Linh La Giới

Chương 131: Tụ Linh huyệt bành trướng



Lại nói, cho dù đứng trước mặt Tô Ly nhưng Tịch Phá Thiên cũng không thể biết được chiếc chủy thủ của hắn rốt cuộc đặt ở chỗ nào trên người. Việc mặc một chiếc áo choàng lớn như thế dường như cũng không phải là vô ý.
 
Đương nhiên Tịch Phá Thiên cũng không ngu ngốc đến độ hỏi xem vũ khí của đối phương để ở chỗ nào. Đối với một gã sát thủ mà nói thì vũ khí cũng không phải chỉ là công cụ để đoạt mệnh địch nhân mà còn là sinh mệnh thứ hai của mình.
 
Sau khi Tô Ly rời đi, Tịch Phá Thiên cũng không lập tức rời khỏi phòng này.
 
Tinh quang trong mắt hắn lóe lên, Tịch Phá Thiên chậm rãi ngồi xuống.
 
- Xem ra, sự an bài lúc trước của Vô Ngân trưởng lão lúc này cũng có thể sử dụng rồi. Ha ha, nếu là chắc chắn tới hai lần thì mới là "vạn vô nhất thất". Hắc hắc, Hạ gia, Hạ Phi Long, ta xem ngươi từ nay về sau còn cười được nữa hay không, còn có thể đắc ý được nữa không!?
 
Tịch Phá Thiên đắc ý cười tươi, trên mặt lộ ra một tia âm độc, ngón tay thô to gõ lên chiếc bàn gỗ lim bên cạnh.
 
Tịch Vô Ngân là một gã trưởng lão của Tịch gia. Trước đó không lâu, hắn chính là kẻ phụ trách liên lạc với Tây Xuyên.
 
- Người đâu!
 
Đột nhiên Tịch Phá Thiên hướng về bên ngoài hô lên.
 
- Có!
 
Hộ vệ đứng ở bên ngoài nhanh chóng đi vào, đứng bên ngoài cửa đợi lệnh.
 
- Đi tới phòng khách gọi Tây Xuyên tiên sinh tới đây!
 
Tịch Phá Thiên nói với tên hộ vệ.
 
- Rõ!
 
Tên hộ vệ lập tức xoay người, nhanh chóng rời đi.
 
Chỉ một lát sau, từ ngoài sân lại truyền tới vài tiếng bước chân rất khẽ, ánh mắt Tịch Phá Thiên sáng ngời, hướng mắt nhìn về phía cửa viện, đại môn của phủ viện.
 
Gần như đồng thời, từ cửa viện có hai người tiến vào. Một người là tên hộ vệ vừa lĩnh mệnh, còn lại chính là Tây Xuyên, kẻ giao chiến với Linh La ở hội trường Cực Hạn khiêu chiến.
 
Hôm đó, khi Tây Xuyên bị Linh La đột nhiên bùng phát đánh bay khỏi lôi đài thì liền biến mất. Mấy ngày không lộ diện, không ngờ hắn vẫn luôn ở trong Tịch gia.
 
- Tịch tộc trưởng, ngài tìm ta?
 
Tây Xuyên cười lớn nói.
 
Tịch Phá Thiên hướng về phía tên hộ vệ kia vung tay, hắn lập tức thi lễ rồi xoay người rời đi.
 
- Ha ha, Tây Xuyên tiên sinh, mời vào phòng trong nói chuyện đi!
 
Tịch Phá Thiên khách khí làm một cái thủ thế, mời Tây Xuyên tiến vào trong phòng.
 
Tây Xuyên cũng không chút do dự, trên mặt vẫn mang theo ý cười đi vào phòng. Đợi cho Tây Xuyên vào, Tịch Phá Thiên mới tự tay đóng cửa phòng lại.
 
- Tịch tộc trưởng, chuyện gì?
 
Tây Xuyên mang theo một nụ cười nhàn nhạt, sau khi vào phòng thì tùy ý ngồi xuống một chiếc ghế, quay đầu thuận miệng hỏi.
 
Cánh tay Tịch Phá Thiên làm ra một thủ thế, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Tây Xuyên, bỗng nhiên hít sâu một hơi nói.
 
- Tây Xuyên tiên sinh, có một tin tức tốt muốn nói cho ngài!
 
Tịch Phá Thiên trầm ngâm một lát mới thở ra một hơi dài, khóe mắt liại bắn ra một đạo lãnh quang, nói.
 
- Hắc hắc, tên Hạ Ngôn kia lúc này đang ở trong núi Ngọc Thủy. Đây đúng là cơ hội tốt để giết hắn. Nếu để hắn trở lại Hạ gia thì rất khó xuống tay!
 
- Một tuần trước, Vô Ngân trưởng lão đã nói qua chuyện này với Tây Xuyên tiên sinh rồi. Tây Xuyên ngài cũng đã đáp ứng trong vòng một tháng sẽ giết chết Hạ Ngôn. Đây đúng là một cơ hội ngàn năm khó gặp!
 
Ngón tay Tịch Phá Thiên gõ gõ xuống bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Tây Xuyên.
 
- Ha ha, tên Hạ Ngôn kia đã được xác định là người kế thừa chức vị tộc trưởng Hạ gia trong tương lai. Giết hắn lúc này cũng có thể bị toàn bộ Hạ gia đuổi giết! Tên tộc trưởng của Hạ gia kia thực lực cũng không dưới Tịch tộc trưởng, hơn nữa hắn còn là Chấp sự của Thánh đường thành Ngọc Thủy. Ta thực sự có thể bị Thánh đường đuổi giết, thậm chí bị vây công!
 
Tây Xuyên nghe Tịch Phá Thiên nói ra tin tức này cũng không lập tức đáp ứng đi giết Hạ Ngôn mà ánh mắt chợt lóe lên, chậm rãi nói ra những lời này.
 
Thần sắc của Tịch Phá Thiên hơi cứng lại, nhìn Tây Xuyên thầm nghĩ:
 
- "Hắc có ý gì?! Lúc trước đề nghị hắn tạm thời tiến vào Hạ gia đảm nhiệm tân khách chỉ là quyết định tạm thời để thuận tiện giết chết Hạ Ngôn mà thôi! Tên Tây Xuyên này mặc dù bản lĩnh không tầm thường nhưng vị trí tân khách Hạ gia đối với hắn mà nói thì căn bản không có chút hấp dẫn nào. Hiện tại có cơ hội tốt như thế vì sao hắn lại từ chối!?"
 
- "Khốn nạn, chẳng lẽ cũng muốn đưa ra điều kiện cao hơn nữa!?"
 
Sắc mặt của Tịch Phá Thiên trầm xuống!
 
- Tịch tộc trưởng không nên hiểu lầm! Ta nếu đã đáp ứng giết Hạ Ngôn thì tất nhiên sẽ làm. Chỉ một Hậu Thiên đỉnh mà thôi, ta muốn giết hắn thật sự cũng dễ như trở bàn tay. Chỉ là sau khi đánh chết hắn thì khẳng định phải rời khỏi thành Ngọc Thủy này. Ta nghĩ số tiền thù lao kia, Tịch tộc trưởng có thể trả trước hoàn toàn cho ta được không?! Sau khi giết chết Hạ Ngôn, ta sẽ trực tiếp rời khỏi thành Ngọc Thủy, vĩnh viễn không trở lại. Như vậy Tịch tộc trưởng cũng không cần lo lắng sự tình này có ngày lộ ra ngoài.
 
Tây Xuyên nói tiếp, khóe môi nhếch lên cười lạnh, ánh mắt chớp chớp.
 
Tịch Phá Thiên chau mày, trả hết tiền thù lao cho hắn ư?!
 
- "Ngộ nhỡ tên Tây Xuyên này cầm được tiền thù lao rồi lại chạy mất, ta làm sao tìm được hắn!?"
 
Tịch Phá Thiên do dự.
 
Tên Tây Xuyên này vốn là một kẻ bị truy nã, từ hết thành thị này chạy tới thành thị khác. Trông đợi vào chữ tín của hắn? Quá khó!
 
- Tịch tộc trưởng hãy tin tưởng ta, ta có thể thề với trời, tuyệt đối sẽ đi đánh chết Hạ Ngôn. Nếu không sẽ bị thiên lôi đánh chết cũng không được tử tế.
 
Tây Xuyên thấy Tịch Phá Thiên do dự thì trịnh trọng thề.
 
Tịch Phá Thiên cười cười.
 
- Tây Xuyên tiên sinh cần gì phải nói quá như thế, ta tin tưởng Tây Xuyên tiên sinh chắc chắn sẽ thủ tín!
 
Ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng Tịch Phá Thiên lại thầm nhủ:
 
- "Nói càn, ta sẽ đi theo sau ngươi, đến lúc đó, nếu ngươi không đi về phía núi Ngọc Thủy thì. "
 
Cười đắc ý trong lòng, Tịch Phá Thiên sảng khoái nói:
 
- Được, ta trước đưa cho tiên sinh mười vạn kim tệ, là toàn bộ thù lao của tiên sinh! Ừm, mời tiên sinh đi theo ta.
 
Tây Xuyên cũng cười lớn:
 
- Cảm ơn Tịch tộc trưởng, ta nhất định sẽ đánh chết tên Hạ Ngôn kia!
 
Hai người đi ra khỏi tiểu viện, hướng về phía phòng thu chi của Tịch gia.
 
**********
 
- Chính là chỗ này!
 
Gần đỉnh của núi Ngọc Thủy có một cái khe núi. Nơi này cực kỳ yên tĩnh, hơn nữa lại có địa thế hiểm yếu.
 
- Núi Ngọc Thủy này bình thường vốn đã có ít người tới, địa thế nơi này lại hiểm yếu dị thường, người bình thường lại càng không dám đi lên!
 
Hạ Ngôn vừa lòng gật đầu.
 
- "Có Thổ Cẩu thủ hộ, lại càng không có gì ngoài ý muốn!"
 
Hạ Ngôn nhìn nhìn về phía dòng suối đang chảy ào ào trước mặt, bên kia lại còn có cây cối dày đặc!
 
- "Vậy bắt đầu thôi!"
 
Trong lòng Hạ Ngôn khẽ động, từ trước ngực lấy ra một chiếc bình ngọc tinh xảo, lại nghiêng đầu nhìn về phía Thổ Cẩu với bộ lông phất phơ trong gió.
 
- Thổ Cẩu, trước khi ta tu luyện xong thì không thể rời khỏi nơi này.
 
Thổ Cẩu nghe Hạ Ngôn nói thế vội vàng gật gật đầu, khóe mắt hơi híp lại, khóe miệng lại nhếch lên.
 
- Ừm. Ta bắt đầu tu luyện đây!
 
Quan sát xung quanh lần nữa, thấy không có gì dị thường, Hạ Ngôn lúc này mới ngồi xuống.
 
Với tâm tình kích động, Hạ Ngôn mở bình ngọc ra. Đầu tiên Hạ Ngôn cố gắng ổn định tâm tình đang hưng phấn một chút, sau đó mới chậm rãi đưa dược phẩm vào trong miệng.
 
Một chất lỏng mang theo hương vị nhè nhẹ, nhanh chóng chảy vào trong bụng Hạ Ngôn, sau đó mùi hương nồng đậm lại theo miệng Hạ Ngôn tỏa ra.
 
Phần bụng Hạ Ngôn hơi trướng lên một chút, phát ra một tiếng vang khẽ, quần áo cũng nhẹ nhàng lay động.
 
Hạ Ngôn vội vàng nhắm mắt lại, vận chuyển Linh La tâm pháp, khống chế Tụ Linh huyệt lớn chừng đầu ngón tay trong bụng không ngừng xoay tròn Tụ Linh huyệt lúc này đã bắt đầu nhận được công dụng của dược phẩm.
 
Tâm thần Hạ Ngôn có thể cảm giác được dược phẩm kia từ dạng lỏng đang dần biến thành dạng sợi tơ trong suốt, mạnh mẽ tiến nhập vào Tụ Linh huyệt!
 
- "Dược phẩm này quả nhiên dành riêng cho Tụ Linh huyệt. Sau khi tiến vào trong cơ thể cũng chỉ trực tiếp tác dụng lên Tụ Linh huyệt, không ngờ có hiệu quả nhanh như thế!"
 
Hạ Ngôn thất kinh trong lòng.
 
Phù!
 
Vị trí Tụ Linh huyệt nơi bụng Hạ Ngôn đang có từng luồng linh khí nồng đậm bao quanh, không ngừng chuyển động hướng ra bên ngoài. Linh khí ma sát mạnh với cơ thịt phần bụng rồi mới dần dần dũng mãnh tiến vào trong các kinh mạch.
 
Lòng bàn tay ngửa lên, Hạ Ngôn không ngừng đè nén nội lực trong kinh mạch mình hướng về phía Tụ Linh huyệt. Đồng thời, từng chút dược phẩm hóa thành những sợi tơ bán trong suốt cũng nhanh chóng tiến vào Tụ Linh huyệt một cách chóng vánh hơn.
 
- "Tốc độ xoay tròn của tụ linh huyệt đã càng lúc càng nhanh! Hiện tại, ta đã không thể thấy được vòng chuyển động của nó nữa!"
 
Tâm tư Hạ Ngôn khẽ chuyển, ý niệm muốn bám theo tốc độ của Tụ Linh huyệt, thần sắc cũng ngày càng trở nên ngưng trọng. Mồ hôi chậm rãi từ trên trán và chóp mũi Hạ Ngôn rịn ra.
 
Mồ hôi này không ngờ lại mang theo mùi hương nồng đậm.
 
Thổ Cẩu giống như một đứa trẻ, tò mò chăm chú nhìn sự biến hóa của Hạ Ngôn, toàn thân nằm úp xuống đất, chân trước đưa về phía trước kéo kéo.
 
Nó cũng biết hiện Hạ Ngôn đang trong tu luyện, không thể bị quấy rầy cho nên không dám rời đi. Hai tai của nó dựng thẳng lên, thỉnh thoảng lại nhìn theo động tĩnh của cây cối bốn phía.
 
Theo thời gian trôi qua, khuôn mặt Hạ Ngôn cũng ngày càng hồng lên, cuối cùng không ngờ có biến thành đỏ sẫm như máu.
 
Thổ Cẩu nhìn chằm chằm Hạ Ngôn hồi lâu, cũng dần trở nên nôn nóng. Linh tính của nó cũng không thua kém nhân loại chút nào, có thể nhìn ra Hạ Ngôn dường như đang rất nguy hiểm và thống khổ!
 
Nó đứng lên, không ngừng di chuyển xung quanh Hạ Ngôn.
 
Dần dần, không ngờ quanh mình Hạ Ngôn hình thành nên một đoàn khí lãng.
 
Khí lãng này tuy mắt thường không nhìn thấy được nhưng Thổ Cẩu có thể cảm giác được rõ ràng. Khí lãng xung quanh người Hạ Ngôn theo sự hô hấp của hắn cũng đang không ngừng co rút lại.
 
Trước khi Hạ Ngôn trở thành Linh sư, trong lúc tu luyện cũng đã từng xuất hiện loại hiện tượng này. Tuy nhiên, lần đó so với lúc này đúng là như một giọt nước so với hồ nước mà thôi.
 
Hiện tại, nếu Hạ Ngôn tu luyện trong một căn phòng thì chỉ sợ khí lãng này có thể phá nát cả phần mái của căn phòng ra.
 
Tuy không có chút thanh âm nào vang lên nhưng Thổ Cẩu cũng bị khí lãng này bức lui tới một địa phương xa hơn.
 
Hai canh giờ sau, trên thân thể Hạ Ngôn có một tầng quang điểm màu bạc không ngừng ẩn hiện.
 
Những quang điểm này đã ngày càng dày đặc, cuối cùng trải rộng toàn thân Hạ Ngôn. Toàn bộ thân hình hắn dường như cũng biến thành màu bạc, dưới ánh mắt trời không ngừng lóe ra ánh sáng màu bạc.
 
Lực lượng khổng lồ từ trong cơ thể Hạ Ngôn không ngừng phát ra, sau đó tiêu tan ở trong không khí.
 
Ư!
 
Đôi mắt màu lục sâu kín của Thổ Cẩu nhìn chằm chằm về phía Hạ Ngôn, phát ra tiếng kêu trầm thấp.
 
- "Rốt cục dược phẩm hoàn toàn dũng mãnh tiến vào Tụ Linh huyệt. Mà Tụ Linh huyệt lúc này đã bành trướng lớn như một nắm tay. Nội lực cũng dũng mãnh tiến vào trong, sau đó chuyển hóa thành những linh lực có mang theo quang điểm lại tiến vào một trăm lẻ tám đường kinh mạch toàn thân".
 
Tâm thần Hạ Ngôn hoàn toàn chìm đắm trên Tụ Linh huyệt, tất cả ý niệm trong đầu dường như đình chỉ. Hiện tại trong đầu Hạ Ngôn chỉ hiện lên Tụ Linh huyệt lớn chừng nắm tay đang không ngừng trở nên hoàn toàn bạc trắng với tốc độ rất nhanh.
 
Trong dãy núi liên miên bất tận này, ở một khe núi yên tĩnh, hẻo lánh, nước chảy róc rách có thể nhìn thấy một cảnh tượng thật kỳ dị. Một thứ như một cái lồng kỳ lạ đang không ngừng lưu động, mặt ngoài nó là do đất đá bụi bặm tạo thành, đang hình thành một tấm chắn bao quanh lấy không khí đang nhanh chóng lưu động ở trung tâm.
 
Bên ngoài cái lồng kỳ dị này có một con chó màu xám đang nôn nóng, bất an, hai đôi chân cũng không quá tráng kiện đi đi lại lại xung quanh, ánh mắt thi thoảng lại nhìn về phía núi rừng xung quanh.
 
Trong cái lồng này, Hạ Ngôn vẫn đang nhắm chặt hai mắt. Thân hình hắn đã hoàn toàn bị những quang điểm màu bạc kia bao phủ, hiện tại chỉ có thể nhìn thấy một bóng người màu bạc ngồi đó mà thôi. Những quang điểm kia bay múa lên xuống, giống như một đám Tinh Linh đang vui múa, từ đầu đến chân, nhanh chóng chuyển động một vòng. Mỗi một quang điểm đều như có được sinh mệnh vậy. Những quang điểm này không chỉ có ở bên ngoài thân hình Hạ Ngôn mà còn tồn tại trong kinh mạch, trong xương cốt, trong máu thịt, chỗ nào cũng có.
 
Tuy rằng khí lãng xung quanh thân thể hắn không thể nhìn thấy bằng mắt thường nhưng đám đất đá bụi bặm mà nó cuốn lên cũng không ngừng xoay tròn giữa không trung. Hơn nữa, cái lồng khổng lồ do đám bụi bặm, đất đá này hình thành cũng không ngừng khuếch tán ra, ngày càng lớn hơn.
 
Cứ qua thời gian một chén trà nhỏ, Thổ Cẩu lại không tình nguyện lui về phía sau vài bước, quẫy quẫy cái đuôi ngắn củn của nó, phát ra những tiếng gầm gừ trầm thấp.
 
Hạ Ngôn trước đó buộc nó không thể rời khỏi bên người hắn nhưng lúc này Thổ Cẩu lại không thể không liên tục thối lui về sau. Thấy khoảng cách tới Hạ Ngôn đã ngày càng xa hơn, Thổ Cẩu đương nhiên là cực kỳ không muốn.
 
lúc này, trong cơ thể Hạ Ngôn, Tụ Linh huyệt lớn chừng nắm tay giống như một lốc xoáy hình thành trong hồ nước, căn bản đã không cần Hạ Ngôn cố ý đè nén nội lực trong kinh mạch tiến nhập vào Tụ Linh huyệt nữa. Tốc độ tự xoay tròn của nó đã đạt tới một mức độ cực kỳ kinh người, sau đó mạnh mẽ hút hết tất cả nội lực toàn thân Hạ Ngôn vào bên trong, sau đó lại rất nhanh chuyển hóa thành linh lực tiến ngược vào kinh mạch.
 
Tuy nhiên, lúc này Hạ Ngôn cũng phải chịu đựng sự thống khổ cực lớn. Bởi vì nội lực dũng mãnh cuốn vào Tụ Linh huyệt chuyển hóa thành linh lực nên kinh mạch, huyết nhục toàn thân hắn đều bị khuấy động nhất định!
 
Một cảm giác bành trướng khiến khí huyết toàn thân Hạ Ngôn điên cuồng khởi động, khiến kinh mạch hắn không thể chịu nổi lực lượng khổng lồ này vỡ toang ra. Trong kinh mạch vang lên từng đợt âm thanh bạo liệt "đùng đùng" mà Hạ Ngôn cũng có thể nghe rõ ràng.
 
- "Dựa theo tốc độ hiện tại, khoảng nửa canh giờ nữa là toàn bộ nội lực đã có thể chuyển hóa hoàn toàn!"
 
Hạ Ngôn cắn răng chịu đựng, cơ thể cũng phải run lên nhè nhẹ!
 
Mỗi tấc da, tấc thịt của Hạ Ngôn dường như cũng đang hô hấp.
 
- Hừm, tên Hạ Ngôn kia rõ ràng là ở trong núi Ngọc Thủy này, vì sao ta tìm không thấy?!
 
Trên một ngọn núi của dãy Ngọc Thủy, một bóng người màu đen như ẩn như hiện trong sơn lâm.
 
Thân hình bóng đen này hơi dừng lại, ánh mắt quét về bốn phía, thấp giọng lẩm bẩm nói.
 
Người này chính là sát thủ Tô Ly, hắn vừa từ Tịch phủ ở thành Ngọc Thủy đuổi tới núi Ngọc Thủy này.
 
Hắn dùng tới hai canh giờ, gần như đã tìm khắp một lượt toàn bộ dãy núi này nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Hạ Ngôn.
 
- Hay là hắn đã về thành?!
 
Ánh mắt Tô Ly trở nên ngưng trọng, chân mày cũng nhíu lại.
 
- "Không thể, ta ở Tịch gia cũng không lâu, tên Hạ Ngôn kia sáng sớm lên núi Ngọc Thủy không thể có chuyện lên núi rồi lại lập tức trở về. Hơn nữa, cho dù hắn nhanh chóng trở về thì chắc chắn phải gặp ta trên đường tới đây lần thứ hai chứ?!"
 
Tô Ly thầm nghĩ.
 
- "Nhưng trên quan đạo ta cũng không gặp hắn!"
 
- "Nhất định hắn còn ở trong núi, có lẽ ở một khe núi nào đó!"
 
Lông mày Tô Ly giật giật, khóe miệng dưới mặt nạ khẽ nhếch lên.
 
Đột nhiên, ánh mắt Tô Ly ngưng trọng nhìn về phía núi rừng bên trái, một đạo lệ quang từ trong mắt bắn ra.
 
Hắn cảm giác được ở phía rừng cây đó có một động tĩnh dị thường!
 
Thân ảnh chợt lóe lên, Tô Ly hơi dùng sức một chút, thân thể đã biến mất khỏi chỗ cũ, giống như tự nhiên biến mất vậy. Thuật ẩn thân của hắn quả nhiên không tầm thường!
 
- Ồ!?
 
Trong rừng cây, một bụi cây thấp bé bị đẩy ra, lộ ra bóng dáng của một người.
 
- Không đúng, vừa rồi ta rõ ràng là nhìn thấy một thân ảnh ở chỗ này, làm sao mà lập tức đã không thấy chút tăm hơi nào nữa!?
 
Người này sau khi xuất hiện kinh ngạc nói:
 
- Chẳng lẽ là ta đã nhìn nhầm?! Hay chỉ là một con dã thú.
 
Người này chính là Tây Xuyên!
 
Tây Xuyên đi ra khỏi cửa thành phía Bắc, hướng về phía núi Ngọc Thủy. Hắn cũng đã tới đây được một canh giờ, tuy nhiên tìm kiếm mãi mà vẫn không tìm được Hạ Ngôn.
 
- Chết tiệt, tên Tịch Phá Thiên nói Hạ Ngôn ở trong núi nhưng ta đã tìm kiếm một lượt mà vẫn không thấy bóng dáng người nào! Có phải tin tức của hắn đã sai rồi!?
 
Tây Xuyên nhìn về phía xa xa, trong đầu xuất hiện ý niệm rời khỏi nơi này.
 
- Quên đi, tìm một lần nữa!
 
Tây Xuyên mạnh mẽ lắc lắc đầu, cắn chặt răng, ánh mắt chợt lóe lên.
 
- Tên Tịch Phá Thiên hỗn đản kia vẫn đang ở dưới chân núi, nếu ta không giết Hạ Ngôn thì chắc rằng hắn sẽ không thả ta đi đâu.
 
Tịch Phá Thiên đi theo Tây Xuyên đến núi Ngọc Thủy cũng đã bị Tây Xuyên phát hiện ra.
 
Kỳ thật, Tịch Phá Thiên tuy đi theo Tây Xuyên đến tận chân núi Ngọc Thủy nhưng sau khi thấy Tây Xuyên lên núi thì cũng nhanh chóng trở về. Hiện tại hắn đã ở trong Tịch phủ, hơn nữa còn triệu tập mấy tên trưởng lão lại.
 
Hạ Ngôn vừa chết, Hạ gia nhất định nổi giận đùng đùng, sẽ toàn lực điều tra chuyện này.
 
Nếu Hạ Ngôn chết, khả năng nghi ngờ Tịch Phá Thiên xuống tay đương nhiên là lớn nhất. Trước đây, ở ngay tại quảng trường trung ương, Hạ Ngôn đương trường đánh chết Tịch Thu Thủy con hắn. Tịch Phá Thiên có thể vì báo thù mà giết chết Hạ Ngôn. Cho nên, Tịch Phá Thiên muốn nói cho tất cả mọi người biết rằng thời điểm Hạ Ngôn chết, Tịch Phá Thiên cũng không đi núi Ngọc Thủy mà luôn ở trong phủ viện của Tịch gia. Như vậy, cái chết của Hạ Ngôn đương nhiên không có quan hệ gì đến hắn.
 
Ở phòng hội nghị, nhàn nhã nói chuyện phiếm với vài vị trưởng lão, Tịch Phá Thiên chỉ còn phải chờ tin tốt lành truyền tới mà thôi.
 
Đến lúc đó hắn thật sự muốn nhìn thấy vẻ mặt cầu xin của Hạ Phi Long.
 
Nghĩ tới một màn này, Tịch Phá Thiên không thể khống chế được sự đắc ý trong lòng. Hạ Ngôn chết đi thì Hạ gia sẽ không còn uy hiếp gì nữa cả. Một Hạ tử Hân không đủ để gây ra sợ hãi cho hắn!
 
Vài vị trưởng lão không hiểu nội tình cũng phải nhíu mày, cảm thấy rất kỳ quái. Vì sao hôm nay tộc trưởng Tịch Phá Thiên lại cao hứng như thế? Từ hôm qua, khi trở về từ hội đấu giá, trên mặt Tịch Phá Thiên tràn đầy vẻ u ám.
 
Tuy toàn thể trưởng lão hội còn không bình phán biểu hiện của Tịch Phá Thiên ở hội đấu giá nhưng những chuyện đã xảy ra cũng khiến Tịch Phá Thiên vốn lòng dạ hẹp hỏi lại cực kỳ giận dữ, lửa giận không thể dập tắt được.
 
Mà hôm nay, thoạt nhìn Tịch Phá Thiên cực kỳ cao hứng, không ngừng thỉnh thoảng còn cười lên vài tiếng sảng khoái.
 
***
 
- Người nào?
 
Vừa muốn nhấc chân tiếp tục tìm kiếm, Tây Xuyên liền phát hiện không xa bên cạnh hắn có một đạo thân ảnh thoáng hiện ra, lập tức trở nên kinh hãi.
 
Thân ảnh người này chỉ cách hắn gần mười thước, không ngờ Tây Xuyên vẫn không phát hiện ra.
 
Nếu người này đột nhiên tập kích hắn thì hậu quả thật sự khó lường!
 
Một đôi thiết trảo lập tức xuất hiện trong tay, hắn căng thẳng nhìn chằm chằm vào bóng đen này.
 
- Hừm, ta là Tô Ly!
 
Tô Ly hừ lạnh một tiếng, ánh mắt dừng lại trên mặt Tây Xuyên, một đạo lãnh quang bắn thẳng ra.
 
- Ngươi cũng là người mà Tịch tộc trưởng phái đi giết Hạ Ngôn?
 
Thân hình Tây Xuyên không khỏi chấn động, bị ánh mắt này liếc nhìn một cái không ngờ trong lòng liền dâng lên một cỗ hàn khí. Tuy nhiên khi hắn nghe người này hỏi thế thì trong lòng mới buông lỏng một chút.
 
Cố gắng nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt cứng ngắc này, Tây Xuyên trả lời:
 
- Đúng thế, ta là Tây Xuyên. Tịch tộc trưởng nói tên Hạ Ngôn này ở trên núi Ngọc Thủy nên bảo ta đến giết hắn. Chẳng lẽ ngươi cũng có mục đích này?
 
- Đúng vậy!
 
Tô Ly gật đầu.
 
- Tên Hạ Ngôn kia đúng là ở trên núi Ngọc Thủy, chỉ là không biết hiện tại đang trốn ở chỗ nào. Ta đã tìm xung quanh đây đến hai canh giờ mà vẫn chưa thấy.
 
- Núi Ngọc Thủy chỉ lớn như thế, ta cũng không tin hắn có thể bay!
 
Tây Xuyên lặng lẽ thu hồi thiết trảo nói:
 
- Nếu tên Hạ Ngôn kia lúc này thực sự ở trên núi thì hẳn là.
 
Tròng mắt chuyển động một vòng, trong lòng Tây Xuyên thầm nghĩ:
 
- "Người này thoạt nhìn thần thần bí bí, cũng đội mặt nạ như tên Linh La chết tiệt kia! Hơn nữa, còn làm ra bộ dáng thực lực rất cường đại. Hay là để hắn đi giết chết cái tên Hạ Ngôn kia đi!? Dù sao Hạ Ngôn chết ta cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ!"
 
- "Không được, vẫn không được! Lão gia hỏa Tịch Phá Thiên này thật sự rất giảo hoạt, vẫn thủ ở dưới chân núi. Nếu không phải là ta giết Hạ Ngôn thì hắn khẳng định sẽ tìm cớ đòi lại tiền thù lao mười vạn kim tệ kia. Mười vạn kim tệ cũng không phải là một con số nhỏ.
 
Xoa xoa cằm, ánh mắt Tây Xuyên híp lên.
 
- Hắn là cái gì?
 
Tô Ly đang chờ câu tiếp theo nhưng Tây Xuyên lại đột nhiên dừng lại, hơn nữa biểu tình luôn biến ảo, dường như trong lòng đang có chủ ý gì đó. Đợi một lúc không thấy hắn nói tiếp, Tô Ly lạnh giọng nói.
 
Đúng lúc này, ở trên đỉnh một ngọn núi cách ngoài một cây số truyền tới một trận tiếng chim hót và thú rống.
 
- Nơi đó có người!
 
Tô Ly và Tây Xuyên đồng thời phán đoán. hai người nhìn nhau, đều triển khai thân pháp cực nhanh hướng về phía ngọn núi kia.
 
- "Nhanh thật!"
 
Tây Xuyên đề thăng tốc độ lên tới cực hạn nhưng vẫn bị người áo đen kia bỏ rơi một khoảng xa, trong lòng không khỏi càng thêm kinh hãi.
 
- "Tên này thực lực so với ta mạnh hơn nhiều lắm! Ta chỉ là Linh sư sơ kỳ, hắn có thể là Linh sư trung kỳ, trong Linh Hải đã hình thành tử vân, dung hợp với thiên địa linh lực".
 
- "Tuy nhiên, vừa rồi hắn ở bên cạnh ta mười thước mà không ngờ ta cũng không cảm giác được, thật đáng sợ!"
 
Tây Xuyên thầm nghĩ, nhớ tới tình cảnh vừa rồi thì tim lại đập loạn lên.
 
Rất nhanh, bóng dáng Tô Ly đã biến mất khỏi tầm mắt của Tây Xuyên, lẫn vào trong rừng cây. Bất đắc dĩ lắc đầu, Tây Xuyên vẫn rất nhanh lao về phía phát ra tiếng thú kêu chim hót kia.
 
Sau một tiếng nổ trầm thấp, Hạ Ngôn đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá chậm rải mở hai mắt ra, đạo quang mang như lưu tinh bắn ra, sau đó dần biến mất.
 
"bịch bịch".
 
lúc này, vô số những tảng đá xung quanh đồng loạt từ không trung rơi xuống, Thổ Cẩu vội vàng tránh né.
 
Trên thân mình Hạ Ngôn vốn có vô số quang điểm trải rộng toàn thân đã hoàn toàn biến mất.
 
Với một thân thanh sam, Hạ Ngôn chậm rãi đứng lên, trên mặt mang theo vẻ tươi cười rạng rỡ.
 
Ánh mắt Thổ Cẩu trừng lên, thấy Hạ Ngôn đã tu luyện xong vội kêu lên một tiếng, khai mở bốn chân nhanh chóng chạy tới, da lông màu xám toàn thân nó dựng đứng hết cả lên, trong đôi mắt xanh sâu kín của nó tràn đầy vẻ hưng phấn.
 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv