào hai ba ngày nhưng thoáng chốc đã lớn hơn nhiều, chắc đã sắp chín.
Đáng tiếc là không thể ăn ngay được.
Ninh Phỉ lại uống mấy ngụm nước, sau đó chui vào trong nhà gỗ, tìm một góc tối rồi vùi đầu ngủ say.
Bên ngoài vang lên tiếng sấm lớn, trời bắt đầu đổ mưa tầm tã.
Ninh Chinh cho thêm ít củi vào lửa, ghé vào cửa hang nhìn thác nước chảy, trông như bức màn làm từ nước, trong lòng lại dấy lên lo lắng.
Đọc trên wattpad tại @teamcualuoi để ủng hộ team.
Không biết con linh miêu kia bây giờ đang làm gì, có chỗ trú mưa hay không, có đồ ăn hay không. Hắn nghiêng đầu đánh giá con ngựa hoang béo mập mình săn được sáng nay, con ngựa hoang kia bị gặm mất một chân sau và toàn bộ phần bụng, nội tạng bị hắn móc ra ném vào hồ nước cho đám cá ăn.
Chỉ là hắn không lột da, bởi da con ngựa đã bị hắn cào lung tung, vết máu chồng chất.
Hắn lại có chút đói, vì thế ăn luôn cái chân sau còn lại.
Ngoài hang sấm sét cứ gầm rú liên hồi, gió thì thổi nước mưa hắt vào hang động, làm Ninh Chinh phải ghé vào che chắn gió cho đống lửa, sợ lửa bị thổi tắt. Con linh miêu kia bắt hắn trông nhà, trông kỹ đống lửa. Hắn nhìn màn mưa mênh mang trong chốc lát, lại cúi đầu nhìn chân trước của mình.
Hắn muốn biến thân, nếu biến thân, có phải hắn sẽ có thể giúp đỡ linh miêu lột da phơi thịt chặt trúc? Nhưng rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể biến thân đây!
Hắn bực bội vỗ vỗ mặt đất, lại bắt đầu lo lắng cho con linh miêu kia.
Mưa to cứ thế kéo dài đến hừng đông mới ngừng.
Ninh Phỉ rời không gian, đứng dưới thân cây thấp lần trước, rừng rậm sau một đêm mưa đã được gột rửa, tỏa ra không khí một hơi thở tươi mát, hơn nữa cũng xóa mất mùi của động vật hoang dã ở xung quanh.
Đoán chừng đám linh cẩu kia sẽ không tìm được mình.
Ninh Phỉ nghĩ như vậy liền biến thành linh miêu, hướng bờ biển phóng đi.
Leo qua một đoạn sườn núi, cuối cùng anh cũng ngửi được mùi tanh mặn của nước biển, không khỏi phấn khích.
Vùng biển này không có bờ cát, nhưng bù lại có một bãi triều trải dài rộng được bao quanh bởi những bãi đá lởm chởm, mỗi ngày đều bị nước biển cọ rửa.
Ninh Phỉ lăn xuống bãi triều, thiếu chút nữa hét lên vì quá khiếp sợ.
Nơi này chính là một lâu đài đồ ăn!
Thú nhân ở đây chắc không ăn hải sản nên hải sản phong phú hấp dẫn ở đây đếm không xuể. Từng đám rong biển bị cuốn thành cuộn lớn bị xô đến bên bờ, đá ngầm bị che kín bởi các loại sò hến lớn lớn bé bé đủ cả, con cua bự ngang cái chậu rửa mặt căn bản không sợ người, chậm rì rì tản bộ ở bãi biển, thuận càng bắt một ít cá tôm nhỏ nhét vào trong miệng.
“Bảo bốiiiiiii!!!” Ninh Phỉ suýt chút nữa bật khóc!
Anh lấy dây thừng đã chuẩn bị từ trước từ trong không gian, vui vẻ chạy vọt đến chỗ con cua lớn!!
Hàu biển tươi ngọt được anh ăn đến no căng, những con cua lớn đều bị trói chân nhét vào không gian, tảo rong dài hàng chục mét được kéo vào rạn đá chờ hong khô; những con sò trắng khổng lồ phung ra bong bóng, để lộ ra phần thịt mềm trắng như ngọc bên trong; đông đảo những con nhím biển và hải sâm bám vào đá ngầm ở chỗ nước nông trông cực kỳ béo ngậy, đáng ra phải hơn hàng trăm mới có thể mua được một con hải sâm to cỡ lòng bàn tay, nhưng khi đến nơi này thì con to bằng cả cánh tay cùng đều được miễn phí hết!
Ninh Phỉ ở bờ biển vui đến quên trời quên đất, một lúc sau mới nhớ tới mục đích của mình khi đến biển.
Muối, anh cần muối.
Nhưng anh lại không biết làm sao để phơi muối.
Tìm chỗ khuất gió đốt lửa trại, nướng ở trên là sò biển đã há miệng, nước biển dưỡng ra những con sò béo mềm tỏa mùi hương thơm phức.
Ninh Phỉ ăn đến no căng, hắn nằm cạnh đống lửa chán chường mà nghịch vỏ sò, đột nhiên đảo mắt qua rồi ngồi bật dậy.
Ở trong khe đá, những tia sáng trắng của khoáng chất lấp lánh tỏa ra như những vì sao lọt vào mắt anh!
Đây là...
Đây là!!
Muối!!!
Nước biển hàng năm dạt vào phiến đá ngầm này, nước biển tràn vào các kẽ đá hướng ra mặt biển, sau đó nước bốc hơi dần, trải qua không biết bao năm tháng tích tụ, các hạt trắng tinh khiết đã ngưng tụ thành một lớp vỏ dày, được khảm sâu vào phiến đá.
Muối viên thô ráp, bên trong chứa các loại tạp chất nên vị có hơi chua, nhưng đây thực sự là muối!
Ninh Phỉ dùng sức cạy một khối muối to trắng tinh xuống, hung hăng liếm thử một miếng, từng giọt nước mắt hạnh phúc cứ thế rào rạt rơi xuống!
Nhân loại dùng lửa để nấu chín đồ ăn, đấy là cột mốc lịch sử lớn nhất trong hướng tiến hóa của nền văn minh nhân loại. Nhưng phát hiện ra muối chính là cột mốc quan trọng nhất trong lịch sử mỹ thực của loài người!!
Trong đầu Ninh Phỉ bây giờ toàn là xương sườn hấp muối và canh thịt hầm, chẳng quan tâm mình vừa ăn no, nước miếng vẫn muốn chảy ra không ngừng.
Đây là muối đó!
Anh lập tức lấy lại tinh thần, nương nhờ vào ánh lửa để mò mẫm đến tản đá ngầm gần đó, muối bên trong đều bị đập vỡ nhét vào không gian. Mãi đến khi xung quanh không còn tìm được một hạt muối nào anh mới dừng tay.
Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, Ninh Phỉ đã lầm bầm đứng dậy đi ra khỏi không gian.
Nhiệm vụ hôm nay: thu thập toàn bộ muối ở chỗ này!
Trời lại mưa to lần nữa, Ninh Phỉ đưa tay tính toán, anh tới đây đã gần mười ngày.
Muối ở xung quanh cơ bản đều đã bị anh thu vào không gian, chiếm gần nửa cái kho hàng, nửa còn lại là đủ các loại hải sản.
Cũng nên trở về thôi, nếu không con mèo trắng lớn kia sẽ xót ruột lắm.
Ninh Chinh đúng thật đã đợi đến xót ruột!
Hắn gần như mỗi ngày đều leo lên ngọn núi nơi Ninh Phỉ rời đi, nhìn về phía nam, hy vọng nhìn thấy hình bóng gầy yếu của linh miêu, nhưng ngày này qua ngày khác đều không thấy gì cả.
Hắn không nên để linh miêu rời đi một mình, hắn phải đi theo mới đúng...
Hổ trắng lớn bực bội đi tới lui trước hang động, động vật nhỏ gần đó sợ tới mức không dám tới gần cái hồ kia để uống nước.
Nhiều ngày đã trôi qua, linh miêu... Ninh Phỉ, liệu sẽ còn sống chứ?
Ninh Phỉ đương nhiên còn sống, sống tốt là đằng khác.
Trên đường về anh cũng không nôn nóng như lúc đến đây, một đường dạo tới dạo lui. Sau trận mưa lớn, cây nấm bắt đầu trồi lên đâm thủng lá mục, mũ nấm nho nhỏ nhô ra ngoài, bị con linh miêu nào đó tóm lấy ném vào không gian. Cây mộc nhĩ lớn vừa duỗi thân trên thân gỗ mục, cũng bị con linh miêu hái xuống, ném vào không gian. Hoa dạ yến thảo đong đưa chùm trái xanh non mơn mởn chờ gió thu để chuyển sắc đỏ, kết quả cũng bị con linh miêu trên trời rơi xuống tặng một vé vào không gian.
Ninh Phỉ nhìn vật trong không gian ngày càng phong phú, cảm thấy mình như trở thành một địa chủ giàu có!
Trong đó ngoại trừ muối làm anh vui mừng nhất thì còn có mấy tảng đá quanh năm bị nước tát đến tạo ra khe lõm.
Tảng đá lớn nhất chỉ cao đến một thước (~ 0,33m), nhưng dài đến những một mét. Bên cạnh là những viên đá bất quy tắc, ở giữa lõm sâu, bởi vì trải qua thời gian rất dài cho nên vách đá còn chưa dày đến hai tấc (~20cm). Có cái nhỏ cỡ một người ôm, thành đá dày hơn, vết lõm ở giữa sâu không quá lòng bàn tay.
Nhưng đối với Ninh Phỉ mà nói, toàn bộ những viên đá này đều là bảo bối, đều là những nồi đá của anh!
To thì dùng hầm thịt nấu canh, cái bé thì làm cối đá giã đồ vật.
Cảm tạ ông trời!!
Ninh Phỉ một bên tính toán làm sao để xử lý vài thứ trong kho hàng, một bên bò lên sườn núi về nhà, không đợi anh đứng vững thì đã nghe thấy một tiếng hổ gầm lớn, ngay sau đó một cái đầu nhìn như mèo lớn vọt tới, suýt nữa khiến anh ngã nhào.
“Được rồi, được rồi bé Chinh, đừng, đừng liếm nữa, mày không biết đầu lưỡi mình là cái dạng gì sao???” Ninh Phỉ dùng sức đẩy đầu Ninh Chinh ra, che quai hàm lại, kêu rên: “Mặt đều bị mày liếm xước hết rồi!!”
Ninh Chinh vui vẻ quấn quýt bên người anh, đầu không ngừng cọ cọ vào váy cỏ trên người anh, thiếu chút nữa váy cỏ bị tụt xuống.
Ninh Phỉ một tay túm váy, một tay dùng sức đẩy đầu mèo lớn đang khò khè, “Rồi rồi, tao đã trở lại rồi đúng chứ? Tao không có việc gì.... Đi mau, về nhà thôi!!”
Về tới hang động, Ninh Phỉ ngay lập tức có được cảm giác an toàn. Anh lăn một vòng trên giường cỏ, thoải mái vung tay đá chân: “Vẫn là trong nhà thoải mái, ở bên ngoài thực sự rất mệt.”
Ninh Chinh đến bên cạnh anh, cọ nhẹ: “Lần sau, người đừng đi ra ngoài.”
Ninh Phỉ vỗ vỗ lỗ tai hắn, cười nói: “Tạm thời sẽ không đi nữa, tao mang về không ít đồ tốt......” nói tới đây, anh đột nhiên dừng lại.
Phải giải thích như thế nào về việc anh đột nhiên biến ra vô số ảo thuật? Phải vĩnh viễn lén lút sao?
Ninh Phỉ phức tạp nhìn Ninh Chinh, đưa tay sờ mũi Ninh Chinh, nói: “Tao có thể tin tưởng mày chứ?”
Ninh Chinh cọ tay Ninh Phỉ, phát ra tiếng kêu sung sướng.
“Ninh Chinh, mày có thề rằng sẽ vĩnh viễn coi tao như người nhà, không bỏ rơi tao, chuyện của tao mày cũng sẽ giữ bí mật chứ?” Ninh Phỉ ngồi dậy, nhìn thẳng vào con ngươi màu hổ phách của Ninh Chinh chậm rãi nói.
Ninh Chinh ngẩng đầu, hắn không hiểu sao Ninh Phỉ lại nói như vậy.
Hắn nói: “Ta chỉ có ngươi.”
Đúng vậy, ta chỉ có ngươi.
Bởi vì màu lông khác biệt, cho nên bị bộ lạc vứt bỏ, cha mẹ ta cũng vì ta mà chết, ta sống đến bây giờ, cuối cùng cũng gặp được một người không ghét bỏ ta, cho ta một mái ấm.
Ninh Phỉ nhìn thấy vẻ đau thương và dịu dàng trong đôi mắt của hắn, anh nâng đầu mèo trắng lớn lên, dùng sức hôn lên mũi hắn một cái.
“Tao sẽ nói cho mày một bí mật...”