Thành phố N, cảng thành phố Lâm Hải, một quận sầm uất, dân số ước chừng một ngàn hai trăm vạn. Ngày và đêm, người đi lại trên phố chỉ hơn kém khoảng hai trăm vạn.
Đây là một thành phố không ngủ.
Chạng vạng một ngày tháng tư, mưa lắc rắc bay giữa không trung.
Trên một con đường nhỏ yên tĩnh ngoại ô thành phố N, có một ngôi nhà hai tầng, tường trắng ngói đỏ có chút bắt mắt.
Đó là một bệnh viện sủng vật.
Cách không xa cổng bệnh viện, có một cây hạnh, tuổi của nó đã không thể đếm được nữa. Dáng cây cao lớn, cành lá sum suê, lúc này, đang lúc hoa hạnh đang nở rộ, những đoá hoa hồng nhạt bị mưa rơi ướt nhẹp, lớp đất dưới gốc cây rải đầy những cánh hoa.
Một tiểu tùng thử lông màu tro, không biết từ đâu chạy đến. Nó hai ba bước nhảy lên cây, chuyền sang cành, đến gần bên cửa sổ trên tầng hai, sau đó thả người rớt xuống, nhảy đến trên cửa sổ, đứng yên, nhìn vào trong.
Giữa cơn mưa bụi, bộ lông của tiểu tùng thử đã ướt đẫm, những giọt nước theo chiếc đuôi chảy xuống.
Bên trong cửa, là phòng khách, lúc này, có một người đang nằm nghiêng trên sofa, xem TV.
Xuyên qua lớp kính ướt nước mưa, tiểu tùng thử thấy có người trong nhà.
Đó là một nam tử trưởng thành, khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, tóc đen, tóc mái che khuất nửa vầng trán, đôi mắt nâu của nam tử trong suốt giống như ngôi sao, sóng mắt lưu chuyển, dường như có tinh quang chớp động, bất quá biểu tình anh luôn lười biếng, đem tinh quang trong mắt che khuất hết nửa.
Không biết TV đang diễn cái gì, nam tử nở nụ cười, ngẩng đầu lên, nhìn từ một bên, sóng mũi anh thẳng hoàn mỹ, khuôn mặt thập phần tuấn lãng, một bên khoé miệng gợi lên nụ cười, mang theo ba phần tà mị, toàn thân toát lên hương vị không nói nên lời.
Có lẽ, sự gợi cảm mị lực của một nam nhân trưởng thành, là ý nói đến điều này đi.
“Cốc cốc, cốc cốc…”
Nghe tiếng cửa kính bị gõ, nam tử quay sang, nhìn qua bên này.
Lãnh Tinh Hồn, chủ nhân của bệnh viện sủng vật này, cuộc sống nhàn rỗi, nhân lúc buổi chiều không có bệnh nhên, lường biếng nằm xem TV, nghe được tiếng động lạ bên ngoài cửa sổ, anh đứng lên bước qua.
Ngoài cửa sổ, có một tiểu tùng thử.
Hai tay tiểu tùng thử nắm trước ngực, đứng trên cửa sổ trong bộ dáng nhu thuận, khẽ ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Tinh Hồn, thấy anh bước đến, ngừng lại, liền sợ hãi cất tiếng: “Tiên sinh… có thể cho tôi một chút đậu phộng không?”
Mi tâm Lãnh Tinh Hồn nhíu lại, đáng giá tiểu tùng thử cả người ướt nhẹp một chút, lại theo bản năng quay đầu thoáng liếc nhìn bàn trà trước sofa.
Trên bàn, trừ bỏ tách trà đang bốc hơi nghi ngút, có hộp mứt hình hoa đào, trong dĩa bày rất nhiều thức ăn vặt, kẹo, hạt dưa, còn có đậu phộng.
Nguyên lai, là thấy được cái này.
Do dự một chút, Lãnh Tinh Hồn mở cửa sổ ra.
Nhưng chỉ mở ra một khoảng nhỏ, thậm chí tiểu tùng thử gầy nhom cũng không thể chui qua.
Tiểu tùng thử nhảy tới, móng vuốt đặt lên cánh cửa sổ, nghiêng đầu, theo khe nhỏ nhìn Lãnh Tinh Hồn, đôi mắt đen tròn, trong mắt toát ra một tia khẩn cầu.
Xem ra là rất đói bụng, bằng không cũng sẽ dám đánh bạo chạy đến đây mở miệng xin.
Thành phố bê tông cốt thép ngày càng phát triển, những cánh rừng, thôn trang xung quanh, giống như bị quái thú từng bước xâm chiếm, ngay cả biển cũng bị nằm trong kế hoạch xây dựng điền hải. Tiểu tùng thử này kiếm ăn thành phố đông đúc này, cũng quá khó khăn đi.
Đi lấy mấy hạt đậu phộng, Lãnh Tinh Hồn đưa nó cho tiểu tùng thử, nó mang vẻ mặt cảm kích đưa tay ra nhận.
Động tác Lãnh Tinh Hồn dừng lại, tùng thử chớp mắt, không biết người trước mặt sao đột nhiên lại giở quẻ.
Mấy hạt đậu phộng, chỉ có thể làm no bụng trong nhất thời, còn sau đó thì sao?
Nhìn bộ lông ướt đẫm của tùng thử, Lãnh Tinh Hồn trong lòng xúc động, kéo cửa sổ ra.
“Cậu vào đi.”
Trong đôi mắt to của tùng thử hiện lên nét cảm kích, linh hoạt tiến vào trong cửa sổ.
Lãnh Tinh Hồn nhìn nhìn tùng thử, ra lệnh: “Không được lên sofa, cậu ướt nhẹp, lên bàn trà đi, muốn ăn cái gì thì cứ lấy.”
Sau đó, Lãnh Tinh Hồn liền ra khỏi phòng khách.
Tiểu tùng thử nhảy xuống đất, được vài bước rồi nhảy lên bàn trà, quay đầu lại, nhìn nhìn dấu chân ướt nước của mình trên sàn nhà.
Rốt cục có thể ngồi xuống, ăn chút gì đó rồi.
Được chủ nhân cho phép, tùng thử yên tâm bắt đầu ăn đậu phộng trong hộp mứt.
Ân, rất thơm a!
Dạ dày hai ngày nay trống rỗng được thỏa mãn, tiểu tùng thử khoái hoạt đến mũi cũng hếch hếch lên.
Lãnh Tinh Hồn lại quay trở ra, một tay cầm khăn mặt, một tay bưng một tách nhỏ đựng nước ấm.
Đặt tách xuống, đem khăn đặt lên người tùng thử, Lãnh Tinh Hồn phân phó: “Lau đi.”
Tùng thử vừa thấy, càng thêm cảm kích, lấy khăn mặt lau lau bộ lông ướt nước của mình.
Khăn mềm, hút đi hơi nước trên người, lập tức cảm thấy ấm áp.
Nhìn nhìn Lãnh Tinh Hồn nghiêng người nằm trên sofa, con mắt khép hờ tiếp tục xem TV, tiểu tùng thử cảm thấy, khí chất tà mị lưu chuyển khắp người nam nhân này, thoạt nhìn lạnh lùng, lại là người tốt.
Uống nước ấm, lại càng thêm ấm áp, tiểu tùng thử gấp khăn mặt lại, đặt ngay ngắn trên bàn, ngồi chồm hổm xuống, chờ chủ nhà hỏi nó.
Quả nhiên, chủ nhà mở miệng.
“Cậu sao lại chạy đến đây?”
“Chỗ này… tôi cảm thấy có đồng loại.”
Lãnh Tinh Hồn gật gật đầu.
Ân, đúng, Lôi Khắc Tư là đồng loại của nó, nhất định là cảm nhận được khí tức của Lôi Khắc Tư, cho nên đến đây.
“Trước đây ở đâu?” Lãnh Tinh Hồn lại hỏi.
“Không có… chỗ ở cố định.”
Nguyên lại, là một con chuột lưu lạc.
Vừa định hỏi thêm gì đó, đột nhiên một tiếng chó sủa cắt ngang suy nghĩ Lãnh Tinh Hồn.
Một con doberman cao lớn, xuất hiện nơi cửa phòng khách, mắt nhìn chằm chằm vào tùng thử ngồi chồm hổm trên bàn trà, phát ra tiếng sủa trầm thấp.
Tiểu tùng thử hoảng sợ, nhảy lên sofa, bám vào vai Lãnh Tinh Hồn, tìm kiếm sự che chở.
“Lôi Khắc Tư, ngồi xuống!”
Lãnh Tinh Hồn ra lệnh.
Doberman thật sự ngồi xuống tại chỗ, lắc đầu vẫy tai, tiếp tục thấp giọng sủa, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm tiểu tùng thử không rời.
Lãnh Tinh Hồn đem tùng thử kéo xuống, đặt lại trên bàn, “Lôi Khắc Tư, đây là khách, đừng căng thẳng như vậy.”
Con chó kêu ô ô trong cổ vài tiếng, im lặng.
Tim tiểu tùng thử bị dọa, tim đập binh binh, đứng trên bàn trà không dám động, sợ vừa nhúc nhích con chó liền nhào lại.
Lãnh Tinh Hồn lúc này mới nói thêm, “Cậu, biến thành nhân hình cho tôi xem thử.”
Nghe nói thế, tùng thử do dự một chút, từ trên bàn trà nhảy xuống, ‘Ba’ một tiếng, một thiếu niên xuất hiện trên khoảng trống sàn nhà.
Không cần cảm thấy kỳ quái, tùng thử này cũng không phải tùng thử bình thường, nó là – yêu thú.
Có lẽ, từ khi con người xuất hiện, loài thú đáng yêu này liền cùng con người sinh tồn trên thế giới này.
Chúng có bản thể hình thú, cùng với ngoại hình của con người, có thể ở trong hai hình thái đó tùy ý biến đổi.
Có thể ngay bên cạnh bạn có yêu thú tồn tại. Nói không chừng, là ông chủ mặt mày xanh mét, chỉ biết bóc lột sức lao động của nhân viên, hoặc là đồng sự cười khì khì, sau khi mượn một ít tiền liền quên luôn. Chính là, bạn không biết, cũng vô pháp phán đoán.
Yêu thú và con người chung sống, giữa họ lại có ranh giới vô hình. Giống như con người, yêu thú cũng quay cuồn giữa thế gian này, khát vọng một cuộc sống thoải mái mà yên bình, cũng có dục vọng, quyền lực, tiền tài, địa vị, mỹ nữ… không thể thỏa mãn.
Yêu thú bình thường lấy hình thái con người tồn tại, trong xã hội tìm công việc, cuộc sống, kết hôn sinh con, thấp hơn một chút thì lấy hình thái động vật tồn tại. Cũng có yêu thú dựa vào linh lực, biến đổi thành người, vì để thoả mãn dục vọng cá nhân, làm ăn trộm ăn cướp, thậm chí giở những mánh khoé tội ác như giết người cướp của.
Có một loại người, bọn họ qua lại giữa thế giới con người và yêu thú, dựa vào sức mạnh đặc thù mà vi diệu mình có được, để cân bằng sự tồn tại giữa hai loài.
Bọn họ được gọi là – Âm Dương sư hiện đại.
Lãnh Tinh Hồn chính là một trong số đó.
Khuyển yêu Lôi Khắc Tư, là yêu thú có ngoại hình là doberman, là thị thần bảo vệ Lãnh Tinh Hồn.
“Ân, vẫn còn là hài tử nga.”
Đánh giá tiểu nam hài ngồi trên sàn nhà, Lãnh Tinh Hồn lười biếng nói.
Tiểu tùng thử biến thành người, bộ dáng thoạt nhìn ước chừng mười bốn, mười lăm tuổi, mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xám, quần jean màu đen, giày thể thao. Cậu ta có mái tóc đen mượt, mắt đen tròn, làn da trắng nõn, tuấn tú nhu tình, nhu thuận động lòng người.
“Ân, bộ dáng thật đúng là không tồi nga.”
Miệng nói như vậy, Lãnh Tinh Hồn chớp chớp mắt với tiểu tùng thử, người nọ lập tức đỏ bừng hai má.
Cảm giác trong ngôi nhà nhỏ này có khí tức đồng loại, Ô Mễ quá đói bụng băng qua mưa chạy đến, cố lấy dũng khí gõ cửa. Vốn tưởng nam nhân ngồi trên sofa xem TV là đồng loại của mình, đến khi Ô Mễ mở miệng cầu xin Lãnh Tinh Hồn, mới biết anh ta là Âm Dương sư.
Anh ta nghe được mấy lời rối rít của mình, đối với hình thú của mình không có vấn đề.
Nguyên lai anh ta không phải yêu thú.
Vậy trong phòng này còn có một yêu thú khác.
Chính là con chó đen kia.
“Nếu không có chỗ nào đi, vậy ở lại đi.”
Nghe câu nói đó, Ô Mễ ngước mặt lên nhìn Lãnh Tinh Hồn trên sofa.
Anh ta đồng ý thu lưu mình sao?
Không phải không có gia đình con người thu lưu yêu thú, bất quá hơn phân nửa thu lưu dưới hình thức là sủng vật, các chủ nhân thu lưu yêu thú cũng không biết rõ. Càng ngày càng có nhiều yêu thú tìm kiếm chỗ ở trong hình thái con người, làm việc kiếm tiền, sinh sống trong thành phố này.
Chỗ ở của Ô Mễ, hiện tại đã quy hoạch thành khu kinh tế kỹ thuật phát triển, nó, nga không, hiện tại phải gọi cậu ta, vô lực đi sâu vào trong rừng. Cậu ta lưu lạc đến thành phố sầm uất này, lại phát hiện sinh tồn còn khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng của mình.
Bây giờ, một Âm Dương sư đồng ý thu dụng mình.
“Thiếu gia, thật sự muốn lưu cậu ta lại sao?”
Doberman vẫn ngồi cạnh cửa mở miệng.
“Ân.”
Lãnh Tinh Hồn đứng lên, quay đầu nhìn Lôi Khắc Tư, “Cũng không có gì đâu. Cậu rất để ý sao?”
Lôi Khắc Tư ồ ồ một tiếng, “Không.”
“Tiểu tùng thử, không sao chứ.”
Lãnh Tinh Hồn hỏi ngược lại Ô Mễ, “Cậu đồng ý ở lại không? Tên là gì?”
“Ô… Ô Mễ.”
“Mèo?” Đôi mắt luôn khép hờ của Lãnh Tinh Hồn mở to, như hàn tinh loé sáng.
“Không phải, Ô, là Ô của đen, Ô Mễ.”
Lãnh Tinh Hồn gãi gãi đầu nói: “Vậy còn không chịu là mèo.”
Nhìn nụ cười mỉm nơi khoé miệng Lãnh Tinh Hồn, biết anh ta, biết anh hiểu, nhưng cố tình đùa mình, Ô Mễ không giải thích.
Duỗi người, Lãnh Tinh Hồn định đi ngủ, bước đến gần cửa anh ngừng lại, quay sang nói với Ô Mễ, “Đúng rồi, cậu có thể làm việc nhà được không?”
Ô Mễ ngẩn ra, sau đó thành thật lắc đầu.
“Ân, xem ta không hữu ích lắm.”
Vừa nghe những lời này, Ô Mễ sửng sốt, như thế nào, mình không biết làm việc nhà, anh ta sẽ không định lưu mình lại sao?
Lãnh Tinh Hồn còn nói thêm: “Tôi tên là Lãnh Tinh Hồn, nhớ kỹ.”
Nói xong, anh cong khoé miệng, cười tà tà, nháy mắt với Ô Mễ một cái, sau đó bước đi, để Ô Mễ mặt đỏ bừng ngồi trên sàn nhà.
Lãnh – Tinh – Hồn, tên của anh ta rất đặc biệt.
Người này… rốt cuộc có ý gì a.
“Tôi… tôi có thể ở lại không?” Ô Mễ sợ hãi hỏi Lôi Khắc Tư.
“Thiếu gia nói có thể, thì sẽ có thể. Hoan nghênh cậu Ô Mễ, sau này thỉnh chiếu cố nhiều hơn.”
Nghe Lôi Khắc Tư nói như vậy, mắt Ô Mễ lại sáng bừng trở lại.
Ở lại… chỗ này, sau này, còn có nhà, không bao giờ phải lo lắng không có chỗ để quay về.
“Cám ơn!”
Doberman tựa hồ đối với sự nhiệt tình của tiểu tùng thử có chút ngượng ngùng, ồm ồm trả lời: “Cậu vẫn nên cám ơn thiếu gia đi.”
“Thiếu gia… phải gọi anh ấy như vậy sao?”
Là cách xưng hô cổ lỗ xỉ cỡ nào a, thời nay còn có người dùng cách xưng hô này sao?
Ô Mễ cảm thấy khó hiểu.
Lôi Khắc Tư tựa hồ cũng không cảm thấy cách gọi này có gì không đúng, “Tôi vẫn gọi anh ta như vậy. Còn cậu… gọi tiên sinh cũng được.”
Tiên sinh, gọi như vậy cũng quá kỳ quái đi.
“Tôi… tôi muốn gọi anh ấy là Lãnh đại ca.”
Lôi Khắc Tư ồm ồm trả lời, “Tuỳ cậu, chỉ cần thiếu gia không ngại thì có thể.”
“Lãnh đại ca… anh ấy đi ngủ sao?”
Lén nhìn đồng hồ, còn chưa đến tám giờ, sớm như vậy đã ngủ…
“Ân, nếu cậu mệt, cũng đi nghỉ đi.”
A, thật sự sớm như vậy đã ngủ, Ô Mễ thầm tắc lưỡi trong bụng.
“Tôi muốn… có thể tắm rửa một cái không?” Ô Mễ thỉnh cầu.
Lôi Khắc Tư gật đầu, “Ân. Cậu mới đến, trước cứ ráng một chút. Cần cái gì, ngày mai thiếu gia sẽ dẫn cậu đi mua.”
Nghe doberman nói vậy, trong lòng Ô Mễ bắt đầu cảm kích. Doberman này nhìn tương đối hung hãn, nguyên lai là người cũng không tệ.
‘Ba’ một tiếng, Lôi Khắc Tư cũng hoá thành người, đứng lên.
Ô Mễ ngẩng đầu nhìn Lôi Khắc Tư.
Yêu, anh ta thật sự rất cao.
Lãnh Tinh Hồn tuyệt đối không thấp, Ô Mễ nhìn ước lượng khoảng 1,85 mét, Lôi Khắc Tư cao gần 1,9 mét, hoặc cũng là 1,89 mét.
Lôi Khắc Tư tóc ngắn, thoạt nhìn khá thành thục ổn trọng, mày rậm mắt to, trên vành tai trái có đeo khuyên tai màu bạc hình tròn nho nhỏ. Tuy không tuấn mỹ câu hồn đoạt phát như Lãnh Tinh Hồn, tướng mạo cũng khá đoan chính, dáng vẻ khí phách, hơn nữa biểu tình rất nghiêm túc, lạnh lùng.
Chiếc áo không cổ kiểu Trung Quốc màu đen, mặc trên người Lôi Khắc Tư, càng tôn vẻ nghiêm trang, quy củ.
“Phòng tắm ở bên cạnh, cậu theo tôi đến đây.”
Ô Mễ ngoan ngoãn theo phía sau Lôi Khắc Tư.
Nói với Ô Mễ làm sao để chỉnh nước ấm, mang cho cậu khăn mới, lại lấy một bộ quần áo sạch đưa thêm cho cậu.
“Quần áo của thiếu gia, cậu mặc không vừa lắm, chịu khó một chút.”
Ô Mễ cảm kích: “Cám ơn anh.”
Lôi Khắc Tư tựa hồ ngượng ngùng, “Ách, không có gì. Tắm xong thì đi ngủ đi. Đúng rồi, trong thư phòng có đặt ghế dài, cậu ngủ ở đó, tôi sẽ lấy cho cậu cái mền.’
Nói xong, Lôi Khắc Tư bước đi.
Ngâm mình trong bồn tắm, Ô Mễ sảng khoái tắm rửa cho thiệt đã.
Làn nước ấm đem hết tất cả mệt mỏi cùng rét lạnh từ trước đến nay tẩy sạch.
Đánh giá phòng tắm ngăn nắp, Ô Mễ thầm nghĩ, có lẽ đều do Lôi Khắc Tư làm.
Được gọi là thiếu gia, đoán chừng Lãnh Tinh Hồn sẽ không làm việc nhà.
Nhẹ bước ra khỏi phòng tắm, Ô Mễ muốn tìm Lôi Khắc Tư, phát hiện doberman nằm ngủ trên ghế quý phi đặt ở tiền thính lầu một, không muốn kinh động đến anh ta, Ô Mễ tự lần mò tìm thư phòng.
Tìm được thư phòng đặt một loạt kệ sách, Ô Mễ nhìn ghế dài kê sát tường quả nhiên có chiếc mền đặt trên đó.
Đắp mền, từ đó đến nay, rốt cuộc lần đầu tiên Ô Mễ lấy hình thái con người, hảo hảo ngủ một giấc.
Sáng hôm sau, Ô Mễ bị ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào làm tỉnh giấc.
Sáng rồi.
Ánh nắng mặt trời vàng óng tràn đầy phòng, bên tai truyền đến tiếng chim hót. Qua cửa sổ, có thể nhìn được bầu trời trong xanh.
Hôm qua Ô Mễ còn quanh quẩn trong mưa, hôm nay, rốt cục đã có chỗ dung thân.
Khi vào phòng tắm rửa mặt, Ô Mễ thấy Lôi Khắc Tư.
“Cậu dậy rồi, sớm an.”
“Sớm an.”
Gọi Ô Mễ đang muốn vào phòng tắm lại, Lôi Khắc Tư hỏi: “Cậu… thích ăn bữa sáng của con người, hay thích của tùng thử…”
Ô Mễ hiểu ý Lôi Khắc Tư.
Không muốn rộn chuyện, Ô Mễ tỏ ý cái gì cũng được.
Phát hiện Lôi Khắc Tư bận rộn trong nhà bếp, Ô Mễ không giúp gì được, đứng ở cửa nhìn.
Tựa hồ trù nghệ của Lôi Khắc Tư không tệ, nhìn cách chiên trứng đã biết.
Không nghĩ tới, anh ta cao to thô kệch, còn làm việc nhà rất cẩn thận.
Hai người cùng nhau ăn sáng, Lôi Khắc Tư cấp cho Ô Mễ một chén yến mạch thơm nức, trừ bỏ bánh mì, còn chuẩn bị cho cậu rất nhiều quả hạch và đậu phộng.
Ô Mễ đổ sữa vào yến mạch rồi ăn, cắn được nho khô bên trong, nhìn thấy trong biểu tình lạnh lùng của Lôi Khắc Tư một tia thân thiết, mắt đã thấy ướt ướt.
“Cậu ăn nhiều một chút.”
Chỉ một câu đơn giản, biểu đạt cho sự thân mật của Lôi Khắc Tư.
Ô Mễ lưu lạc ở thành phố N gần một năm, gặp không ít đồng loại, nhưng cũng chưa được ai đối xử như vậy với cậu.
Mới gặp Lôi Khắc Tư, bị ngoại hình hung ác của anh ta doạ, ngay lúc đó quả thực rất sợ hãi răng nanh tuyết bạch sắc bén của doberman, có thể cắn đứt yết hầu mình mà không cần dùng sức chút nào.
Hiện tại nghĩ lại, lúc ấy anh ta hung dữ, hẳn là sợ mình hại đến Lãnh Tinh Hồn.
Ô Mễ nghĩ, Lôi Khắc Tư thật sự là người tốt.
Có thể lưu lại, thật sự là may mắn.
Ăn sáng xong, dọn dẹp nhà bếp, Lôi Khắc Tư biến trở lại khuyển hình.
Ô Mễ phát hiện, chỉ những lúc cần thiết, Lôi Khắc Tư mới biến thành nhân hình, anh ta tựa hồ nguyện ý lấy khuyển hình để sinh sống.
Biến thành người, là vì chiếu cố Lãnh Tinh Hồn đi.
Nhìn nhìn đồng hồ treo tường, chín giờ kém, Lôi Khắc Tư đi đến cửa phòng Lãnh Tinh Hồn.
Ô Mễ nép một bên trộm nhìn.
Trong phòng ngủ, trên chiếc giường kingsize, Lãnh Tinh Hồn đang lui trong chăn, còn đang vù vù ngủ.
Lãnh Tinh Hồn chiếm nửa cái giường lớn, mặt kia quay vào tường, sát tường kê một kệ nhỏ ba tầng, đặt đầy sách, Ô Mễ thầm nghĩ, nửa cái giường biến thành bàn học, Lãnh Tinh Hồn này cũng vô cùng hiếu học.
Tính thầm trong bụng một chút, phát hiện Lãnh Tinh Hồn đã ngủ hơn mười hai tiếng, Ô mễ cảm thấy ngạc nhiên.
Anh ấy thật sự ngủ nhiều, cũng không sợ nhức đầu.
Lôi Khắc Tư cắn tấm rèm, kéo nó ra, để ánh nắng chiếu vào.
“Thiếu gia, rời giường.”
Lãnh Tinh Hồn trở mình tiếp tục ngủ, hoàn toàn không có ý muốn ngồi dậy.
“Thiếu gia, đã chín giờ kém, mười giờ phải mở cửa, cậu mau dậy đi.”
Lãnh Tinh Hồn kéo mền, trùm qua đầu, lẩm bẩm: “Ồn muốn chết, ta bị bệnh, hôm nay không mở cửa.”
Lôi Khắc Tư không chịu thua, bước tới, nắm lấy góc mền, kéo xuống.
Nhìn thấy Lãnh Tinh Hồn nằm trên giường, Ô Mễ chỉ cảm thấy cái mũi xót xót, máu mũi cơ hồ mạnh mẽ trào ra.
Anh ta cư nhiên nửa thân trên xích loã.
Lãnh Tinh Hồn mặc quần ngủ dài bằng vải, nửa thân trên xích loã, nằm sấp ngủ trên giường, đường cong của lưng khá mê người, từ vai đến thắt lưng, cơ thể cân xứng, làn da màu mật tinh tế.
Ô Mễ che mũi thầm nghĩ, anh ấy thật đúng là nhìn rất đẹp nga!
“Lạnh muốn chết, Lôi Khắc Tư, đưa mền cho ta!”
“Thiếu gia, mau đứng lên.”
Lãnh Tinh Hồn giống như con sâu ngọ ngoạy vài cái, không cam nguyện ngồi dậy.
“Thiệt là đau khổ, ngủ không đủ.”
Nửa tiếng sau, bệnh viện sủng vật sao sáng mở cửa, chuẩn bị sinh ý.
Nửa dựa vào ghế, Lãnh Tinh Hồn ngáp đến mất hình tượng, “Không có ai đến, để ta ngủ một chút.” Sau đó liền ghé vào bàn khoanh tay lại gối đầu lên.
Lôi Khắc Tư thập phần bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn Ô Mễ một cái.
Ô Mễ cười cười với Lôi Khắc Tư.
Vốn định cùng người thu lưu mình hảo hảo tìm hiểu một chút, Ô Mễ phát hiện, anh ta tựa hồ càng nguyện ý cùng thần ngủ tìm hiểu.
Tiểu tùng thử Ô Mễ, ở lại bệnh viện sủng vật này, bắt đầu cùng Âm Dương sư Lãnh Tinh Hồn, cùng với thị thần của anh ta Lôi Khắc Tư bắt đầu những ngày sống chung.