Đại hán râu ria này tên là Ngưu Nô!
- Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, lão đại, chúng ta vẫn là đừng đi mới tốt!
Vương Mãnh đi ra, nắm lại quyền đầu lớn như bao cát, đối địch với Ngưu Nô.
Hai đại hán này đều là mãnh nhân, trời sinh thần lực, một cỗ khí tràng ở giữa bọn hắn bỗng nhiên sinh ra, hai luồng kim sắc khí lãng đụng nhau, trào ra tiếng vang thật lớn, hai người đồng thời lui về phía sau một bước.
Vương Mãnh kinh hãi, người phu xe này không ngờ thật lợi hại, chiến lực không dưới hắn.
Hắn lại không biết trong lòng Ngưu Nô kia lại càng kinh ngạc hơn, hắn mặc dù chỉ là một gã phu xe nhưng mà lại khó gặp được đối thủ, hắn vốn đang cảm thấy chủ mình đối với Phong Phi Vân thật sự nhìn đến quá cao, lại tự mình phái hắn đến đây tiếp dẫn, nhưng mà sau khi đối một chiêu với Vương Mãnh, lại thu liễm ý nghĩ khác trong lòng.
Một tên tiểu đệ của người ta đều lợi hại như thế, thủ đoạn tự thân dĩ nhiên là càng thêm cao minh rồi.
Phong Phi Vân nhàn nhạt cười, ý bảo Vương Mãnh lui ra, nói:
- Chủ nhân nahf ngươi tối nay mở tiệc chiêu đãi khách nhân tựa hồ không ít?
- Đúng là không ít, rất nhiều đều là đương thế anh tài mấy ngày gần đầy chạy tới vạn tượng tập, trong đó cũng không thiếu tu sĩ cường đại của thế hệ trước, nhưng mà Phong công tử tuyệt đối là một trong những người được chủ nhân xem trọng nhất, nhất định là ngồi ở ghế khách quý.
- nếu chủ nhân nhà ngươi đã có thành ý như thế, ta đây không đi ngược lại lộ ra vẻ có chút kiêu ngạo rồi.
Phong Phi Vân nói xong lời này liền đạp lên càng xe, đi vào trong hoa xa.
Dù sao ngày mai mới là thời gian khảo hạch một tháng một lần tiến vào Vạn Tượng tháp, tu sĩ từ bốn phương tám hướng mà tới chuẩn bị gia nhập Vạn Tượng tháp hiện tại đều tụ tập ở vạn tượng tập.
Tối nay vừa lúc đi thăm dò ngọn nguồn, xem một chút lần này có những cao thủ nào đến đây khảo nghiệm.
Quý gia tỷ muội tựa như một đôi tiểu nữ bộc thanh tân xinh đẹp, đi theo phía sau Phong Phi Vân mà vào.
Về phần Vương Mãnh lại không tiến vào trong hoa xa, huýt sáo một tiếng, một đầu đại trùng khổng lồ liền từ trên bầu trời bay tới, vẫy cánh, hạ xuống mặt đất, sau khi hắn nhảy lên trên lưng đại trùng mới không nhanh không chậm đi theo phía sau hoa xa.
Vạn Tượng tháp thành lập ở trong Kỳ Thiên sơn mạch, chiếm diện tích mấy vạn dặm, thần tháp có trăm tòa, mà vạn tượng tập chính là đệ nhất đại tập thị (chợ lớn nhất) ở bên ngoài Vạn Tượng tháp, phàm là tu sĩ mỗi một tháng muốn tiến vào Vạn Tượng tháp tu luyện phần lớn đều sẽ tụ tập ở trong một tòa thiên hạ nhất đại tập thị này, đợi chờ một ngày kia khảo hạch đến.
Bởi vì địa vị cùng lực ảnh hưởng của Vạn Tượng tháp ở tu tiên giới cho nên vạn tượng tập mặc dù chỉ là một tòa tập thị nhưng trình độ phồn hoa cũng không thua kém một tòa đại hình cổ thành, tụ tập trên trăm vạn tu tiên giả đi lại.
Hoa xa đại khái đi được hơn một trăm dặm, dần dần cổ đạo vắng lặng trở nên náo nhiệt, ngựa xe như nước, đèn đuốc sáng trưng.
Vạn tượng tập không có thành tường, chỉ là một tòa đại tập, ở chỗ này tùy ý có thể thấy được một ít thương nhân buôn bán đan dược, binh khí, dị thú, đầy tớ, trong những người này thậm chí có học viên của Vạn Tượng tháp mở cửa hàng, muốn kiếm thêm chút tiền tài để vào trong Vạn Tượng tháp mua thần binh lợi khí cùng bảo điển tu luyện.
Tụ tập nơi này cơ hồ toàn bộ đều là người tu tiên, trong đó lại càng không thiếu thân ảnh của huyền sư, các loại nghề nghiệp đều có.
Cái gọi là Vạn Tượng tháp chính là bao la vạn tượng, một trăm tòa thần tháp bao gồm tất cả nghề nghiệp đương thời, chỉ cần người có một kỹ nghệ tinh thâm, không nhất định cần tu vi mạnh cỡ nào lại là như cũ có thể tiến vào trong Vạn Tượng tháp, trở thành học viên của một tháp nào đó ở bên trong.
Xuyên qua một cái đường cái phồn hoa, bạch ngưu hoa xa dừng ở phía ngoài một tòa phủ đệ.
Phía ngoài tòa phủ đệ này có hai đại hán thân cao gần bốn thước đang đứng, tựa như hai cự nhân, toàn thân đều tản ra hồng sắc quang mang, dưới thân thể bọn hắn riêng mình đều có một đầu kỳ ngưu hung mãnh.
Kỳ ngưu mặc dù hung mãnh, được gọi là chiến tranh chi thú nhưng mà ở trước mặt hai địa hán tựa như cự nhân này lại giống như hai đầu sủng vật, ngoan ngoãn nằm ở trên mặt đất.
Có hai cái kỳ ngưu chiến sĩ này trông coi đại môn của phủ đệ, đám đạo chích kia đã sớm bị kinh sợ từ rất xa, tự nhiên là không người nào dám tới quấy rối.
Ở bên ngoài phủ đệ lộ ra vẻ có chút trống trải, không có một người nào đang đi trên đường.
- Ngưu Nô đại nhân, rốt cuộc đón tiếp được Phong công tử rồi, mau vào đi thôi, rất nhiều đương thế anh tài đều đã đến, chỉ chờ Phong công tử vừa đến, tiệc rượu liền lập tức bắt đầu.
Hai vị kỳ ngưu chiến sĩ đều cung kính xá Phong Phi Vân một cái.
Phong Phi Vân ngẩng đầu lên nhìn tấm biển màu vàng ở trên đỉnh đầu, chỉ thấy phía trên viết bốn chữ to như rồng bay phượng múa:
- Thiên tài biệt phủ!
Thiên tài biệt phủ, tự nhiên chỉ có thiên tài mới có thể đi vào.
Vị chủ nhân này đối với Phong Phi Vân không phải là coi trọng bình thường, thế nhưng vì chờ hắn lại đã để những nghịch thiên tài tuấn kia qua một bên, chỉ khi hắn đến, tiệc rượu mới sẽ bắt đầu.
Hiển nhiên đích xác là xem Phong Phi Vân trở thành một trong những khách nhân tôn quý nhất.
...
Phủ đệ xa hoa, phía trên khảm một viên minh châu sáng ngọc, giống như là một viên cửu thiên tinh thần.
Còn chưa đi vào liền đã cảm nhận được người đến đây tối nay nhất định đều là tương đối bất phàm, có vài cỗ khí tượng thần dị phóng lên cao, làm cho người ta có cảm giác đại khí bàng bạc, chỉ cần là huyền sư hiểu được xem khí đều sẽ bị loại cảnh tượng này làm cho kinh sợ, nhiều nhân vật nghịch thiên như vậy thế nhưng tụ tập lại với nhau.
- Oanh long long!
Một đầu bạch dương cực lớn cao hai thước kéo một chiếc hoa xa từ chỗ xa chạy tói, phu xe là một lão nô có tu vi đạt tới cảnh giới Thần Cơ.
Bắc Minh Đường từ trong hoa xa đi ra, hắn cũng là một trong những khách quý tối nay, chính là Dương Nô tự mình đi đón tiếp hắn, nhận được đãi ngộ cao nhất.
Bắc Minh Đường mới từ trong hoa xa đi xuống liền thấy Phong Phi Vân đứng ở trên thềm đá cẩm thạch trắng, nhướng mày một cái, chậm rãi đi tới, trầm giọng nói:
- Thật là oan gia ngõ hẹp, không nghĩ tới ở chỗ này cũng có thể gặp được ngươi, hôm nay chúng ta tái chiến, ta nhất định sẽ không lại bại bởi ngươi.
Bắc Minh Đường theo bản năng liếc liếc về phía hắc sắc ban chỉ ở trên ngón tay cái của Phong Phi Vân, biết đó là một kiện linh khí uy lực bất phàm, lần trước hắn chính là thảm bại dưới uy lực của Miểu Quỷ ban chỉ, cho nên lại thêm vào một câu:
- Chúng ta tay không đánh một trận!
- Nếu như ngươi muốn chiến, ta tùy thời phụng bồi!
Phong Phi Vân từ trên cao nhìn xuống, tư thế hiên ngang, cùng Bắc Minh Đường đối mặt nhìn nhau, trong đôi mắt chớp động lên hỏa diễm, ở trong không khí đều đánh ra tia lửa.