Tại trong dây Thanh Vân Sơn này, lúc này tuy rằng vừa qua khỏi chính ngọ, tuy nhiên gió núi lướt nhẹ qua, vẫn làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Trong không khí, mùi máu tươi nồng đậm theo làn gió dần dần bay tản ra xa.
Hạ Ngôn cảm nhận thân thể Hạ Tử Hân đang trở nên lạnh lẽo, hơn nữa, ánh mắt của nàng cũng bắt đầu trở nên tán loạn. Tuy nhiên trong ánh mắt vẫn một mảnh bình thần, giống như cũng không có chút thống khổ gì.
Hạ Ngôn không khỏi nắm chặt tay nàng trong lòng bàn tay mình, nói từng chữ một:
- Tử Hân! Muội sẽ không chết.
"Thanh Vân Sơn!"
Hạ Ngôn rống giận trong lòng.
Lần trước đi vào Thanh Vân Sơn, chính mình thiếu chút nữa mất mạng. Lúc này đây lại là Hạ Tử Hân. Hạ Ngôn còn nhớ rất rõ thời thơ ấu, chỉ có Hạ Tử Hân thường xuyên đến tiểu viện cũ nát kia tìm mình chơi đùa.
Khi hắn còn nhỏ, rất nhiều tộc nhân trong gia tộc liền không cho phép con cái mình chơi đùa cùng Hạ Ngôn. Chỉ có Hạ Tử Hân thường thường cùng chơi với Hạ Ngôn. Tuy rằng về sau tất cả đều dần lớn lên, theo tuổi lớn dần, thì lúc đó Hạ Tử Hân tìm mình cũng càng ngãy càng ít.
Tuy nhiên, Hạ Ngôn cũng không có vì vậy mà trách cứ Hạ Tử Hân.
Hạ Tử Hân chính là một thiếu nữ, tuổi càng lúc càng lớn, nếu nàng vẫn thường xuyên đi tìm Hạ Ngôn, khẳng định sẽ có rất nhiều lời đãm tiếu. Hơn nữa, mọi người dần dần lớn lên, dù sao không phải là thân huynh muội, thì suy cho cùng vẫn còn tồn tại rất nhiều điều bất tiện.
Nhưng cho tới bây giờ Hạ Tử Hân cũng không có quên Hạ Ngôn. Hạ Ngôn nhỡ rõ Hạ Tử Hân còn sai nha hoàn đưa tới cho mình một quyển bí tịch. Nếu là người khác, đâu có thể làm như vậy?
Con cháu gia tộc rất đông, chỉ là lần trước con cháu trực hệ tham gia chọn lựa con cháu ưu tú trong gia tộc, đã có bốn năm mươi người. Đối với một tên con cháu trong gia tộc không thể tu luyện, trong gia tộc không coi trọng, điều này cũng là thường tình.
Đặt ở các gia tộc khác, tình hình đại khái cũng giống nhau. Khôn sống mống chết, ở nơi nào cùng đều như thế. Nếu cha mẹ Hạ Ngôn còn sống, đương nhiên sẽ yêu thương Hạ Ngôn, nhưng cha mẹ Hạ Ngôn đều đã chết, còn phải trông cậy vào người khác?
"Thánh Hoàng gia gia. "
Đúng lúc này, Hạ Ngôn cảm giác được bên người một tia dao động năng lượng, tiếp theo lão nhân Thánh Hoàng vẻ mặt ngưng trọng xuất hiện tại bên cạnh mình.
Tâm linh Hạ Ngôn chấn động, Thánh Hoàng gia gia xuất hiện vào lúc này, chẳng lẽ là có biện pháp cứu trị Hạ Tử Hân?
- Trước đừng nói chuyện, nha đầu kia hơi thở tiêu tán, lập tức sẽ chết ngay.
Lão nhân Thánh Hoàng khẽ giơ tay lên chặn không để Hạ Ngôn nói chuyện, sau đó nhìn về phía Hạ Tử Hân nói.
Lão nhân lắc lắc đầu:
- Ta trước sẽ tận hết sức giữ lại một hơi cuối cùng của nó. Hạ Ngôn! Con phải gấp rút nghĩ biện pháp mua cho được một viên Hồi Hồn Đan. Bằng không, nha đầu kia hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nói xong, lão nhân Thánh Hoàng vung cánh tay lên, một luồng năng lượng màu tím liền xuyên thấu qua xiêm y tuôn vào trong thân thể Hạ Tử Hàn.
Năng lượng màu tím này thoáng chuyển động một vòng ở bên ngoài thân thể Hạ Tử Hân, rồi sau đó chậm rãi thẩm thấu vào bên trong da thịt Hạ Tử Hân. Hiển nhiên, đây là linh hồn lực của chính lão nhân Thánh Hoàng.
Lần trước vì cứu tính mạng Hạ Ngôn, lão nhân Thánh Hoàng đã hao tổn không ít linh hồn lực. Lúc này đây vì để giúp Hạ Tử Hân kéo dài chút hơi tàn, lão nhân Thánh Hoàng lại tiêu hao một phần linh hồn lực nữa.
Hạ Ngôn nhìn thấy hết thảy trước mắt, trong lòng lại nghĩ đến: "Hồi Hồn Đan, đan dược?"
Hạ Ngôn cũng là lần đầu tiên nghe nói loại Hồi Hồn Đan này. Hắn thấy lão nhân Thánh Hoàng đang cứu trị Hạ Tử Hân, cho nên cũng không có vội mở miệng hỏi, chỉ thầm nghĩ trong lòng.
Một lát sau, lão nhân Thánh Hoàng khẽ thở một hơi, lại chuyển mắt nhìn về phía Hạ Ngôn nói:
- Hạ Ngôn! Hồi Hồn Đan là một loại đan dược đặc biệt, cũng không có tên trong tám mươi mốt loại đan dược ở đại lục. Muốn luyện chế Hồi Hồn Đan, phi thường khó, mức độ khó không kém luyện chế đan dược cửu phẩm. Với năng lực luyện đan của ngươi hiện tại, cho dù có đủ dược liệu, cũng không có khả năng luyện chế được.
Sắc mặt Lão nhân Thánh Hoàng có hơi trắng bệch, vừa rồi tiêu hao linh hồn lực làm cho lão lại suy yếu đi rất nhiều.
- Cho nên, ngươi phải nghĩ biện pháp mua lấy. Đối với Đại Lục Long Chi hiện nay, ta cũng không rõ ràng lắm Hồi Hồn Đan còn có thể mua được hay không. Tuy nhiên, nha đầu kia nhiều nhất còn có thể chống đỡ thời gian ba ngãy.
Lão nhân Thánh Hoàng thở dốc một chút nói tiếp:
- Trước hết nói bao nhiêu thôi, ta phải trở về tĩnh dưỡng một chút.
Nói xong, không đợi Hạ Ngôn hỏi nhiều, lão nhân Thánh Hoàng liền biến mất vào trong nhẫn Linh La.
Thân mình Hạ Ngôn hơi nhích động, ôm Hạ Tử Hân đứng lên. Hiện tại Hạ Tử Hân chỉ còn có một hơi tàn.
"Hồi Hồn Đan, ta nên đi đâu mua đây?"
Hạ Ngôn nắm chặt bàn tay thành quyền, trong lòng lo lắng.
Đảo mắt nhìn một vòng Hạ Ngôn nhìn năm thi thể trên mặt đất.
-Ổ!?
Hạ Ngôn chợt giật mình cả kinh.
- Năm thi thể! Không xong! Chạy thoát một tên rồi.
Hạ Ngôn quét mắt nhìn ra bốn phía, vừa rồi khi mình tới đây, trừ hán tử dẫn đường cho mình kia, ở nơi này có ba người Trương Hồng Phi, còn có một gã hắc y hộ vệ.
Sau đó, lại từ bên cạnh xuất hiện một gã Đại Linh Sư đánh lén mình. Cộng tất cả người bên đối phương hẳn phải là sáu người mới đúng.
"Không xong, vừa rồi bởi vì quá lo lắng cho Tử Hân, lại để tên hắc y hộ vệ kia chạy trốn. Nếu hắn trở về thành Kim Dương thông báo với Trương gia. " Trong lòng Hạ Ngôn vừa động:
- Thổ Cẩu! Mau đuổi theo tên hắc y hộ vệ kia, tìm được hắn giết chết ngay.
Hạ Ngôn xoay mình lại nói với Thổ cẩu. Mặc kệ tên hắc y hộ vệ kia là hộ vệ gia tộc từ Trương gia tới, hay là hộ vệ đám người Trương Hồng Phi thuê ở thành Tử Diệp, Hạ Ngôn cũng không thể mạo hiểm, dứt khoát phải giết chết hắn.
Thổ Cẩu dựng thẳng da lông toàn thân: "Ngao ô" một tiếng, thân hình đen nhánh thật lớn của nó liền như một luồng gió chạy thẳng về hướng lối thoát ra núi rừng.
"Thật sơ suất! Vừa rồi tâm thần không ổn định, mới để cho tên hộ vệ kia có thể chạy trốn. "
Hạ Ngôn lắc đầu, chau mày:
"Tên hộ vệ đó chạy một hồi lâu rồi. Ái chà! Không biết Thổ cẩu có thể đuối theo kịp hay không. Ta hiện tại cần phải gấp rút quay về thành Tử Diệp, hỏi Hồi Hồn Đan xem. Ừ! Sư phụ hắn là biết một ít. "
"Hừ! Những tên này, trên người hẳn là không ít kim phiếu đây?"
Hạ Ngôn hạ quyết tâm, liền nhẹ nhàng đặt Hạ Tử Hân trong lòng xuống, rồi sau đó mới đi tới thi thể của Trương Hồng Phi gần mình nhất.
Đưa tay lục soát trên người Trương Hồng Phi, tay Hạ Ngôn đụng đến không ít kim phiếu, tùy tay liền lấy ra.
"Cừ thật, một xấp kim phiếu này, còn có mười vạn. "
Hạ Ngôn nhìn kim phiếu trong tay, trong đó có một số mệnh giá là một vạn, cùng không hề ít kim phiếu mệnh giá là một ngàn.
Ở trên người Trương Phong cùng Trương Hải Tuyền, Hạ Ngôn cũng lấy được gần hai vạn kim phiếu. Đúng là con cháu đại gia tộc, mang kim phiếu tùy thân đều là hơn cả vạn. Các gia tộc bình thường không có khả năng dư dả tiền của như thế.
Trương Hồng Phi là Linh Sư, có đôi khi cần mua sắm dược liệu, cho nên gia tộc khẳng định sẽ cho hắn thêm nhiều tiền hơn. Mà Trương Phong cùng Trương Hải Tuyền, đương nhiên phải ít hơn một chút.
Hạ Ngôn lại đi về hướng tên Đại Linh Sư kia.
"Đại Linh Sư này, mặc kệ là thân phận gì, trên người hẳn phải mang nhiều tiền mới đúng. "
Hạ Ngôn khẽ nhíu nhíu lông mày, vươn tay về phía trước lục soát. "Xoạt xoạt!"
Khi Hạ Ngôn rút tay từ trên người Đại Linh Sư kia lại, trên tay nhiều thêm một xấp kim phiếu dậy cộm ánh vàng lóng lánh. Các kim phiếu này toàn bộ đều là mệnh giá một vạn.
"Người này rốt cuộc là ai? Như thế nào lại mang theo nhiều kim phiếu như vậy?" Hạ Ngôn sửng sốt một hồi, lại nhìn gã Đại Linh Sư, đầu của hắn đã bị Thổ cẩu cắn rơi, lăn vào bụi cỏ ngoài ba thước, vừa nhìn thấy cực kỳ kinh dị.
"Số kim phiêu này, chỉ sợ phải có tới hơn một trăm vạn. " Hạ Ngôn nhấc nhấc tay, trong lòng thầm ước lượng một chút.
Sau đó Hạ Ngôn cất tất cả kim phiếu vào trong lòng. Vận chuyển linh lực, chợt chém Thần Hi kiếm vào đám rừng cách đó không xa.
"Ầm.!"
Một luồng kiếm khí khổng lồ, theo kiếm phong trên Thần Hi kiếm tuôn ra, khí thế kinh người đánh thắng trên mặt đất rừng. Sau một tràng tiếng "ầm ầm" vang dội, trên mặt đất kia lập tức xuất hiện một cái hố to. Mà cây cối chung quanh, không ngờ cùng không có gẫy đổ một cây nào.
Nhìn cái hố sâu mình vừa tạo ra, Hạ Ngôn vừa lòng gật gật đầu.
Hắn vận dụng về linh lực, hiển nhiên đã tới một cảnh giới rất cao. Người bình thường cho dù có thể đánh ra một cái hố như vậy, mà không ảnh hưởng tới cây cối chung quanh như Hạ Ngôn, khẳng định sẽ làm không được.
Rất nhanh, Hạ Ngôn liền đẩy hết năm thi thể kia xuống hố sâu, sau đó lấp đất lại.
Bởi vì bốn phía cây cối cũng không có dấu vết gẫy đổ, Hạ Ngôn lại phủ lên trên mặt một lớp lá rụng, cho nên cho dù có người đến nơi đây, nếu như không xem xét tỉ mỉ, cũng khó có thể phát hiện cái hố sâu kia.
Lấy lại tinh thần, Hạ Ngôn ôm lấy Hạ Tử Hân đang nằm im trên mặt đất. Hạ Tử Hân sớm đã nhắm đôi mắt đẹp lại, hơi thở của nàng chỉ còn một tia mong manh.
"Ta về trước thành Tử Diệp, mặc kệ Thổ cẩu cuối cùng có đuổi theo kịp giết chết tên hộ vệ kia hay không, Thổ cẩu quay về đến nơi đây tìm không thấy ta, thì cũng sẽ quay về thành Tử Diệp thôi. "
Hạ Ngôn xoay chuyển tâm niệm, dưới chân phát ra linh lực, cũng không kéo dài thời gian nữa, thân mình như một mũi tên bắn nhanh ra ngoài.
"Vù!"
Về tới Học Viện Tử Diệp. Hạ Ngôn xuất hiện tay ôm Hạ Tử Hân vẻ mặt âm trầm.
Ở khu huấn luyện học viên đặc biệt, Hạ Ngôn dừng chân lại. Một gã học viên trong học viên đặc biệt đứng ở trước người Hạ Ngôn, rất nhanh xông tới ngăn Hạ Ngôn lại.
Gã học viên đặc biệt này muốn cản đương nhiên là Hạ Tử Hân, Hạ Ngôn ôm trong lòng.
- Tránh ra!
Hạ Ngôn mặt không chút thay đổi, lại lộ ra vẻ kiên quyết và hung tợn, trầm giọng âm đạo.
Gã học viên đặc biệt thấy thần sắc Hạ Ngôn như thế, trong lòng cũng có chút hoảng sợ. Tuy nhiên hôm nay hắn phụ trách trông coi khu huấn luyện học viên đặc biệt, Hạ Ngôn tuy rằng là học viên đặc biệ,. nhưng người hắn ôm trong lòng lại không phải học viên đặc biệt của Học Viện Tử Diệp.
Hắn không cho Hạ Ngôn ôm người đi vào, cũng là vì quy củ của học viện.
Gã học viên đặc biệt này cũng biết Hạ Ngôn, thấy tâm tình Hạ Ngôn lúc này dường như rất sa sút, liền nhíu mày khéo léo nói:
- Học viên Hạ Ngôn! Ngươi có thể đi vào, nhưng người trong lòng ngươi kia, lại không thể vào được. Bằng không, học viện trách tội ta cũng phải chịu trách nhiệm.
Gã học viên đặc biệt này cũng không nhìn ra Hạ Tử Hân đang hấp hối, tuy rằng hắn kỳ quái kinh ngạc, tuy nhiên lúc này cùng chua kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Hạ Ngôn không muốn nói nhiều với hắn, hiện tại thời gian cấp bách, hắn phải sớm một chút tìm gặp sư phụ Liễu Vân, sau đó hỏi về chuyện Hồi Hồn Đan.
- Nếu Viện trưởng trách cứ, ta hoàn toàn chịu trách nhiệm. Hiện tại, ngươi mau tránh ra cho ta, nếu không đừng trách ta không khách sáo.
Trong mắt Hạ Ngôn phát ra một tia hàn quang nhìn chằm chằm vào trên mặt gã học viên đặc biệt.
Thân mình gã học viên đặc biệt chấn động, bị Hạ Ngôn nhìn chòng chọc vào mình, trong tâm lý hắn có cảm giác lạnh toát cả người.
"Ta là làm sao vậy? Chẳng lẽ ta sợ hãi sao?" Gã học viên đặc biệt khó tin thầm nghĩ.
Nhưng, chân hắn lại chậm rãi nhích qua một bên.
Hạ Ngôn chờ hắn vừa dời chân đi, thân thể liền nhoáng một cái rất nhanh tiến vào bên trong khu huấn luyện, đi nhanh về hướng phòng của Viện trưởng.
"Tử Hân! Ta nhất nhất định phải tìm được Hồi Hồn Đan. " Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng.