Linh Chu

Chương 794: Di họa Giang Đông



Phong Phi Vân buồn vô cớ thở dài.

Một đường đi đã đi tới thần vương phủ.

Phong Phi Vân nói:

- Ba vị đại nhân cần vào phủ ngồi nghỉ một chút, bổn vương còn phải cảm tạ ba vị xuât thủ tương trợ.

Đông cung trưởng lão khiêm tốn cười cười, âm thanh lanh lảnh, nói:

- Không, không, nếu thần vương đại nhân bình an trở về, chúng ta cũng phải về cung phục mệnh.

- Cáo từ.

- Cáo từ.

Phong Phi Vân thất vọng nói:

- Nếu ba vị đại nhân khách khí như thế, hôm nào vào nội cung lại cảm tạ.

Ba cường giả hoàng tộc hàn huyên một phen, sau đó liền chạy về hoàng cung, Phong Phi Vân đứng bên ngoài thần vương phủ, hai mắt thâm trầm nhìn qua bóng lưng ba người, khóe miệng nhảy lên, sau đó quay người đi vào thần vương phủ.

Muốn lừa được ba cường giả hoàng tộc này, đối với Phong Phi Vân mà nói quả thực chỉ là việc rất nhỏ.

Ba cao thủ hoàng tộc trên đường đi vào nội cung, hai mắt nhìn nhau, tên khách khanh cười nói.

- Thật sự là thất vọng, cái gọi là đệ nhất thiên tài Thần Tấn vương chỉ là đại vương khoác lác mà thôi, đúng là thổi da trâu.

- Ah, có thể trẻ tuổi như thế lên được vị trí thần vương, mồm mép tự nhiên lợi hại hơn người khác, cường giả chính thức không phải dựa vào miệng kháng địch.

- Đi thôi, chúng ta cũng nên quay về phục mệnh, cứ để Tấn đế định đoạt.

Đông cung trưởng lão đôi mắt già nua mang theo vài phần thâm trầm, có cảm giác Phong Phi Vân đang cố ý che dấu cái gì đó, nhưng mà hắn đã âm thầm điều tra qua, cũng không phát hiện có cái gì lạ, cứ cho rằng mình lo ngại.

Phong Phi Vân tiến vào thần vương phủ, vội vàng đi vào căn phòng bí ẩn nhất trong thần vương phủ, mở trận pháp phòng ngự ra, ngăn cách tất cả khí tức, lúc này mới mang tượng đá dưới nách ra.

Xôn xao.

Một đạo hào quang sáng ngời bắn ra từ tượng đá, bay ra lòng bàn tay Phong Phi Vân, hào quang màu trắng sữa lóng lánh không ngừng, cuối cùng vầng sáng thu liễm, lộ ra một mỹ nhân xinh đẹp, mặc phật y trắn nõn, có thêu thanh liên, lông mày kẻ đen như liễu, quỳnh tị óng ánh, dáng người cao gầy, trên da thịt có linh quang lưu động, hào quang óng ánh như ngọc thạch.

Nữ ma tóc dài chấm đất, hai mắt sáng ngời như u linh.

Phong Phi Vân nhìn thấy liền hoa mắt, sau một khắc cổ của hắn lạnh buốt, bị nữ ma bóp.

- Nữ ma đại nhân bớt giận ah, vừa rồi là tình thế bắt buộc, bất đắc dĩ ah, không có ý tứ khinh nhờn lão nhân gia đâu.

Phong Phi Vân kinh hoảng.

Sát khí trên người nữ ma rất mạnh, cả gian cấm thất có hàn khí tỏa ra, đông cứng mọi thú.

Nữ ma chết tiệt này ưa thích bóp cổ người khác, tuy Phong Phi Vân đã sớm có kế sách ứng phó, nhưng mà nữ đã từng bóp chết một cự phách, trong lòng bao nhiêu cũng có chút kiêng kị.

Trong đồng tử đen kich của nữ ma bắn ra hào quang nhìn vào mắt Phong Phi Vân.

Nếu là người bình thường, bị nàng nhìn gần như thế sẽ có cảm giác như ác thú đang rình mình, chỉ sợ đã sớm bị hù chết, nhưng mà Phong Phi Vân vẫn trấn định đối mặt với nàng.

Sau nửa ngày, nữ ma mới nói:

- Giao cổ thuyền cho ta.

Tay nàng không chỉ không rời cỏ Phong Phi Vân, hơn nữa càng bóp chặt hơn, hàn khí này khiến Phong Phi Vân hít thở không thông.

Nàng tự nhiên là muốn thanh đồng cổ thuyền.

- Ai, thanh đồng cổ thuyền đã hiến cho một vị đại nhân vật... Đừng có dùng ánh mắt này nhìn ta, ta nói đều là thực, bằng không ta sao có thể ngồi lên vị trí thần vương, tại Thần Tấn vương triều, muốn làm quan, là cần cầm bảo vật đến đổi.

Phong Phi Vân biết rõ nữ ma nhất định không rõ ràng chế độ quan lại của Thần Tấn vương triều, cho nên mới dám nói ra lời lừa dối không biết ngượng như vậy.

Nữ ma căn bản là không quan tâm cái gì quyền thế đấu tranh cùng vương triều dã tâm, nàng quan tâm chính là tu vị và thiên đạo, cho dù Phong Phi Vân nói cho nàng biết hắn mua quan bán chức, nàng đều không nhất định biết rõ thiệt giả.

Nữ ma không chỉ một lần mắc lừa trong tay Phong Phi Vân, tự nhiên cũng không dễ dàng tin lời hắn, nàng chỉ tin vào ánh mắt của mình.

- Nếu ngươi dám gạt ta, ta sẽ nghiền nát xương cốt của ngươi không thừa.

Trên ngón tay nữ ma có linh khí rót vào trong người Phong Phi Vân, xuyên thẳng qua huyết mạch và kinh mạch của hắn, tìm khắp toàn thân Phong Phi Vân.

- Nữ ma đại nhân, nếu ngươi giết ta, tất nhiên sẽ kinh động Tấn đế, ngươi cần phải nghĩ lại mà làm.

Phong Phi Vân run run rẩy rẩy nói ra, mặc cho linh khí nữ ma dò xét thân thể.

Phong Phi Vân đã ngờ tới nữ ma sẽ cướp đoạt thanh đồng cổ thuyền, từ lúc trên đường trở về đã vụng trộm đưa linh thuyền vào trong giới linh thạch, phong bế khí tức giới linh thạch, cho nên mới không sợ nàng điều tra.

Nữ ma thu hồi linh khí, ngón tay buông lỏng, thanh đồng cổ thuyền đúng là không ở trên người của hắn.

Dùng tính cách khát máu thành tính của nữ ma, vốn có thể trực tiếp tiêu diệt Phong Phi Vân, nhưng mà bởi vì Phong Phi Vân nói đúng, nếu giết Phong Phi Vân, tất nhiên sẽ kinh động Tấn đế, nàng còn muốn hấp thu lực lượng long mạch, nếu thật sự kinh động Tấn đế, đối với nàng không có chút chỗ tốt nào.

Đột nhiên ánh mắt nữ ma nhìn qua lưng Phong Phi Vân.

- Giới linh thạch, tú mục ngưng tụ.

Phong Phi Vân cảm nhận được ánh mắt của nàng, trong lòng chấn động mạnh, nếu để cho nàng tìm được thanh đồng linh thuyền trong giới linh thạch, vậy thì người và bảo đều mất.

Hắn vội vàng dùng tay đè giới linh thạch lại, mang theo tiếng khóc nức nở, giả đáng thương, nói:

- Nữ ma đại nhân, ngươi sẽ không muốn đoạt linh thạch của ta nữa chứ, lần trước ngươi cướp đi Hóa Đạo Thạch của ta, lần này ngươi định cướp cả khối giới linh thạch của ta sao, ta... Ta mệnh thật khổ ah.

Phong Phi Vân nước mắt nước mũi chảy dài, bộ dáng chua xót.

Nữ ma đứng ở nơi đó, ánh mắt dời đi, âm thanh lạnh lùng nói:

- Ngươi đưa linh thuyền cho ai?

Phong Phi Vân tiếng khóc im bặt, đứng lên, nói:

- Thái tể đương triều, Bắc Minh Mặc Thủ.

- Hắn rất lợi hại?

Nữ ma nói.

- Tự nhiên hết sức lợi hại, nhưng hắn là phiệt chủ một trong bốn môn phiệt, ‘ Bắc Minh phiệt ’, hơn nữa còn là người đứng đầu tam công ở Thần Tấn vương triều, ngay cả các đại lão tu tiên giới cũng sợ hắn ba phần, hắc hắc, đương nhiên trước mặt nữ ma đại nhân, hắn chỉ là một con kiến, một tát có thể giết chết.

Phong Phi Vân a dua nói.

Ánh mắt nữ ma lườm qua hắn, nói:

- Ngươi thiên tư không tệ, nếu như chuyên tâm tiên đạo, thành tựu cũng không thấp, loại hấp dẫn quyền lợi thế tục này chỉ làm ngươi chậm trễ tu hành.

Nàng còn biết nói một câu tiếng người.

Phong Phi Vân kinh ngạc không hiểu, nữ ma thị huyết khát máu thành tính, lại có thể biết nói tiếng người, quả nhiên không thể tưởng tượng nổi.

- Xem ra bản tôn trong người đã dung hợp thiện thi và ác thi, nữ ma đã sinh ra một tia nhân tính, không chỉ còn là sát niệm hóa thân.

Phong Phi Vân nghĩ thế.

Trong nội tâm Phong Phi Vân không có biểu hiện ra, nói:

- Người có chí riêng, vào đời, xuất thế, đều là tu luyện, hồng trần lịch kiếp, thành tiên, thành thánh giả, cổ xưa đều thế.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv