Linh La Giới

Chương 197: Kim Long Lệnh



Nghe thấy thanh âm từ trên lầu truyền xuống. Hạ Ngôn biết rằng đó là sư phụ mình. Quả nhiên, sau khi thanh âm này vang lên, Liễu Vân từ trên lầu đi xuống. Trên người lão mặc một bộ đồ màu đen được tạo thành từ một loại chất liệu đặc thù. Ánh mắt lão đảo qua, đánh giá tất cả mọi người bên dưới một lượt.
 
- Sư phụ!
 
Hạ Ngôn vội vàng thi lễ.
 
Tuy rằng tới lúc này, Liễu Vân dường như vẫn chưa từng chỉ điểm Hạ Ngôn chút nào trên con đường tu luyện, nhưng Hạ Ngôn vẫn rất tôn kính Liễu Vân. Điều này không chỉ vì thân phận viện trưởng học viện Tử Diệp của lão. Lúc trước ở Mê Vụ sơn cốc trong Tội Ác sâm lâm, không phải ngẫu nhiên gặp được Liễu Vân thì không chừng hắn đã bị linh thú chiếm cứ sơn cốc đó đánh chết! Phải biết rằng lúc đó Hạ Ngôn không có chút năng lực nào để chống lại linh thú. Con linh thú đó ngay cả Liễu Vân cũng đều bất phân thắng bại, càng không phải nói tới Hạ Ngôn, ngay cả cảnh giới linh sư cũng chưa đạt tới.
 
Hơn nữa, Liêu Vân còn tặng cho hắn một loại khoáng thạch rất đặc biệt là Bích Thủy Chi Tâm! Nếu không có nó thì Hạ Ngôn cũng không có Thần Hi kiếm hôm nay! Ân tình của Liễu Vân đối với Hạ Ngôn, Hạ Ngôn tự nhiên ghi nhớ trong lòng, sự cung kính đối với lão cũng xuất phát từ tận đáy lòng!
 
Liễu Vân nhìn về phía Hạ Ngôn gật gật đầu nói:
 
- Ta đã đợi con hồi lâu trên này! Đã tới rồi sao còn không đi lên?! Mấy người này là bằng hữu của con sao!?
 
Ánh mắt khẽ chuyển, Hạ Ngôn biết Liễu Vân đang nói tới đám người Tô Cầm.
 
Tô Cầm cũng cung kính hướng về phía Liễu Vân thi lễ:
 
- Viện trưởng, ta gọi là Tô Cầm, mấy ngày trước ở Tô gia đã gặp qua ngài rồi!
 
Liễu Vân nhìn Tô Cầm mỉm cười, gật đầu nói:
 
- Đúng thế, ta nhớ rõ, là Tô cô nương!
 
- Ra mắt viện trưởng!
 
Tề Gia Lạc cũng cúi sâu người thi lễ. Hắn là học viên của học viện Tử Diệp, trong học viện cũng đã nhiều lần gặp viện trưởng.
 
Liễu Vân nhìn thấy Tề Gia Lạc, chân mày hơi cau lại, gật đầu nói:
 
- Ừm. Ngươi là học viên đặc biệt của học viện Tử Diệp, là tiểu tử Tề gia đúng không?!
 
Tề Gia Lạc vội vàng kinh hoàng xác nhận!
 
Khóe miệng của Phương Thiên cũng khẽ mấp máy, dường như muốn nói điều gì nhưng dường như có chút không mở miệng được, biểu tình có chút bối rối.
 
- Được rồi! Hạ Ngôn, theo ta lên lầu đi, trên này còn có một nhân vật rất trọng yếu đang chờ con đó!
 
Ánh mắt của Liễu Vân lại nhìn về phía Hạ Ngôn nói.
 
- "Còn có một người?"
 
Trong lòng Hạ Ngôn khẽ động.
 
- "Có thể cùng ngồi với sư phụ thì tuyệt đối không thể là người thường được!"
 
- Vâng!
 
Trong lòng nghĩ thế, Hạ Ngôn cũng nhanh chóng trả lời.
 
Đột nhiên Liễu Vân nhíu mày một chút rồi hỏi:
 
- Kiếm của con đâu? Sao không mang theo bên người?!
 
Liễu Vân đương nhiên biết Thần Hi kiếm của Hạ Ngôn. Mấy ngày trước, lúc tham gia khảo hạch học viên đặc biệt, Hạ Ngôn vẫn mang theo Thần Hi kiếm. Tuy rằng gần như tất cả mọi người đều không biết Thần Hi kiếm của Hạ Ngôn có thể so với thần khí, nhưng Liễu Vân lại biết.
 
Nghe Liễu Vân hỏi thế, Hạ Ngôn lập tức trả lời:
 
- Túy Tiên lâu này có quy định khách nhân không thể mang theo vũ khí đi vào. Cho nên kiếm của con cũng phải để lại bên ngoài.
 
Nói xong ánh mắt của Hạ Ngôn nhìn về phía ngoài cửa.
 
- Ồ?
 
Liễu Vân dường như cũng không nghĩ tới. Với thân phận của lão, đừng nói tiến vào Túy Tiên lâu, cho dù đi vào Thánh điện thì cũng không ai dám bắt lão gỡ kiếm xuống. Cho nên lão làm sao biết được quy định này của Túy Tiên lâu. Nhưng trong nhất thời cũng lập tức hiểu ra.
 
Nghe Hạ Ngôn nói thế, Liễu Vân trầm tư một chút, khẽ gật đầu nói:
 
- Kiếm của ngươi rất trọng yếu, không thể rời tay được!
 
Câu nói này khá trịnh trọng.
 
Trong lòng Hạ Ngôn thầm giật mình! Kỳ thật hắn cũng không muốn để Thần Hi kiếm rời tay nhưng bởi vì suy nghĩ nhiều nhẽ nên mới giao Thần Hi kiếm cho tên gác cửa kia. Trước kia, khi còn ở thành Ngọc Thủy thì Hạ Ngôn cũng chưa từng giao một thanh kiếm bình thường nào cho gác cửa mà hiện tại lại phải để Thần Hi kiếm ở ngoài khiến lòng hắn rất không muốn!
 
Chỉ là Túy Tiên lâu này do Thánh điện trực tiếp kinh doanh, hơn nữa sư phụ Liễu Vân vẫn còn ở trong tửu lâu này nên Hạ Ngôn mới không muốn làm to chuyện này lên. Hiện tại, xem ý tứ của Liễu Vân dường như là nói mình không thể để Thần Hi kiếm rời khỏi tay được.
 
Ánh mắt tất cả thực khách trong đại sảnh sớm đã tập trung hết về chỗ này.
 
Viện trưởng học viện Tử Diệp, dù trong số những người này cũng chỉ ít người mới từng thấy mặt nhưng đại đa số cũng không ai biết thân phận chân chính của Liễu Vân. Lúc này nghe được đám người Hạ Ngôn nói chuyện, trong lòng bọn họ cũng cực kỳ kích động! Viện trưởng học viện Tử Diệp, không phải người nào cũng có thể gặp được!
 
Đứng ở một bên, khóe miệng Phương Thiên cũng lộ ra một tia cười lạnh.
 
Nhìn nhìn Hạ Ngôn, hắn thầm nghĩ:
 
- "Hừm, mặc dù ngươi là đệ tử của viện trưởng học viện Tử Diệp nhưng tới Túy Tiên lâu này cũng phải chấp hành quy củ thôi! Hừ!"
 
- Liễu Vân, tên đệ tử ưu tú của ngươi vẫn còn chưa tới sao? Tên tiểu tử này không ngờ để ta và ngươi phải đợi lâu như thế!
 
Từ trên lầu lại truyền xuống một đạo thanh âm. Nghe khẩu khí thì hẳn là rất thân quen với Liễu Vân, giống như lão bằng hữu đang chào hỏi nhau vậy!
 
Nghe được lời này, ánh mắt của tất cả mọi người không kìm nổi phải chuyển mắt nhìn. Chỉ thấy đó là một lão già mặc kim y, bước chân trầm ổn từ trên lầu đi xuống, hai mắt sáng như đuốc. Hai hàng lông mi cong vút, trên người tán phát ra một loại khí thế khiến người ta phải ngưỡng vọng.
 
Liễu Vân cười ha hả nói:
 
- Hắn đến đây rồi. Nhưng vũ khí lại bị gác cửa giữ lại. Đó cũng không phải là một thanh kiếm tầm thường!
 
- Ồ!? ha ha, ngay cả đệ tử của ngươi mà những tên gác cửa kia cũng dám gây khó dễ sao?!
 
Khí tức của lão già kia hơi trầm xuống, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa.
 
- Khưu chủ quản!
 
Sau khi cười, hắn đột nhiên hướng về phía trong hô lên một tiếng.
 
Mấy nhân viên ở trong quầy lúc này cũng không biết phải như thế nào.
 
Cộp cộp.
 
Lúc này từ đằng trong lập tức vang lên những tiếng bước chân dồn dập. Sau đó một gã trung niên với trang phục của thương nhân từ bên trong vội vã đi ra. Nhìn thấy lão già vừa lên tiếng, thân mình hắn khẽ run, ánh mắt vội vàng nhìn xuống, chạy nhanh tới trước mặt lão già, cực kỳ cung kính nói:
 
- Điện chủ, xin ngài phân phó!
 
- "Điện chủ?"
 
Ánh mắt Hạ Ngôn mở to ra. Tuy rằng hắn vừa rồi đã phỏng đoán thân phận của lão già này nhưng tuyệt đối không nghĩ tới đây chính là Điện chủ. Mà người khác so với Hạ Ngôn lại càng không ngờ, trong mắt như muốn lồi cả ra ngoài. Ngay cả Tề Gia Lạc cũng không ngoại lệ, hoảng sợ nhìn Điện chủ.
 
Trên mặt Liễu Vân mang theo vẻ mỉm cười, nhìn nhìn Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn vội thu liễm tâm thần, đứng nguyên tại chỗ.
 
- Khưu chủ quản, ta giới thiệu với ngươi một chút. Đây chính là Hạ Ngôn đệ tử của viện trưởng học viện Tử Diệp. Từ nay về sau, nếu hắn tới Túy Tiên lâu của chúng ta thì không cần gỡ kiếm!
 
Điện chủ nhẹ nhàng nói với Khưu chủ quản. Tuy chỉ là một câu đơn giản nhưng nó cực kỳ có sức nặng!
 
Thân mình của Khưu chủ quản lập tức chấn động, vội vàng xoay người nhìn về phía Hạ Ngôn, cung kính nói:
 
- Ra mắt Hạ công tử! Sau này khi Hạ công tử tới Túy Tiên lâu tất nhiên không cần tháo kiếm!
 
Điện chủ tự mình phân phó, Khưu chủ quản làm sao dám phản đối!?
 
Điện chủ nhìn nhìn Hạ Ngôn, cười ha hả nói:
 
- Liễu Vân, ngươi đúng là tìm được một tên đệ tử tốt! Hạ Ngôn, rất không tồi! Ừm, lần đầu gặp mặt.
 
Trầm ngâm một lát, ánh mắt Điện chủ trở nên sáng ngời, đưa tay lục lọi trong áo một chút.
 
- Hạ Ngôn, khối Kim Long lệnh này ngươi cầm đi!
 
Ánh mắt mọi người lóe lên, nhìn Điện chủ xuất ra một khối như tảng đá bẹp. Chỉ là trên tảng đá đó có điêu khắc một con kim long, nhìn rất sống động.
 
- Kim Long lệnh?
 
Trong lòng Hạ Ngôn chấn động, ánh mắt lại nhìn nhìn về phía Liễu Vân.
 
Liễu Vân thấy Hạ Ngôn nhìn về phía mình là đã biết suy nghĩ trong lòng hắn, cười cười rồi gật đầu nói:
 
- Hạ Ngôn, Điện chủ tặng con đại lễ quả không nhỏ! Kim Long lệnh này có ý nghĩa cực kỳ quan trọng, không thể làm mất được!
 
- Ha ha, toàn bộ Thánh điện thành Tử Diệp cũng chỉ có ba khối Kim Long lệnh mà thôi đó!
 
Thanh âm của Liễu Vân không lớn nhưng lão cũng không thèm để ý tới người khác có nghe thấy hay không. Có lẽ lão cũng cố ý để mọi người nơi này nghe được.
 
Hạ Ngôn cũng không rõ tâm tư của Liễu Vân lúc này, tuy nhiên hiển nhiên là lão muốn mình tiếp nhận lấy Kim Long lệnh này.
 
Kỳ thật, ý tứ của Liễu Vân cũng rất đơn giản!
 
Mấy ngày qua, trên người Hạ Ngôn đã xảy ra không ít chuyện, Liễu Vân cũng cực kỳ hiểu rõ. Lão biết Hạ Ngôn suýt chút nữa đã bị Lục gia giết hại. Kỳ thật lúc ấy lão cũng cực kỳ tức giận. Hạ Ngôn là đệ tử do lão chính mình thu mà Lục gia lại dám hãm hại hắn. Tuy nhiên, Liễu Vân đương nhiên không thể vì giận dữ mà diệt sát Lục gia được. Hiện tại lão lớn tiếng như thế cũng là nhằm những người nơi này biết được mình và Điện chủ Thánh điện coi trọng Hạ Ngôn. Kim Long lệnh này tuy thường nhân không biết sử dụng nó như thế nào những một bộ phận kia biết được là đã đủ rồi.
 
Hạ Ngôn đưa hai tay ra tiếp nhận Kim Long lệnh, sau đó thi lễ thật sâu nói lời cảm tạ.
 
- Ồ?!
 
Hạ Ngôn cầm lấy Kim Long lệnh, cảm giác được một mảnh ấm áp, giống như từ trong tảng đá không ngừng tản mát ra nhiệt khí, không khỏi cảm giác tê tê.
 
- "Quả nhiên nóng thật! Khối đá này cũng không tầm thường!"
 
Hạ Ngôn cẩn thận nhìn Kim Long lệnh rồi cẩn thận cất đi.
 
- Chúng ta giờ lên trên đi thôi!
 
Ánh mắt Điện chủ nhìn về phía Liễu Vân bên cạnh nói.
 
Liễu Vân gật gật đầu nói:
 
- Hạ Ngôn, ngươi theo chúng ta lên tầng ba đi!
 
Hạ Ngôn khẽ nhíu mi, nhìn nhìn Tô Cầm ở bên cạnh. Tô Cầm vốn là cùng với Phương Thiên tới Túy Tiên lâu ăn cơm, hiện tại xuất hiện tình huống này hiển nhiên là không thể để nàng cùng ăn cơm với Phương Thiên được.
 
- Tô Cầm cô nương, nếu là không bận gì thì hãy cùng chúng ta đi lên đi!
 
Liễu Vân thấy biểu tình của Hạ Ngôn, không khỏi cười thầm trong bụng, thuận miệng nói.
 
Kỳ thật, Hạ Ngôn cũng đang nghĩ không biết có nên giới thiệu Tô Cầm cho Tề Gia Lạc hay không. Chỉ là do bọn họ mới gặp nhau lần đầu nên cũng thấy có chút không ổn, do đó mới thấy do dự. Một thoáng do dự của hắn lại khiến Liễu Vân có chút hiểu lầm. Cho rằng Hạ Ngôn có ý với Tô Cầm, cho nên lão mới nói như vậy. Bằng không Tô Cầm đương nhiên không có khả năng có thể đi lên.
 
Hạ Ngôn sửng sốt, không ngờ sư phụ lại cho phép hắn và Tô Cầm cùng lên. Tuy nhiên nếu sư phụ đã nói thế thì Hạ Ngôn tự nhiên cũng không có ý kiến gì!
 
- Tô Cầm, muội và ta đi lên chứ?
 
Hạ Ngôn vẫn hỏi Tô Cầm.
 
Nếu Tô Cầm không muốn thì Hạ Ngôn đương nhiên cũng không miễn cưỡng.
 
Sắc mặt của Tô Cầm đỏ ửng lên, khẽ gật đầu. Mà Tiểu Hoa ở bên cạnh Tô Cầm liền cười nói:
 
- TIểu thư, ta chờ tiểu thư ở bên ngoài.
 
Nói xong, liền nhanh chân chạy ra phía cửa chính của Túy Tiên lâu.
 
Sau khi cáo từ Tề Gia Lạc, Hạ Ngôn liền hộ tống Liễu Vân và Điện chủ đi lên. Tô Cầm cũng theo sát phía sau.
 
Vị Khưu chủ quản kia lau đi mồ hôi trên trán, rồi tự mình đi lấy Thần Hi kiếm của Hạ Ngôn. Sau đó hắn cũng lập tức đi lên tầng ba trao lại cho Hạ Ngôn.
 
Mà Tề Gia Lạc cũng bị chuyện hôm nay làm cho khiếp sợ. Hắn vốn muốn kết giao với Hạ Ngôn nhưng cũng không ngờ rằng viện trưởng Liễu Vân lại coi trọng Hạ Ngôn như thế! Lúc này đây, càng không ngờ ngay cả Điện chủ cũng ra mặt, đưa cho Hạ Ngôn một khối Kim Long lệnh!
 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv