Linh Chu

Chương 567: Phản hồi Vạn Tượng Tháp (2)



Trên màn trời một mảnh linh hà ( mây thiêng) bay xuống, tựa như một màn nước treo trên bầu trời. Một con sư tử đầu kim điểu bay ra từ trong linh hà. Lệnh Đông Lai người mặc thiết giáp đen tuyền đang đứng ở trên đỉnh đầu Kim Sư Tước.

- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!

Bốn phương tám hướng cũng có Thần Vũ Quân tinh nhuệ cưỡi Kỳ Ngưu vây quanh chỗ này, ai nấy đều đều sát khí bốc tận mây xanh, chiến đao nắm trong tay, nhằm thẳng trời cao.

Phong Phi Vân bình tĩnh nhìn tất cả điều này mà lắc đầu cười khổ. Lệnh Đông Lai thật đúng là cố chấp, không bắt được hắn thì xem ra là không có ý định rời đi.

- Phong Phi Vân, ngươi cũng đã biết hôm qua ta có khả năng dẫn dắt ba nghìn Kỳ Ngưu của Chiến kỳ doanh Thần Vũ Quân tiến công vào trong đầm lầy lớn, chôn sống ngươi bên trong hang động.

Lệnh Đông Lai nói với âm thanh nặng trịch.

Phong Phi Vân sờ sờ cái mũi, cười nói:

- Vậy vì sao Lệnh huynh không làm như vậy?

- Bởi vì con người của ta rất không thích quấy rầy chuyện tốt của người khác.

Lệnh Đông Lai lại nói:

- Yêu Cơ của Âm Hư Thi Động kia vào một tháng trước cũng đã đi tìm ta, nhưng mà cuối cùng nàng lại lựa chọn ngươi.

- Ngươi nhìn thế có hơi mất mát!

Phong Phi Vân nói.

Lệnh Đông Lai lạnh nhạt hầm hừ một tiếng:

- Đó là bởi vì trong lòng ta đã có chốn.

- Phụt phụt !

Phong Phi Vân ôm bụng, cười đến phát đau mà nói:

- Không nghĩ tới Lệnh huynh vẫn là một nam nhân chuyên tình như thế, hiếm có, hiếm có....

- Ngươi cho là mọi nam nhân đều giống như ngươi vậy sao, ai đến cũng không cự tuyệt. Cho dù không đến thì vẫn còn muốn cướp đoạt. Loại Lãng Tử giống như ngươi, nhất định sẽ không nhận được tình yêu đích thực chứ?

Trong óc Lệnh Đông Lai lại hiện ra một bóng hình xinh đẹp tuyệt sắc kia, tựa hồ đã trở lại bờ Long Hồ, sóng xanh vạn dặm, nàng tay ôm tỳ bà đang gảy đàn ở ven hồ.

Lệnh Đông Lai hiện tại cũng chỉ muốn sớm bắt được Phong Phi Vân, sau đó áp giải về Thần Đô, như vậy là có thể mau chóng lại lần nữa nhìn thấy nàng.

Phong Phi Vân lắc đầu, cười nói:

- Ngươi chẳng lẽ không biết đạo nữ nhân rất thích Lãng Tử, hay thích bại hoại. Nam nhân thành thật nhất định chỉ có trơ mắt nhìn. Ta đành đón nhận, Lệnh huynh là người thông minh như vậy, làm thế nào mà không biết lòng của phụ nữ?

Lệnh Đông Lai cười cười

- Ta không cần hiểu rõ lòng của phụ nữ, ta chỉ cần hiểu rõ lòng mình là đủ rồi.

Một lá chiến kỳ trong tay Lệnh Đông Lai phi xuống, phù phù..., nó nằm ở trên mặt đất. Ba nghìn Kỳ Ngưu Chiến kỳ vây quanh Phong Phi Vân vốn đã kết thành một tòa chiến trận tứ phương liền đồng thời đột phá lại đây.

Kị binh Kỳ Ngưu Chiến chính là một đội tinh nhuệ của Thần Vũ Quân, đều là lão binh thân kinh bách chiến, mọi người đều có tu vi không tầm thường. Ba nghìn Kỳ Ngưu Chiến kỵ đủ để giết hại mười vạn đại quân đến hầu như không còn. Coi như là lão nhân tu luyện mấy trăm năm đều phải quá ư sợ hãi.

Bóng hình bốn con Kỳ Ngưu thật lớn hiện ra, chúng đánh về hướng Phong Phi Vân.

Ba nghìn tu sĩ liên thủ, một cỗ sát khí kinh nghiệm sa trường kia cũng đã đậm đặc đến đọng lại trong không khí, tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn bình thường đều sẽ bị nó đè ép đến nổ tung.

- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!

Cả một mảnh xứ sở này đều biến thành đất khô cằn, khói đặc cuồn cuộn, mặt đất đều đang run rẩy.

- Phong Phi Vân đã trốn ra khỏi vòng chiến, truy theo!

Lệnh Đông Lai đứng ở trời cao, nhìn chăm chú phương bắc, dẫn đầu đuổi theo. Tốc độ của Phong Phi Vân thật sự đã nhanh ra ngoài dự tính của Lệnh Đông Lai, không ngờ ngay cả ba nghìn Kỳ Ngưu Chiến kỵ đều không thể vây khốn hắn.

Ba nghìn Kỳ Ngưu Chiến kỵ trong vòng thời gian cực kì ngắn ngủi liền đã sắp thành trận hình xong xuôi, rồi chúng làm nổi lên cuồn cuộn một mảnh bụi bặm đen sì mà đuổi theo.

Phong Phi Vân bước chân thong thả, nhưng mà mỗi một bước đều có thể vượt qua một ngọn núi cao, tốc độ làm cho người ta phải trố mắt đứng nhìn. Chỉ sau nửa canh giờ, cũng đã có thể nhìn thấy ở phía chân trời có những chiếc tháp cao dựng thẳng lên, có mây mù lượn lờ, dị thú bay qua giữa Cao Tháp.

- Ong ong!

Linh chung trên tháp chuông lại đã tự động vang lên, ở ngoài ngàn dặm đều có thể nghe được.

Trên đường có thể thấy có người mặc nho y màu trắng của học viện Vạn Tượng Tháp đang tiến vào xứ sở Vạn Tượng Tháp. Trên bầu trời, đã có thể thấy cường giả Chấp Pháp Đội cầm trong tay ngân thương, cưỡi chim lớn màu bạc.

Phong Phi Vân quay về phía sau nhìn thoáng qua. Lệnh Đông Lai quả nhiên đã ngừng lại, không dám tiếp tục đuổi theo. Vạn Tượng Tháp chính là thánh địa Đệ Nhất Thiên Hạ, đâu phải là chỗ hắn có thể quấy rối.

Phong Phi Vân cười cười, liền trực tiếp bay vút về hướng về Võ Tháp. Hành trình đến quận Tam Thánh lần này, có rất nhiều thứ cần phải bẩm bảo với Thần Vương.

- Tướng quân, hiện tại làm sao bây giờ?

Một người nam nhân phong thái hiên ngang bay lên trời, hắn đứng ở bên cạnh Kim Sư Tước, rồi vái một vái với Lệnh Đông Lai.

- Hài thật, cứ chờ đi! Phong Phi Vân khẳng định sẽ phải đi ra.Ngày lập 《 Bách Tháp Bảng 》 sẽ tới sau ba năm, hiện tại mới trôi qua nửa năm mà thôi. Coi như không phải vì xếp hạng, vì dùng điểm tích lũy đổi báu vật Linh Bảo Tháp, thì hắn cũng khẳng định lại lần nữa sẽ đi chém giết Thi Tà.

Trong mắt Lệnh Đông Lai mang theo một vẻ nhìn xa trông rộng, hạ thấp giọng nói với nam nhân kia những thứ gì đó, nam nhân kia liền lĩnh mệnh đi.

Phong Phi Vân hóa thành một đạo ánh sáng lung linh, bay xuống dưới Võ Tháp. Vương Mãnh đã sớm chờ ở nơi đó, nhìn thấy Phong Phi Vân bình yên vô sự trở về thì hắn lập tức vui vẻ đón chào:

- Sư thúc, Thần Vương muốn gặp ngươi.

Phong Phi Vân gật đầu, chuyện này vốn là ở trong dự liệu.

- Linh Bảo Tháp Chủ cũng đã đến đây, đang hội đàm với Thần Vương. Ngài chờ ngươi tại tầng thứ chín mươi mốt của Võ Tháp.

Vương Mãnh nhắc nhở một câu.

Linh Bảo Tháp Chủ lại cũng đến đây. Đồn đại lão cũng là một vị Cự Kình của Hoàng tộc, địa vị cực cao. Hai vị đại nhân vật Hoàng tộc đều đang chờ hắn, khiến cho hắn cảm giác được một bầu không khí không giống tầm thường.

Thần Vương mặc dù đầu đã đầy tóc bạc, cũng đã sinh ra một chút nếp nhăn nơi khoé mắt, nhưng mà tinh thần lại vẫn tỉnh táo, huyết khí tràn đầy.Ngài ngồi ở phía trên, trên người có một sự uy phong vương giả.

Linh Bảo Tháp Chủ đã vào chỗ của mình, ngồi ở vị trí phía dưới.

- Đồ nhi, ra mắt sư phụ, Linh Bảo Tháp Chủ!

Phong Phi Vân cung kính khom người vái một vái.

Thần Vương lộ ra một nụ cười ảm đạm rồi hỏi:

- Hành trình lần này đi quận Tam Thánh, thu hoạch như thế nào?

- Chém giết Đệ Nhất Biến Thi Tà năm nghìn tám trăm sáu mươi bốn cỗ, chém giết Đệ Nhị Thi Biến Thi Tà mười hai cỗ. Thu được một vạn bảy ngàn tám trăm sáu mươi bốn điểm tích lũy.

Phong Phi Vân đáp.

- Cuộc chiến Bách Tháp Bảng mặc dù có khả năng chứng minh thực lực của một người, nhưng đó chẳng qua chỉ là tranh chấp với Thi Tà, kỳ thật khảo nghiệm người ta tốt nhất chính là tranh chấp cùng người khác như thế nào !

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv