XÍU...UU!!
Đột nhiên một đạo khí tức nguy hiểm chạy lên não, Phong Đại Ngưu muốn thu hồi cánh tay chìm trong nước, đôi mắt Lục Ly Vi biến thành đen kịt thâm thúy, một đạo tà quang bay ra khỏi mắt.
Đây là một trong mười hai đại tà công của Sâm La Điện, Bổ Thiên Tà Nhãn, có thể gạt bỏ linh hồn con người, giam cầm thần thức.
Trong mắt Phong Phi Vân bắn ra hỏa diễm hừng hực, có hai đạo hào quang màu đỏ bay ra khỏi mắt, xóa nhòa tà nhãn.
Lục Ly Vi cả kinh, nhưng mà cũng không có hoảng loạn, bỗng nhiên đứng dậy, thân thể mềm mại tuyết trắng lung linh hiện ra trước mặt Phong Phi Vân, giống như phù dung nhâm trong nước.
Tay của nàng nắm cổ tay Phong Phi Vân, ngón trở bắn ra hào quang màu đen, hóa thành một vòng tay đen kịtn bay về phía ỏổ tay Phong Phi Vân.
Đây là vòng tay huyết cẩm huyền, nếu vừa rồi tay của Phong Phi Vân tiến vào trong nước thêm một chút, như vậy vòng tay huyết cẩm huyền đã đeo vào tay của hắn rồi.
Nữ nhân này tâm tư kín đáo, hoàn hoàn đan xen, có Bổ Thiên Tà Nhãn, lại luyện chế vòng tay huyết cẩm huyền, có hai thứ đồ vật này, cho dù là thiên tài cấp sử thi cũng phải làm nô bộc cho nàng.
Trên bàn tay Phong Đại Ngưu bắn ra hào quang năm màu, đánh bay vòng tay huyết cẩm huyền ra ngoài, đụng vào cửa sổ, linh quang tỏa ra chung quanh, cổ tay không bị vòng tay huyết cẩm huyền đeo vào.
Trong sương phòng này nàng sớm bố trí kết giới, cách ly toàn bộ gian phòng.
Lục Ly Vi biến sắc, vội vàng cuốn sa y trên thùng gỗ lên, bao phủ thân thể của nàng, thân thể mềm mại u nhã, hóa thành đường cong mỹ diệu bay ra ngoài.
Hai tay chuẩn bị đều bị phá vỡ kết giới, nàng không dám tiếp tục ỏ lại đây.
- Ha ha! Ly Vi cô nương muốn chạy đi đâu?
Tốc độ của Phong Đại Ngưu còn nhanh hơn nàng gấp nhiều lần, bàn tay lớn bắt được cổ của nàng, hất mạnh nàng lên, ném vào trên giường.
- Ngươi không có uống say?
Lục Ly Vi kinh dị nói.
Phong Đại Ngưu đi từng bước tới gần nàng, giống như sài lang dồn chú dê nhỏ vào góc tường, cười nói:
- Uống chỉ là uống nước, đừng nói mười vò, cho dù là một trăm vò cũng không có gì.
Lục Ly Vi thông minh cỡ nào, qua trong giây lát đã hiểu ra mọi thứ, bản thân nàng là thất phẩm trí sư, không ngờ bị người ta tính toán, đây mới thực sự là thông minh quá bị thông minh hại.
- Lại là Thiên Toán thư sinh chặt đứt thiên cơ, bằng không sao ta không có một chút cảm giác nguy hiểm nào.
Ánh mắt dễ thương của Lục Ly Vi phát lạnh, hàm răng cắn chặt.
- Ha ha! Trong sương phòng này mới thật sự là tiên cảnh nhâ gian.
Phong Đại Ngưu ngẩng đầu nhìn qua bốn phía, đặc biệt là Lục Ly Vi quần áo tán loạn, hắn cười khiến nữ hài tử sởn gai ốc.
- Hừ, Phong Đại Ngưu, nếu ngươi dám đụng một ngón tay vào người ta, điện thứ mười Sâm La Điện sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn.
Trong mắt Lục Ly Vi không biến hóa, bởi vì nàng không tin Phong Đại Ngưu thật có can đảm làm gì nàng.
- Ai! Nữ nhân thông minh luôn tự cho là đúng.
Phong Đại Ngưu đã cởi bỏ giáp trụ trên người của mình.
Đây là một thiếu niên mặc nho y màu trắng, hoàn toàn không như tưởng tượng của nàng, chính là một mãng phu to lớn thô kệch, có lẽ tất cả mọi người vẫn lâm vào nhầm lẫn như thế.
Hắn mặc nho bào màu trắng của Vạn Tượng Tháp.
Lục Ly Vi bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- Thì ra cái gọi là Thần Vũ quân Thiên phu trưởng, dĩ nhiên là đệ tử Vạn Tượng Tháp giả mạo, không ngờ ngươi có thể lừa gạt tất cả tinh anh của tà tông.
- Bây giờ ngươi còn cho rằng ta không dám làm gì ngươi không?
Phong Phi Vân lại biến thành âm thanh vốn có của mình, lại bòn lên giường, duỗi hai ngón tay vuốt cằm Lục Ly Vi, nâng mặt nàng lên.
- Không tin!
Lục Ly Vi nói.
- Vậy ta cho ngươi biết, ta chính là yêu ma chi tử Phong Phi Vân, ngươi có tin hay không?
Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào biến hóa đặc sắc trên mặt Lục Ly Vi.
Phong Phi Vân là người nào? Trong mắt tất cả đệ tử tà tông, thằng này cũng không phải là người, bởi vì hắn dám cưỡng hiếp đệ nhất mỹ nhân điện thứ tư Sâm La Điện Bạch Như Tuyết, trong thiên hạ rất khó tìm ra người gan lớn như thế, vậy hắn còn là người sao?
- Ngươi...
Lục Ly Vi lần này đã sợ thật rồi, nàng nằm mơ cũng thật không ngờ, tên trước mặt chính là Phong Phi Vân. Trong lúc nhất thời trong lòng nghĩ tới nhiều đồn đãi về Phong Phi Vân, cái gì Cửu Long Bão Trụ, cái gì mười ngày mười đêm, cái gì cưỡng hiếp tới chết...
Nếu như biết rõ Phong Đại Ngưu chính là Phong Phi Vân, nàng tuyệt đối không dám dụ dỗ yêu ma chi tử sắc đảm ngập trời này.
Dụ dỗ bất luận kẻ nào, cũng không thể dụ dỗ Phong Phi Vân ah!
Nhưng mà nàng muốn hối hận đã chậm rồi!
Nàng muốn chạy thục màng lần nữa, nhưng lại bị Phong Phi Vân bắt về dễ dàng, lúc này hắn bắt nàng về, trên người của nàng bị cởi sạch quần áo.
Nàng muốn kêu to, nhưng mà bờ môi đã bị Phong Phi Vân lấp lại; nàng muốn giãy dụa nhưng hai tay bị khốn trụ, đôi chân thon dài bị hai tay của Phong Phi Vân ôm chặt.
Một nữ nhân thông minh luôn dễ dàng bị thông minh nói dối, mà một khi phát sinh sai lầm như vậy, cái giá phải trả cực kỳ thảm trọng.
Phong Phi Vân không phải nam nhân tùy tiện, nhưng nếu như một nữ nhân chủ động đưa tới cửa mà không "Ăn ", vậy hắn tuyệt đối phải xin lỗi lương tâm của mình rồi.
Trong sương phòng tiếng tiên nhạc mỹ diệu vang lên.
Tuy đã có kết giới, bên ngoài căn bản nghe không được tiếng động mỹ diệu bên trong, nhưng mà người tinh thông "Cách không nghe hơi" vẫn có thể nghe được âm thanh mỹ diệu mê hồn bên trong.
- Gặp hoa phải hái, gặp xinh đẹp phải chơi, cũng không hỏi xem người khác có nguyện ý hay không, quả thực chỉ có một!
Tất Trữ Suất là người tinh thông bí thuật "Cách không nghe hơi", bằng không hắn cũng không thầm than như thế.
Hắn như con thạch sùng ghé vào cửa sổ, lỗ tai nghe tiếng vang bên trong truyền tới, nghiến răng nghiến lợi mắng tiếng.
- Quá đáng giận, đã sớm nghe nói Phong Phi Vân đã từng là thiếu nhân hư hỏng 'dâm' bá một phương, hiện tại cũng lộ ra tướng mạo sẵn có rồi.
- Rốt cuộc ngươi nghe được cái gì?
Vương Mãnh đứng bên cạnh lo lắng hỏi.
Tất Trữ Suất nói:
- Nghe được một ít thứ rất kích thích.
- Thứ kích thích gì? Nói mau!
Vương Mãnh vội vàng thúc giục.
- Cái này... Không tốt lắm đâu!
Sắc mặt Tất Trữ Suất hơi xấu hổ.
- Ngươi nói hay không?
Vương Mãnh cầm Phương Thiên Họa Kích lên, trực tiếp liền đâm vào đũng quần Tất Trữ Suất.
- Ta nói, ta nói...
Tất Trữ Suất nghẹn cả buổi, đang chuẩn bị công tác, rốt cục ma sát đũng quần vào cửa sổ, giọng cổ quái phong tình lẳng lơ:
- Ah... Ah... Không được... Không được... Cầu ngươi... Không được... Ah... Cứu mạng ah... Ah...
- Ngươi gào cái quỷ gì thế?
Vương Mãnh nói câu này Tất Trữ Suất đang bám vào cửa sổ rơi xuống đất.
- Đều là con mẹ nó ngươi bức ta, bằng không lão tử làm gì học tiếng lẳng lơ của con nữ nhân dâm đãng kia?
Tất Trữ Suất cảm giác vô cùng tức giận, xoa xoa đũng quần, lại đứng dậy dốc sức liều mạng với Vương Mãnh, nhưng vào lúc này một đạo linh mang phá không bay tới, một bóng người màu đen đã đứng trước người của hắn, một thanh kiếm đặt trước yết hầu của hắn.