Linh La Giới

Chương 224



Sau khi ở chỗ Hạ Tử Hân đi ra, Hạ Ngôn cũng không như thường ngày đi vào trong phòng luyện chế đan dược. Tâm tình hắn hôm nay không thể hoàn toàn yên tĩnh, dùng trạng thái như vậy để luyện chế đan dược, tỷ lệ thành công tất nhiên sẽ rất kém. Cho nên, Hạ Ngôn dứt khoát hôm nay không luyện đan.
 
Ở trong tiểu viện, Hạ Ngôn cầm Thần Hi kiếm đen nhánh trong tay, lẳng lặng mà đứng.
 
Cũng không biết trải qua bao lâu, cảm giác lạnh lẽo trong không khí càng ngày càng lạnh, mà Hạ Ngôn vẫn không chút cử động. Quần áo trên người, giống như là hóa đá.
 
Tiểu Thanh ở trong phòng nhìn chằm chằm vào thân hình Hạ Ngôn bên ngoài, nhưng nàng cũng không dám đi quấy rầy Hạ Ngôn vào lúc này. Hạ Ngôn tuy rằng vẫn đứng không nhúc nhích, nhưng thoạt nhìn lại hình như đang chìm trong tu luyện. Tiểu Thanh tuy rằng không hiểu tu luyện, nhưng nàng ở bên cạnh Hạ Ngôn lâu như vậy, cũng có thể cảm giác được một số tình huống đặc thù khi đang tu luyện.
 
Thổ Cẩu nằm sấp ở cạnh tường, con mắt xanh thẳm trong đêm đen càng rõ ràng. Ánh mắt thi thoảng nhìn về phía Hạ Ngôn.
 
Mà lúc này ở chung quanh thân thể Hạ Ngôn quả thật là có một khí tràng. Khí tràng này là linh lực vận chuyển trong cơ thể hắn mà tự nhiên hình thành.
 
Linh lực vận chuyển rất nhanh trong cơ thể, chẳng qua trong đầu Hạ Ngôn lại không diễn luyện bất kỳ võ kỹ nào. Hạ Ngôn chỉ là để cho linh lực điên cuồng chuyển động không mục đích, cũng không cố ý khống chế.
 
Làm như vậy dường như là một thủ đoạn để phát tiết, có thể giảm bớt áp lực.
 
"Ngày mai, Tử Hân có thể tỉnh lại. "
 
"Hồi Hồn Đan vừa tới thành Tử Diệp, Tử Hân liền có thể được cứu tỉnh. Nhanh thôi. "
 
Khi mặt trời dần dần mọc lên, thân thể Hạ Ngôn mới khẽ run một hồi.
 
Tay phải cầm Thần Hi kiếm, ngón tay khẽ thả lỏng rồi sau đó đột nhiên nắm chặt.
 
Tuy rằng đứng suốt đêm, nhưng linh lực trong cơ thể không ngừng vận chuyển khắp kinh mạch toàn thân, cho nên thân thể Hạ Ngôn cũng không có cảm giác tê cứng.
 
Ánh mắt xoay chuyển, Hạ Ngôn nhìn căn phòng bên trái, nhắc chân đi qua.
 
Vào lúc trời sắp sáng, Tiểu Thanh mới ở trên một cái giường nhỏ khác, mặc cả y phục mà ngủ, Hạ Ngôn vào phòng, nàng cũng không biết.
 
Nhìn trên khuôn mặt tinh xảo thanh tú có một tia sầu lo, trái tim Hạ Ngôn cũng mơ hồ đau nhói, bước chân nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Hạ Tử Hân.
 
Lòng bàn tay đặt lên thân thể Hạ Tử Hân, sắc mặt Hạ Ngôn biến đổi mạnh.
 
- Không tốt. Một ngụm khí trong ngực Tử Hân cũng càng ngày càng mỏng manh. Hạ Ngôn cảm giác được sức sống của Hạ Tử Hân đang bắt đầu nhanh chóng trôi đi.
 
Một hơi lão nhân Thánh Hoàng sử dụng linh hồn lực giúp Hạ Tử Hân giữ lại cũng càng ngày càng mỏng manh.
 
"Cứ thế này, chỉ sợ nhiều nhất là đến giữa trưa, Tử Hân sẽ chết. " Thân hình Hạ Ngôn chấn động, trong mắt lóe tinh quang, bàn tay không khỏi nắm chặt lại.
 
"Không thể tiếp tục đợi như vậy nữa. " Ý niệm nhanh chóng xoay chuyển trong đầu. Hạ Ngôn xoay người ra khói phòng, sau đó từ cửa rất nhanh đi tới Học Viện Tử Diệp.
 
Vào Học Viện Tử Diệp, không ít học viên của học viện cũng đều bắt đầu ở trong học viện tu luyện võ kỹ.
 
Thời điểm sáng sớm tu luyện các loại võ kỹ, hiệu quả tốt nhất. Học viên chăm chỉ tự nhiên sẽ không bỏ qua thời điểm này mỗi ngày.
 
Một đường đi tới, Hạ Ngôn đụng tới không ít học viên.
 
- Hạ Ngôn làm sao vậy? Mấy ngày nay giống như là luôn vội vã.
 
Một gã học viên nhìn thấy Hạ Ngân lướt qua như làn gió, không khói nhíu mày nói.
 
Bên cạnh hắn, còn có năm, sáu học viên.
 
- Nghe nói hắn đã có thể vào cơ quan trận cao cấp. Một học viên khác than thở.
 
Mấy tên học viên này đều là học viên cao cấp của Học Viện Tử Diệp, rất quen thuộc cơ quan trận. Cho nên khi bọn họ nghe nói Hạ Ngôn có thể vào cơ quan trận cao cấp, tự nhiên là kinh ngạc trong lòng.
 
- Đúng vậy! Học viên bên cạnh gật đầu, sau đó lại đột nhiên nhíu mày:
 
- Nhưng hai ngày nay dường như đã xảy ra chuyện gì, ở quảng, trường cơ quan trận chỉ có Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết kia tu luyện.
 
Đối với ba học viên sắp tham gia Hội Giao Lưu học viện, học viên bình thường thậm chí là học viên đặc biệt đều rất chú ý. Buổi chiều mỗi ngày, đều có không ít học viên vô tình hoặc cố ý tới xem mấy người vào tu luyện trong cơ quan trận.
 
- Chúng ta cùng nhanh luyện tập võ kỹ một chút đi. Bằng không, chênh lệch càng lúc càng lớn.
 
Một học viên mập mạp mang theo ý ghen tị nói.
 
Đồng dạng đều là học viên được Học Viện Tử Diệp lựa chọn, thời gian bọn họ vào học viện đã vài năm, nhưng lại không bằng Hạ Ngôn mới vừa tiến vào học viện.
 
- Ừ, đúng đấy!
 
Mấy người khác đều gật đầu.
 
Hạ Ngôn một đường nhanh chóng đi tới khu huấn luyện học viên đặc biệt. Lúc tới phòng Viện trưởng mới bỗng nhớ tới lúc này Liễu Vân hẳn là còn chưa vào Học Viện Tử Diệp.
 
Hạ Ngôn nhìn phòng Viện trưởng, thân thể lao tới, hai ba bước liền nhảy tới trước cửa nhìn vào trong, bên trong quả nhiên không có ai.
 
"Sư phụ còn chưa tới. Ta liền đợi ở đây thôi. Tử Hân, không thể chờ thêm nữa". Ánh mắt Hạ Ngôn lóe sáng, nhìn về phía mảnh rừng trong khu huấn luyện học viên đặc biệt, thầm nghĩ trong lòng.
 
Ý niệm trong đầu vừa chuyển, liền tìm một góc khuất gần đó chuẩn bị chờ sư phụ Liễu Vân tới.
 
Hạ Ngôn cũng có thể tìm đến nhà Liễu Vân ở bên ngoài học viện, tuy nhiên lúc này cũng có thể sư phụ Liễu Vân sắp tới Học Viện Tử Diệp, cho nên cuối cùng hắn vẫn định chờ ở đây.
 
-Ý?
 
Hạ Ngôn vừa đứng được một lát liền nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, tiếp theo là tiếng nói truyền đến.
 
Nhìn sang nơi phát ra tiếng động, Hạ Ngôn thấy hai người mặc đồ trắng tới cách mình không xa. Hai người này đều dùng trường kiếm, ánh mắt đang nhìn vào Hạ Ngôn.
 
Phát ra tiếng ngạc nhiên là một người cao hơn ở bên phải.
 
- Là Hạ Ngôn đệ tử Viện trưởng?
 
Tên mặc đồ trắng cao hơn lại nói tiếp vài từ, cặp mắt hơi mở lớn.
 
Hạ Ngôn tự nhiên mở ngũ cảm, cảm ứng khí tức của hai người một chút, hẳn đều là cảnh giới Linh Sư trung kỳ.
 
- Hạ Ngôn. Ngươi tìm Viện trưởng sao?
 
Trên mặt người mặc đồ trắng khác lộ ra vẻ tươi cười, lên tiếng hỏi.
 
Hạ Ngôn gật gật đầu:
 
- Đúng vậy.
 
- Hạ Ngôn. Nghe nói ngươi đã vào tu luyện trong cơ quan trận cao cấp, là thật sao?
 
Tên cao hơn ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Hạ Ngôn, giọng điệu có chút khác thường.
 
- Đúng.
 
Lúc này Hạ Ngôn chẳng lòng dạ nào nói chuyện này, chỉ là thuận miệng ứng phó.
 
Nghe chính mồm Hạ Ngôn thừa nhận, sắc mặt hai người đều thay đổi.
 
Ngày hôm qua lúc bọn họ vừa nghe tin tức này cùng không quá tin tưởng, cảm thấy có thể là lời đồn phóng đại.
 
Hiện tại vừa vặn gặp phải Hạ Ngôn, vừa lên tiếng hỏi cùng không nghĩ rằng lại chứng minh tính chân thật của lời đồn. Hai người này đương nhiên khiếp sợ.
 
Tên cao hơn tên là Lưu Phương, ngày hôm qua nghe một gã học viên đặc biệt nói chuyện này, hắn còn cùng tên học viên kia đánh đố, nói đây là chuyện không có khả năng. Mà hôm nay.
 
- Không hổ là đệ tử Viện trưởng a!
 
Lưu Phương kia cười giả tạo nói một câu, giọng điệu cùng không tốt lành gì. Tên bên cạnh vội vàng nháy mắt với hắn.
 
- Ha ha! Hạ Ngôn, ngươi thật lợi hại. Tuy rằng ngươi vừa mới vào Học Viện Tử Diệp, nhưng so với đám học viên khổ tu trong học viện bảy, tám năm chúng ta thì đều mạnh hơn rất nhiều. Hơn nữa, còn được Viện trưởng coi trọng. Viện trưởng chính là cường giả Linh Tông. Chậc. chậc.
 
Tên thấp hơn một chút tươi cười đầy mặt, lời nói khéo đưa đẩy.
 
Hạ Ngôn lại liếc mắt nhìn hai người một cái. Lúc này tâm tình hắn cực kém, căn bản không muốn dây dưa nhiều với bọn họ. Hơn nữa, hai người kia khiến cho từ đáy lòng Hạ Ngôn có một loại cảm giác chán ghét.
 
- Đó cũng chẳng là gì cả. Hai vị, mời. Hạ Ngôn mặt không chút thay đổi nói.
 
- Hừ! Đệ tử Viện trưởng chính là đệ tử Viện trưởng. Lỗ mùi đều hếch lên trời. Lưu Phương cười lạnh nói.
 
Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Hạ Ngôn cùng hơi đổi.
 
Ngay từ đầu, tên này đã có vẻ không thân thiện. Hiện tại, dường, như lại còn có một chút thái độ thù địch.
 
Khóe miệng Hạ Ngôn khẽ co giật, chậm rãi xoay người không để ý đến hai người bọn
 
họ.
 
Hai người kia thấy Hạ Ngôn như thế cùng chuyển sang hưóng khác, lập tức tránh đi càng lúc càng xa.
 
- Có ai đặc biệt hơn người. Không phải chỉ là đệ tử Viện trưởng sao? Ngươi nhìn hắn, kiêu căng ngạo mạn.
 
Vừa đi không xa, tên Lưu Phương kia liền rất không hài lòng bật cười một tiếng nói.
 
- Được rồi. Chúng ta cùng không nên trêu chọc hắn, dù sao cùng là đệ tử Viện trưởng. Hơn nữa, hắn có thể vào tu luyện trong cơ quan trận cao cấp chỉ sợ là thật sự, thực lực khẳng định cao hơn chúng ta. Nghe đồn muốn tiến vào cơ quan trận cao cấp phải có thực lực Đại Linh Sư mới được. Tên Hạ Ngôn này.
 
Tên còn lại trầm giọng:
 
". Không nói thực lực hắn rốt cục mạnh cỡ nào. Chúng ta cũng hắn không thù hận, về sau chỉ cần coi như không thấy, không đi tiếp xúc là được.
 
- Ta đương nhiên hiểu. Chỉ là không quen nhìn hắn như vậy. Trong mắt Lưu Phương chợt lóe hung quang, giọng độc ác:
 
- Ngươi nói đúng lắm. Thực lực Hạ Ngôn này chỉ sợ mạnh hơn chúng ta một chút, bằng không cho dù hắn là đệ tử Viện trưởng cũng không có khả năng có cơ hội tham gia Hội Giao Lưu học viện. Quên đi, hy vọng về sau đều không đụng tới hắn. Nhìn đến hắn, là khiến người ta ghê tởm. Hừ! Chờ trên Hội Giao Lưu hắn không có thành tích gì, xem đến lúc đó còn diễu võ dương oai như vậy không!
 
Trong lòng hắn đố kỵ lại trách Hạ Ngôn bày ra tư thế tự cao tự đại trước mặt bọn họ. Mới rồi lúc Hạ Ngôn nói chuyện, quả thật không có quá nhiều biểu tình. Tuy nhiên, lúc này Hạ Ngôn đang lo lắng cho an nguy của Hạ Tử Hân, làm sao có tâm tình nói chuyện với bọn họ?
 
Chẳng qua là hai Linh Sư trung kỳ mà thôi, Hạ Ngôn quả thật không để trong lòng.
 
Đụng phải hai người kia, chẳng qua là một nốt nhạc đệm mà thôi. Hạ Ngôn ở cách phòng Viện trưởng không xa, đợi hơn nửa canh giờ rốt cục nhìn thấy sư phụ Liễu Vân cùng Lý Nguyên Xuân từ bên ngoài đi về hướng này.
 
Vừa nhìn thấy bóng sư phụ, thân hình Hạ Ngôn lóe một cái đi qua.
 
Tuy rằng chiều hôm qua Liễu Vân đã từng nói với hắn, chỉ cần đan dược tới nơi sẽ để Lý Nguyên Xuân đại ca lập tức thông báo cho hắn. Nhưng hiện tại hơi thở Hạ Tử Hân càng ngày càng mỏng manh, Hạ Ngôn thật sự không thể chờ đợi ở nhà.
 
Nhìn thấy Hạ Ngôn, trong lòng Liễu Vân thầm thở dài một tiếng.
 
- Sư phụ.
 
Hạ Ngôn hô từ xa.
 
- Ừ, Hạ Ngôn, Hồi Hồn Đan khắng định là sáng nay có thể tới nơi. Liễu Vân nhìn Hạ Ngôn nói.
 
- Sư phụ! Hơi thở Tử Hân càng ngày càng mỏng, con lo lắng nàng sắp không kiên trì được rồi.
 
Mi tâm Hạ Ngôn nhíu chặt, lo lắng nói.
 
- Hạ Ngôn, đệ không nên gấp gáp.
 
Lý Nguyên Xuân giọng sang sảng nói với Hạ Ngôn.
 
Liễu Vân gật gật đầu:
 
- Như vậy đi. Hạ Ngôn, con hiện tại theo ta cùng đi Thánh điện, chờ phi ưng mang đan dược đến, con lập tức mang về cho Hạ Tử Hân dùng.
 
Đan dược thông qua phi ưng mang từ Thánh địa về thành Tử Diệp. Mà nơi phi ưng dừng chân, là Thánh điện thành Tử Diệp.
 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv