Linh La Giới

Chương 183: Cướp bóc



Hiện nay, cho dù Tống Lập không bỏ qua, Hạ Ngôn cũng không e ngại, Tống Lập tuy là cảnh giới Đại Linh Sư, nhưng ở thành Tử Diệp, Tống gia cũng không dám làm gì Hạ Ngôn.
 
Về phần sau này?
 
Hạ Ngôn cười lạnh trong lòng. Hiện tại hắn đã sắp đạt tới cảnh giới Linh Sư hậu kỳ. Trong thời gian ngắn sắp tới, luyện chế ra các loại đan dược hỗ trợ tu luyện, hơn nữa có lão nhân Thánh Hoàng trợ giúp thêm, cho dù là Đại Linh Sư, Hạ Ngôn cũng tin tưởng có thể đánh một trận. Lĩnh ngộ Ảo Ảnh Thân Pháp, thực lực hắn lại tăng lên một cấp bậc. Hiện tại nếu đánh với Đại trưởng lão của Tống gia kia, hắn đã ở vào thế bất bại.
 
Lục Khai sửng sốt, vốn hắn ta nghĩ Hạ Ngôn sẽ vì chuyện này mà buồn rầu, nhưng trên mặt Hạ Ngôn, hắn ta không nhìn thấy biểu tình như trong chờ mong. Dường như, Hạ Ngôn căn bản không để Tống gia trong lòng.
 
Đột nhiên, khóe miệng Lục Khai liền nhếch lên, lộ ra một nụ cười mơ hồ.
 
Hắn thầm nghĩ: "Người trẻ tuổi chính là người trẻ tuổi. Lợi hại trong đó, không chỉ điểm là ngươi không biết. Hiện tại Tống gia bởi vì kiêng kị Viện trưởng Liễu Vân của Học Viện Tử Diệp mới nén giận. Nhưng là ngươi dù sao cũng không thể trốn cả đời trong Học Viện Tử Diệp chứ? Một khi ngươi rời khỏi Học Viện Tử Diệp, rời thành Tử Diệp, đến lúc đó. "
 
Lục Khai tuyệt đối không tin thực lực Hạ Ngôn có thể chống lại Tống gia!
 
Trầm ngâm một lát, Lục Khai rốt cục nói:
 
- Hạ công tử. Tống Lập kia, chính là một nhân vật ngoan độc. Hiện tại lão ta không có động tác gì, nhưng sau này thì khó nói. Hạ công tử nếu không chuẩn bị từ sớm, đến lúc đó chỉ sợ sẽ có nguy hiểm.
 
- Tống Lập kia, là cảnh giới Đại Linh Sư!
 
Mộc Vũ tiên sinh ở bên cạnh cũng nói một câu.
 
- Ha ha!
 
Hạ Ngôn khẽ gật đầu:
 
- Không sai. Ta nên sớm chuẩn bị. Lục tiên sinh có biện pháp gì tốt hay không?
 
Lúc này, Hạ Ngôn đã mơ hồ đoán được dụng ý lời này của Lục Khai. nếu đoán không sai, Lục Khai này khẳng định muốn thuyết phục Hạ Ngôn cùng Tống gia làm lớn chuyện, sau đó mượn lực lượng Học Viện Tử Diệp hoàn toàn xử lý Tống gia. Chỉ là, phương pháp mượn lực này, Hạ Ngôn còn không thể lập tức đoán ra.
 
Nếu Tống gia xong đời, như vậy bốn đại gia tộc thành Tử Diệp sẽ biến thành ba đại gia tộc.
 
Lục gia hắn bề ngoài quan hệ không tồi với Tống gia, tuy nhiên Lục gia vẫn hết sức cừu thị tống gia. Năm năm trước, một gã con cháu Tống gia đã giết chết một người hết sức trọng yếu của Lục gia. Lúc đó thiếu chút nữa hai đại gia tộc sẽ đại chiến. Cuối cùng Điện chủ Thánh điện đích thân ra mặt mới tạm thời hóa giải chuyện này. Nhiều năm như vậy, Lục gia vẫn ghi hận Tống gia ở trong lòng, chỉ chờ đợi một cơ hội hoàn toàn đánh tan Tống gia.
 
Nghe Hạ Ngôn hỏi, Lục Khai tùy ý đứng ở tại chỗ dậm dậm chân, dường như đang suy nghĩ sắp xếp lời nói.
 
Hạ Ngôn cũng không nóng nảy, kiên nhẫn chờ hắn.
 
Qua một lúc lâu, ánh mắt Lục Khai chợt lóe nói:
 
- Lục gia ta, có ý hợp tác với Hạ công tử. Không biết Hạ công tử có hứng thú này hay không?
 
- Hợp tác?
 
Hạ Ngôn cười:
 
- Vậy muốn ta hợp tác như thế nào?
 
Lục Khai ha hả cười nói:
 
- Kỳ thật cũng rất đơn giản.
 
Lục Khai cùng Mộc Vũ nhìn nhau cười:
 
- Gần đây, Tống gia có một nhóm dược liệu vận chuyển từ bên ngoài đến thành Tử Diệp. Lộ tuyến cùng thời gian vận chuyển, mật thám của Lục gia chúng ta đều đã điều tra rõ ràng. Hắc hắc! Hạ công tử nếu có hứng thú, có thể từ nơi ta biết tin tức này.
 
- Dược liệu?
 
Thân hình Hạ Ngôn chấn động. Nếu là thứ khác Hạ Ngôn có lẽ còn không có hứng thú, tuy nhiên nếu là dược liệu, vậy thì lại khác.
 
Có thể khiến Lục Khai huy động nhân lực, vậy số lượng nhóm dược liệu này tuyệt đối không nhỏ.
 
- Đúng là dược liệu, giá trị trăm vạn kim tệ. Nếu là nhóm dược liệu này không cánh mà bay, Tống gia sẽ lập tức lọt vào hoàn cảnh khó khăn. Đến lúc đó, Lục gia liền có thể nhân cơ hội toàn diện áp chế Tống gia về mặt sinh ý. Đến lúc đó Tống gia sẽ thật sự lọt vào hoàn cảnh nguy hiểm.
 
Mộc Vũ cười nói.
 
- Mà một khi thực lực Tống gia suy yếu, uy hiếp đối với Hạ công tử cũng sẽ nhỏ đi, thậm chí không hề có uy hiếp.
 
Ánh mắt Lục Khai sáng ngời, nhìn chằm chằm biểu tình của Hạ Ngôn.
 
- Nếu các ngươi đã sớm chuẩn bị kế hoạch này, có lẽ cho dù không có ta cũng vẫn có thể làm được chứ hả? Vì sao phải nói chuyện này cho ta biết đây?
 
Hạ Ngôn nhíu mày hỏi.
 
"Từ trong lời nói của Lục Khai cùng Mộc Vũ, việc này khẳng định đã sớm bàn kỹ. Nếu bọn họ đã có chuẩn bị, mà hiện tại lại trùng hợp gặp Hạ Ngôn, vậy trong kế hoạch trước đây khẳng định sẽ không có mình".
 
"Mà hiện tại, vì sao bọn họ muốn mạo hiểm để mình tham gia vào trong kế hoạch này đây?"
 
Chuyện như vậy, ảnh hưởng không ít, tự nhiên Hạ Ngôn sẽ không dễ dàng đáp ứng bọn họ.
 
Lưu Khải, Chu Lan Đức còn có Hạ tử Hân ở một bên đều có chút hoảng sợ nhìn Lục Khai cùng Mộc Vũ. Nghe lời nói hai người này, dường như sẽ động thủ với Tống gia. Một khi chuyện này xảy ra, thành Tử Diệp sẽ xảy ra chấn động rất lớn. Tống gia, đó chính là đại gia tộc khống chế gần 20% kinh tế thành Tử Diệp. Hơn nữa, tộc trưởng Tống Lập cũng là cường giả cảnh giới Đại Linh Sư. Trong Tống gia, còn có mấy vị cường giả Linh Sư tọa trấn. Gia tộc như vậy, quen biết Linh sư khẳng định không ít. Đến lúc đó, nếu là xảy ra một trận đại chiến, tất nhiên sẽ chết rất nhiều người.
 
- Hạ công tử. Gặp ngươi ở chỗ này, quả thật là một trùng hợp.
 
Lục Khai gật gật đầu.
 
- Tuy nhiên, nguyên nhân cũng chính vì gặp ngươi mới khiến trong lòng ta có thể hạ quyết định cuối cùng này.
 
Sắc mặt Lục Khai ngưng trọng:
 
- Trước khi gặp ngươi, ta đã bàn luận với Mộc Vũ lão đệ, cảm nhận thấy được chuyện này có chút khó giải quyết. Dù sao thế lực Tống gia ở thành Tử Diệp này cũng là thâm căn cố đế. Mà chỉ dựa vào Lục gia chúng ta, muốn hoàn toàn áp chế Tống gia quả thật có chút khó khăn.
 
- Cướp dược liệu lần này Tống gia vận chuyển. Ngộ nhỡ chuyện bại lộ, như vậy Tống gia nhất định sẽ nổi giận, sau đó triển khai trả thù Lục gia. Điều này, sẽ làm nguyên khí hai nhà chúng ta bị tổn thương mạnh. Kết quả này, chúng ta đều không muốn nhìn đến.
 
Hạ Ngôn gật đầu.
 
- Không dối gạt Hạ công tử. Sở dĩ ta tính toán hợp tác với Hạ công tử, hoàn toàn cũng là vì coi trọng Liễu Vân tiên sinh đứng sau lưng Hạ công tử. Chuyện cướp dược liệu Tống gia lần này cho dù thật sự thất bại, Tống gia cũng sẽ vì kiêng kị Liễu Vân tiên sinh sau lưng Hạ công tử mà không dám có động tác gì.
 
Lục Khai bèn nói lời thật.
 
Hạ Ngôn cười cười, đứng lên đưa tay ra nói với Lục Khai:
 
- Ha ha. Vậy trước tiên xin mời Lục tiên sinh cùng Mộc Vũ tiên sinh ngồi xuống nói cụ thể công việc đi!
 
Nghe Lục Khai nói tới đây, trong lòng Hạ Ngôn liền có quyết định. Dược liệu trăm vạn kim tệ quả thật làm người ta động lòng.
 
Ánh mắt Lục Khai sáng lên, cùng Mộc Vũ tới một bên bàn ngồi xuống.
 
- Ngày mai, lúc giữa trưa dược liệu sẽ đi qua Thanh Vân Sơn ở ngoài cửa thành phía Đông. Địa thế Thanh VÂn Sơn hiểm trở, ra tay ở nơi đó, dễ dàng rất nhiều.
 
Lục Khai hạ giọng, ở trên mặt bàn dùng rượu vẽ địa hình đơn giản.
 
Hạ Ngôn nhìn nhìn, đại khái biết được địa thế.
 
- Sau khi thành công, dược liệu chúng ta cùng Hạ công tử chia 5:5!
 
Lục Khai hít mạnh một hơi:
 
- Tuy nhiên, người Lục gia chúng ta sẽ không trực tiếp tham dự vào. Lúc này đều là Mộc Vũ lão đệ cùng Hạ công tử hợp tác. Mộc Vũ lão đệ sẽ cho một đám bằng hữu dong binh hỗ trợ.
 
Người Lục gia không trực tiếp tham dự, cho dù đến lúc đó sự tình bại lộ, Tống gia cũng không thể chỉ hoài nghi mà nghĩ đến Lục gia.
 
Hạ Ngôn khoát tay, khẽ lắc đầu.
 
- Sao thế?
 
Lục Khai sửng sốt, kinh ngạc nói:
 
- Hạ Ngôn tiên sinh không ý?
 
Hạ Ngôn lắc đầu cười nói:
 
- Chuyện này, càng ít người biết càng tốt. Những người áp tải dược liệu kia, thực lực thế nào?
 
Lục Khai nghe vậy mới thở nhẹ ra, cười nói:
 
- Đầu lĩnh là một Linh Sư, hơn nữa trong đội ngũ không hề ít cao thủ Hậu Thiên đỉnh. Ta đoán rằng, ít nhất có hơn ba mươi tên Hậu Thiên đỉnh trở lên. Đây chính là dược liệu trăm vạn kim tệ!
 
Một Linh Sư áp trận, dưới tình huống bình thường quả thật cũng sẽ không xảy ra bất ngờ gì, hơn nữa lại còn là đoàn xe Tống gia. Đám cường đạo nơi hoang dã kia chỉ cần biết là thế lực của Tống gia, khẳng định sẽ không dám có ý đồ gì với đoàn xe.
 
Nghe Lục Khai nói như vậy, Hạ Ngôn trầm mặc một hồi, chậm rãi nói:
 
- Như vậy đi, giữa trưa ngày mai, ta cùng Mộc Vũ huynh đi. Về phần những người khác, không cần tìm đến nữa.
 
- Hai người?
 
Lục Khai và Mộc Vũ đều sửng sốt.
 
Hạ Ngôn này, cũng quá cuồng vọng chứ hả? Tuy rằng đoàn xe hộ tống dược liệu Tống gia chỉ có một Linh Sư, nhưng đây cũng là Linh Sư hậu kỳ, thực lực hết sức cường đại. Hơn nữa còn có mấy chục tên cường giả Hậu thiên đỉnh. Không tìm thêm một đám người giúp đỡ, có thể nắm chắc sao?
 
Lục Khai cùng Mộc Vũ nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc.
 
- Vậy.
 
Lục Khai trầm ngâm:
 
- Hai người có phải là rất mạo hiểm hay không? Ngộ nhỡ xảy ra tình huống bất ngờ.
 
Hạ Ngôn khoát tay chặn lại nói:
 
- Không sao, cứ quyết định vậy đi! Tuy nhiên, sau khi cướp dược liệu, nên vận chuyển đến nơi nào để cất giữ?
 
Điều này mới khiến Hạ Ngôn cảm thấy hơi khó khăn. Dược liệu dù sao không thể trực tiếp kéo vào thành, nếu vậy không thể nghi ngờ là nói cho người Tống gia biết mình đoạt nhóm dược liệu này.
 
Lục Khai ha hả cười:
 
- Hạ công tử. Điều này ngươi không cần phải bận tâm lo nghĩ, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa, trước tiên vận chuyển nhóm dược liệu này đến một nơi bảo hiểm. Hạ công tử nếu lo lắng, trước tiên ta có thể đưa trước cho Hạ công tử năm mươi vạn kim tệ. Cứ quyết định vậy đi, lát nữa ta sẽ sai người đưa kim phiếu năm mươi vạn đến Học Viện Tử Diệp.
 
- Được. Vậy Mộc Vũ huynh, giữa trưa ngày mai gặp nhau ở Thanh Vân Sơn.
 
Hạ Ngôn vỗ tay một cái cười nói.
 
Mộc Vũ vội cười lên tiếng trả lời. Sau khi Lục Khai cùng Mộc Vũ ra khỏi phòng Hạ Ngôn, sắc mặt Lục Khai có chút ngưng trọng.
 
- Mộc Vũ lão đệ, ngươi thấy Hạ Ngôn này thật sự có nắm chắc không? Hai người.
 
Lục Khai thở ra một hơi, vẫn có chút lo lắng. Tuổi Hạ Ngôn quá trẻ.
 
Đôi mắt Mộc Vũ khẽ híp lại:
 
- Người có thể giết chết Tống Ngọc Hâm, Lục đại ca, người thường là không thể làm được. Tống Ngọc Hâm kia nghe nói cũng đã là Linh Sư. Hạ Ngôn này, ít nhất cũng là Linh Sư sơ kỳ nhỉ?
 
- Ừ, có lẽ vậy! Chỉ là vừa rồi, ở trên người hắn ta không cảm giác được linh lực dao động, khiến cho người ta có chút không nắm chắc!
 
Lục Khai lắc đầu, hai người đi về phía phòng mình.
 
Hai người này đi rồi, Hạ Ngôn cùng Lưu Khải, Hạ Tử Hân, Chu Lan Đức tự nhiên cũng bàn luận chuyện này một hồi.
 
- Hạ Ngôn ca! Huynh thật sự muốn cướp nhóm dược liệu này của tống gia? Không bằng, ta cũng đi cho náo nhiệt?
 
Lưu Khải hưng phấn hai mắt sáng ngời.
 
Chu Lan Đức ở một bên dường như cũng nóng lòng muốn thử.
 
Hạ Ngôn cười nói:
 
- Thực lực của ngươi cũng chỉ tương đương đám hộ vệ, đi không an toàn. Thù hận của ta với Tống gia này nếu lúc trước không có sư phụ ra mặt, Tống Lập thiếu chút nữa giết chết ta. Dược liệu có đoạt cũng chẳng sao.
 
Ánh mắt Hạ Ngôn thay đổi nói.
 
Nghe Hạ Ngôn nói vậy Lưu Khải lập tức có chút uể oải, thực lực của hắn chỉ là Hậu Thiên đỉnh, quả thật chênh lệch đám hộ vệ không nhiều, đi cũng không giúp được gì. Mà Chu Lan Đức, lại càng kém.
 
Tuy nhiên, Lưu Khải lập tức lại hưng phấn nói:
 
- Nên cướp, cướp sạch dược liệu bọn khốn này! Hừ!
 
- Hạ Ngôn. Huynh phải cẩn thận một chút.
 
Hạ Tử Hân có chút lo lắng.
 
Hạ Ngôn lắc đầu nói:
 
- Yên tâm đi, ta sẽ không sao đâu.
 
- Đúng rồi, lát nữa các ngươi chờ ở ngoài Học Viện Tử Diệp, người Lục gia đưa kim phiếu đến, các ngươi nhận trước cho ta!
 
Hạ Ngôn nói với Lưu Khải cùng Hạ Tử Hân.
 
Hai người gật đầu.
 
Sau khi luận bàn với Hạ Ngôn ở quảng trường, Trương Hồng Phi không cam lòng mang theo Trương Phong cùng Trương Hải Tuyền đi về phía cửa học viện. Ba người này đồng dạng tìm một tửu lâu ở ngoài học viện.
 
Trong phòng, sắc mặt ba người đều có chút ngưng trọng, tuy rằng thức ăn đã đưa lên một hồi lâu nhưng ba người vẫn không động đũa.
 
- Hồng Phi ca, huynh nói thực lực của Hạ Ngôn này ngang ngửa với huynh?
 
Trương Phong vẫn không thể chấp nhận tin tức này. Vừa rồi lúc ba người đi ra học viện, Trương Hồng Phi liền nói như vậy. Theo đánh giá của Trương Phong, Hạ Ngôn cho dù mạnh hơn hắn cũng không hẳn là nhiều như vậy, nhiều nhất chỉ là một người Hậu Thiên đỉnh, một là Linh sư sơ kỳ. Mà hiện tại lại là Hạ Ngôn rất có khả năng đã là hậu kỳ.
 
- Ừ!
 
Trương Hồng Phi đầu tiên là gật đầu, rồi sau đó lắc đầu, cuối cùng thở ra một hơi thật dài. Ánh mắt hắn chuyển đi, nhìn về phía Trương Phong cùng Trương Hải tuyền sắc mặt đã trở nên có chút trắng bệch.
 
- Lúc này đây, kẻ địch của chúng ta rất mạnh. Vừa rồi ta giao thủ với hắn, không ngờ không tìm hiểu được thực lực thật sự của hắn. Mỗi một lần công kích đều có cảm giác như không thể nắm chắc, giống như thân hình của hắn như một cái bóng, căn bản giết không chết!
 
Trương Hồng Phi có chút bất đắc dĩ. Đây mới là điểm mà Trương Hồng Phi cảm thấy đáng sợ nhất. Nếu Hạ Ngôn thật sự cùng hắn cứng đối cứng, thực lực tương đương hắn cũng không lo lắng gì. Hiện tại vấn đề là hắn căn bản không đoán ra được thực lực chân chính của Hạ Ngôn. Vào thời điểm luận bàn, hắn cùng Hạ Ngôn cũng từng có vài lần cứng đối cứng, Hạ Ngôn chỉ bằng vào lực lượng cũng không kém hắn bao nhiêu.
 
- Vậy chúng ta hiện tại làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ thế quên đi?
 
Cặp mắt Trương Hải Tuyền nheo lại, cơ mặt thoáng run, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén.
 
- Quên đi?
 
Trương Hồng Phong cười lạnh một tiếng, vỗ mạnh lên bàn:
 
- Hạ Ngôn này, mấy lần làm nhục ta. Cứ vậy quên đi, làm sao tiện nghi thế được?
 
- Lại nói, chỉ sợ chúng ta quên đi, hắn cũng sẽ không bỏ qua. Hiện tại thực lực hắn còn không thể vượt qua Hồng Phi ca, nhưng tương lai nếu có ngày đó, vậy chúng ta chính là chờ chết.
 
Theo Trương Phong nghĩ, Hạ Ngôn cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
 
Sắc mặt Trương Hồng Phi biến đổi, muốn nói cái gì lại đột nhiên ngừng lại. Sau đó hắn cầm bầu rượu, đổ đầy chén của mình nâng lên làm một hơi cạch sạch. Trong mắt lóe lên một tia hào quang tàn nhẫn rồi biến mất.
 
- Hắn là đệ tử Viện trưởng, cho dù thực lực của ta cũng đủ đánh chết hắn, cũng không thể giết hắn trước mặt người khác. Xem ra, phải.
 
Khóe miệng Trương Hồng Phi hiện lên một tia cười lạnh, ngón tay ở trên mặt bàn vẽ một vòng tròn:
 
- Như vậy, hắn không phải là có muội muội cùng gia tộc kêu Hạ Tử Hân cũng trong học viện sao? Chúng ta dùng Hạ Tử Hân dẫn hắn ra, sau đó diệt sạch. Thần không biết quỷ không hay!
 
- Bọn họ chết rồi chúng ta mới có thể an tâm ở lại tiếp tục tu luyện!
 
Trương Hồng Phi âm trầm nói.
 
- Dùng Hạ Tử Hân kia?
 
Trương Phong sửng sốt.
 
- Nên lợi dụng nàng như thế nào đây?
 
Trương Hải tuyền cũng nghi hoặc.
 
Hạ Tử Hân ở trong học viện, bọn họ dù sao không thể ra tay bắt người trong học viện chứ? Nếu là gây ra động tĩnh để người khác biết, vậy thì lại biến khéo thành vụng rồi.
 
- Hắc hắc! Đối phó một tiểu nha đầu, phương pháp không phải có rất nhiều sao!
 
Trương Hồng Phi âm hiểm cười nói.
 
- Cạn, huynh đệ chúng ta trước làm một ly! Chỉ cần giết chết Hạ ngôn kia, chúng ta có thể an tâm tu luyện!
 
Trương Hồng Phi giơ chén rượu lên cười nói.
 
- Ôi!
 
Trương Hải Tuyền than nhỏ, lắc đầu:
 
- Kỳ thật lúc trước, thật không nên là địch của Hạ Ngôn kia! Sớm biết vậy, nếu là lôi kéo hắn lại càng tốt một chút.
 
Có thể lôi kéo đệ tử Viện trưởng quả thật có trợ giúp rất lớn đối với bọn họ. Dù sao, bọn họ là người của thành Kim Dương, ở thành Tử Diệp cũng không có thế lực lớn ủng hộ. Mà Học Viện Tử Diệp, bọn họ đương nhiên không cam lòng cứ vậy rời đi. Kinh Các trong Học Viện Tử Diệp, không phải Kinh Các trong gia tộc bọn họ có thể so sánh. Hơn nữa, những thứ có thể học được trong Học Viện Tử Diệp vượt xa so với người thường có thể tưởng tượng. Nếu không, vì sao nhiều người như vậy muốn đi vào Học Viện Tử Diệp? Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác. Đó chính là người từ Học Viện Tử Diệp tốt nghiệp, trên người đều là mạ vàng.
 
- Hiện tại nói gì cũng đều muộn rồi. Hắn là đệ tử Viện trưởng, chúng ta không động thủ, sớm hay muộn hắn cũng sẽ thu thập chúng ta. Chờ năng lực hắn đã đủ, cũng chính là lúc chúng ta xong đời.
 
Trương Phong hừ một tiếng nói.
 
Giữa trưa ngày hôm sau. Phía đông thành Tử Diệp, trong Thanh Vân Sơn.
 
Một bóng người màu đen rất nhanh từ đường lớn đến gần Thanh Vân Sơn.
 
- Vèo!
 
Bóng người này nhanh như tia chớp, một bước hạ xuống liền toát ra hơn mười mấy thước. Chỉ giây lát trước còn ở ngoài trăm thước, thoắt cái liền tới gần.
 
- Mộc Vũ tiên sinh sao?
 
Tới gần chân núi, bóng người chậm rãi dừng lại, ánh mắt giấu dưới khăn che mặt màu đen đảo quanh bốn phía. Đột nhiên từ trong rừng rậm cách đó không xa truyền ra một giọng nói. Tiếp theo, một bóng người màu trắng xuất hiện.
 
- Ha ha! Nguyên lai Hạ Ngôn tiên sinh đã tới rồi.
 
Bóng người màu đen cười nói, hai tay ôm quyền, hắc y trên người hơi bay lên trong gió núi.
 
- Ta cũng mới đến được thời gian một nén nhang. Tốc độ chạy của Mộc Vũ tiên sinh thật nhanh.
 
Trên mặt Hạ Ngôn cũng đeo mặt nạ. Mới vừa rồi hắn nhìn thấy tốc độ chạy của Mộc Vũ, cũng cảm thấy có chút bất ngờ.
 
- Làm cho Hạ Ngôn tiên sinh chê cười rồi.
 
Trong giọng nói của Mộc Vũ lộ rõ một chút đắc ý:
 
- Đúng rồi, Hạ Ngôn tiên sinh. Lát nữa sau khi đoàn xe xuất hiện, tuyệt đối không thể nhẹ tay. Tốt nhất, không để cho bất kỳ một người nào bọn họ chạy thoát, giết chết toàn bộ.
 
Mộc Vũ làm ra dấu hiệu chém xuống, thấp giọng tàn nhẫn nói.
 
Thân hình Hạ Ngôn chấn động. Không để chạy một người? Diệt khẩu toàn bộ?
 
Cau mày suy nghĩ, trong lòng thở dài Hạ Ngôn bất đắc dĩ nói:
 
- Được! Cứ thế mà làm! Lúc hành động, chúng ta cũng không thể gọi tên, dùng thủ thế.
 
- Đây là tự nhiên!
 
Mộc Vũ gật gật đầu cười nói.
 
Tiếp theo, hai người nấp trong núi hai bên đường cái lẳng lặng chờ đợi đoàn xe vận chuyển dược liệu của Tống gia đến.
 
Ước chừng qua nửa canh giờ, từ rất xa Hạ Ngôn nhìn đến một loạt những điểm đen nối liền nhau đang chậm rãi tới gần. Người cầm đầu mặc trường bào màu vàng, cưỡi trên một con ngựa to lớn.
 
"Đến rồi!" Hạ Ngôn thầm nghĩ.
 
Linh lực toàn thân hắn chậm rãi ngưng tụ. Dược liệu trị giá trăm vạn lúc này ở ngay trước mắt.
 
- Ngừng!
 
Lúc này, người cầm đầu kia đột nhiên dừng lại, quát lên với đoàn xe phía sau.
 
Hạ Ngôn sửng sốt, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ hắn phát hiện cái gì?"
 
Ánh mắt không khỏi nhìn về phía đối diện, trong mơ hồ Hạ Ngôn cũng có thể nhìn thấy một đoàn bóng đen, đúng là Mộc Vũ. Lúc này ánh mắt Mộc Vũ cũng nhìn về phía Hạ Ngôn. Tuy nhiên dường như hắn không tìm được vị trí Hạ Ngôn, ánh mắt đảo một hồi, lại nhìn về phía người áp tải dược liệu.
 
- Đại nhân, vì sao dừng lại?
 
Một hộ vệ phía sau người kia cung kính lên tiếng hỏi. Hắn nhìn nhìn đoàn xe, ánh mắt lại chuyển vào trong núi cũng không phát hiện có gì khác thường.
 
- Địa thế nơi đây hiểm trở, mọi người cẩn thận một chút!
 
Linh Sư cầm đầu quát lớn, giọng nói sang sảng. Trong tay hắn cầm một đôi chùy bạc lóe lên dưới ánh mặt trời, cặp mắt như chuông đồng.
 
Hộ vệ kia cười nói:
 
- Đại nhân. Nơi này cách thành Tử Diệp không đến mười dặm, chẳng lẽ còn có người dám cướp đoạt dược liệu Tống gia ở đây sao? Đó chẳng phải là chán sống sao!
 
- Nói cũng đúng!
 
Linh Sư kia cũng cười ha hả, cánh tay vung mạnh về trước, lớn tiếng nói:
 
- Tiếp tục tiến lên!
 
Hạ Ngôn thở ra một hơi, xem ra cũng không phải là phát hiện cái gì khác thường.
 
- Lạch cạch. lạch cạch.
 
Đoàn xe dần dần tới gần, lúc này đã có thể nhìn rõ dược liệu trên vài chiếc xe. Ba chiếc xe ngựa, đầu chở đầy ắp.
 
"Không biết, ở trong số này có dược liệu cao cấp hay không?" Hạ Ngôn đoán thầm, nhìn xe ngựa không ngừng đến gần. Trong lòng hắn cũng có chút không thể bình tĩnh.
 
Dù sao, đây vẫn là lần đầu tiên hắn làm việc như vậy. Nếu không phải là dược liệu của Tống gia, Hạ Ngôn khẳng định sẽ không ra tay giết người cướp hàng.
 
- Vèo!
 
Đúng lúc này, thân thể Mộc Vũ ở đối diện đã giống như tên rời cung ở trong bắn ra, một thanh đao rộng trong tay phảng phất như một đạo cầu vồng màu bạc trực tiếp cuốn tới đoàn xe. Tốc độ của hắn quả thật mau lẹ vô cùng, trong nháy mắt đã đến gần đoàn xe. Chân hắn liên tục đạp mạnh ở vách núi đá, một ít tảng đá đều bị đạp lăn xuống.
 
- Ầm ầm ầm!
 
- Roẹt!
 
Đao còn chưa tới, một luồng đao khí sắc bén đã tới trước người hộ vệ.
 
- Có người đánh cướp!
 
Một tiếng hô to, toàn thể hộ vệ đoàn xe lập tức hành động.
 
- A! A! A!
 
Mấy tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, ít nhất có bốn, năm tên hộ vệ bị một luồng đao khí này chém chết tại chỗ.
 
"Quả nhiên là tâm ngoan thủ lạt!" Hạ Ngôn thầm nghĩ.
 
- Ngươi là ai?
 
Linh Sư áp tải kia một chùy ngăn lại Mộc Vũ thế như chẻ tre, tức giận miệng rống to.
 
Mộc Vũ cười lạnh cũng không đáp lời, trường đao chuyển động lên xuống. Mỗi một đao đều mang theo uy lực võ kỹ ngàn độ. Đao khí điên cuồng đánh vang đá núi bốn phía.
 
"Ta cũng nên ra tay!" Linh lực trong cơ thể Hạ Ngôn hơi vận chuyển, thân thể với tốc độ nhanh hơn Mộc Vũ xông ra ngoài. Khoảng cách trăm thước không quá một nháy mắt liền vượt qua.
 
- Không tốt. Còn có địch nhân!
 
Tên hộ vệ nhìn bóng người màu trắng như khói nhẹ tới gần, lập tức mở to hai mắt hoảng sợ hô to. Mười mấy tên hộ vệ Hậu Thiên đỉnh cũng đều được huấn luyện thường xuyên, rất nhanh liền làm ra phản ứng. Tuy nhiên tốc độ bọn họ có nhanh nữa thì cũng làm sao nhanh hơn Hạ Ngôn. Thần Hi Kiếm của Hạ Ngôn sớm đã ra khỏi vỏ, vỏ kiếm mềm mại được giấu trong vạt áo.
 
- Xoẹt!
 
Một đạo kiếm khí mang theo lực lượng không thể địch nổi, chia làm mấy chục đạo bóng kiếm trực tiếp đâm tới đám hộ vệ hắc y này.
 
Sau một loạt tiếng kêu thảm thiết, hơn ba mươi tên hộ vệ lại có năm tên kêu thảm rồi ngã xuống. Máu tươi từ yết hầu từng luồng bắn ra, rơi trên đường cái đầy bụi bặm. Có một chiếc xe chở đầy dược liệu đều bị bắn đầy máu tươi đỏ thẫm chói mắt. Cường giả Hậu Thiên vốn không thể đối kháng với cường giả Tiên Thiên huống chi Hạ Ngôn đã gần tới cảnh giới Linh Sư hậu kỳ. Đám hộ vệ thực lực chỉ có Hậu Thiên đỉnh này căn bản không có bất kỳ năng lực trả đòn nào.
 
Chân Hạ Ngôn đạp một cái, thân thể bay lên không trung. Thân thể ở trong không trung không ngờ ngừng lại trong giây lát rồi sau đó một kiếm quét ngang ra. Hộ vệ phía dưới lúc này đều đã phân tán ra, một đám hoảng sợ nhìn Hạ Ngôn. Địch nhân trước mặt này, thực lực quá mức khủng bố. Năng lực của bọn họ căn bản không thể ngăn cản được.
 
- Mọi người, đều nhanh chóng phân tán ra. Đừng tụ tập ở một chỗ.
 
Một tên đội trưởng hộ vệ cao giọng hô lớn.
 
Ánh mắt Hạ Ngôn phát lạnh, một kiếm đâm tới thân thể đội trưởng hộ vệ kia. Hàn quang chợt lóe, đội trưởng hộ vệ lập tức ngã xuống đất, máu từ ngực không ngừng bắn ra.
 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv