Linh Chu

Chương 1651: Tiểu thần linh (1)



Năng lực cảm giác của Thần Tà đối với nguy hiểm cực mạnh, đặc biệt là đối với người thân mang ma tính thì có bài xích trời sinh.

Phong Phi Vân thu liễm ma tính trong thân thể, tản mát ra phật quang nhàn nhạt, mang theo nụ cười nhợt nhạt, nói:

- Làm sao ngươi lại không nhớ ta chứ, ngươi cũng đã biết... Là ta ở trên bờ Tấn hà điêu khắc tôn thần tượng thứ nhất cho ngươi, lúc ấy mưa rơi rất to, sắc trời mờ mịt, trên người của ta đang chảy máu, tảng đá đem tay đều muốn phá...

Thái Vi đang rất nghiêm túc nghe lời nói của Phong Phi Vân, phòng bị trong mắt càng lúc càng ít, một đôi hạnh mâu trong suốt nhẹ nhàng chớp lên, giống như là một tiểu nữ hài đang nghe chuyện xưa.

Phong Phi Vân ngồi trên mặt đất:

- Lúc ấy sóng lớn sông Tấn quay cuồng, sóng lớn thấm ướt bờ đê, ta là ở chỗ này khắc a, khắc a, khắc không ngủ không nghỉ suốt ba tháng, hai mắt đều muốn nhắm lại, nhưng mà ta không nháy mắt, vết thương trên người đau muốn nứt ra, nhưng mà lại không đau bằng tâm của ta...

...

Thái Vi dần dần không lại bài xích Phong Phi Vân như vậy nữa, an vị gối đầu ở bên cạnh Phong Phi Vân, dung nhan thanh lệ, mỹ mâu chớp chớp, nói:

- Nhưng mà ngươi nói Hồng Nhan đó rốt cuộc là ai, ta là Thái Vi, không phải là Hồng Nhan.

- Nàng...

Phong Phi Vân trầm ngâm hồi lâu, nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn một khuôn mặt quen thuộc, thở ra một hơi thật dài, nói:

- Nàng lớn lên rất giống ngươi!

- Vậy bây giờ nàng đang ở chỗ nào?

Ngón tay ngọc của Thái Vi nhẹ nhàng vuốt vuốt sợi tóc, nghiêng nước nghiêng thành, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại giống như một tiểu nữ hài, đối với chuyện xưa mà Phong Phi Vân kể cảm thấy rất hứng thú.

Ngón tay của Phong Phi Vân chỉ hướng ngực của mình, Thái Vi nghi ngờ trong chốc lát, sau đó vươn ra một bàn tay có chút hư ảo chậm rãi đặt ở trên ngực Phong Phi Vân.

Nàng ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo thần sắc mờ mịt.

- Là ở chỗ này!

Phong Phi Vân nói.

- Nàng có chút nóng!

Thái Vi vội vàng thu tay về, ngón tay nắm lấy tai của chính mình.

Nàng chỉ tự nhiên là Phượng Hoàng tâm cốt của Phong Phi Vân.

Mà Phong Phi Vân chỉ chính là tâm của mình.

Đây là tâm do Phượng cốt hóa thành, quỷ thần không thể xâm, nếu không sẽ bị thiêu tới hôi phi yên diệt.

Thái Vi chính là thần tà.

- Đi thôi, ta dẫn ngươi đi khỏi đây.

Phong Phi Vân lấy ra một khối linh thạch lớn cỡ nắm tay, dùng Thiên Tủy Binh Đảm đem linh thạch điêu khắc thành một pho tượng Thái Vi nữ thần tượng khéo léo tinh xảo, để ở trong lòng bàn tay, linh thạch thần tượng trông rất sống động, xinh đẹp động lòng người.

Thái Vi tự động bay vào trong linh thạch thần tượng.

Thanh âm của nàng từ trong thần tượng truyền ra:

- Sau này ngươi sẽ giúp ta thu thập hương khói cùng tín ngưỡng sao?

Phong Phi Vân đem tượng thạch khéo léo tinh xảo đặt ở trong lòng bàn tay, tỉ mỉ che chở, cười nói:

- Ngươi cứ nói đi!

- Ngươi yêu Hồng Nhan như vậy khẳng định cũng sẽ rất yêu ta, ngươi chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn ta chịu đói, không có hương khói cùng tín ngưỡng, ta sẽ trở nên càng lúc càng hư ảo, cuối cùng thần hồn tiêu tán, nhưng mà có đủ hương khói cùng tín ngưỡng, ta sẽ trở nên càng lúc càng chân thật, cuối cùng ngưng tụ thành thần thể, ngươi sẽ giúp ta, đúng không?

Thanh âm Thái Vi thanh nhã, tràn đầy ngây thơ chất phác.

Phong Phi Vân đem linh thạch nữ thần tượng để ngang hông, mở rộng hai cánh tay, hoạt động gân cốt, cười nói:

- Thần ta đúng là thần tà, còn nhỏ cuổi liền đã nhiều chủ ý ma quỷ như vậy!

- Ta mới không có chủ ý ma quỷ.

Thái Vi giảo biện, nói:

- Hương khói cùng tín ngưỡng chính là nguồn gốc lực lượng của chúng ta, giống như linh khí của con người, nếu như người không hấp thu linh khí, tu vi liền sẽ chậm rãi thụt lùi, thần linh chúng ta nếu như không có hương khói cùng tín ngưỡng đều sẽ trở nên càng lúc càng yếu, cuối cùng sẽ chết đi.

- Được rồi, tiểu thần linh, tín ngưỡng cùng hương khói ta sẽ thu thập giúp ngươi, sau này ta chính là sứ giả của Thái Vi nữ thần, đem thần kinh của Thái Vi nữ thần truyền tới chân trời góc biển, được vạn dân lễ bái.

- Ta mới không phải là nữ thần kinh!

Thái Vi nói.

- Ta cũng không nói ngươi là nữ thần kinh!

Phong Phi Vân ủy khuất nói.

- Rõ ràng có nói rồi!

- Được rồi, ta nói, nữ thần đại nhân, ta sai lầm rồi, sứ giả kiêm tín đồ Phong Phi Vân của ngươi không nên mạnh miệng với ngươi, không nên nói nữ thần đại nhân là nữ thần kinh, như vậy có được hay không?

- Ha hả, đây còn là không sai biệt lắm, mau quỳ lạy Thái Vi nữ thần một cái.

- Đây... Đây cũng thật là quá đáng, ta đường đường là nam nhi bảy thước, hán tử thiết cốt tranh tranh, tuyệt đối không thể quỳ xuống với một tiểu thần linh mới xuất đạo như ngươi.

- Nhìn đi, nhìn đi, liền biết rõ ngươi không phải là tín đồ thành tín, tín đồ chân chính thờ phụng nữ thần sẽ cho rằng quỳ xuống nữ thần là một loại vinh quang, cũng chỉ có hương khói cùng tín ngưỡng của tín đồ tành tâm mới có thể bị ta hấp thu, mau quỳ một cái đi, nhiều thêm một cái tín đồ thì nhiều thêm một phần lực lượng.

- Ta đây không làm tín đồ có được hay không?

- Không được!

- Vậy.... Làm tín đồ của ngươi có lợi ích gì?

Thái Vi suy tư một hồi lâu, nói:

- Ta có thể bảo vệ ngươi a, làm tín đồ của ta, ta... Ta liền sẽ đem thần uy ân trạch lên người của ngươi, sau này liền không người nào có thể khi dễ ngươi.

- Tiểu thần linh thuần khiết đều sẽ không gạt người, chỉ có thần linh tà ác mới có thể gạt người!

Phong Phi Vân nói.

- Được rồi, ta sai lầm rồi, ta căn bản không biết cái gì là thần uy ân trạch, nhưng mà sau này ta cường đại thật có thể bảo vệ ngươi nha.

- Ừ, cái này còn không sai biệt lắm!

Phong Phi Vân cười cười, mở ra cửa sắt nhà giam, đi ra ngoài.

Đô thống thánh vệ quân kia chạy đến nghênh đón, mỉm cười hướng về phía Phong Phi Vân xá một cái, nói:

- Phong gia, nữ nhân phản nghịch kia?

Phong Phi Vân vỗ vỗ y quan, thần sắc nghiêm túc, lạnh lùng liếc hắn một cái, nói:

- Đã bị ta thiêu chết, hóa thành phấn vụn.

Đô thống thánh vệ quân khẽ hướng trong nhà giam nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy trên mặt đất có một đám cát bụi, mang theo khí tức của nữ nhân phản nghịch kia.

Lòng dạ đủ độc ác a!

Hắn đối với Phong Phi Vân trở nên càng thêm kính sợ, không hổ là ngoan nhân của Bổ Thiên các, ngay cả nữ tử xinh đẹp như vậy cũng không nương tay.

- Phong gia, đám thuộc hạ có một số thứ muốn hiếu kính ngài!

Đô thống thánh vệ quân mang trên mặt nụ cười khác thường, bàn tay vẫy một cái, liền có thánh vệ quân đem ba nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp mang đến.

Áo ngoài của ba nữ tử này đều bị lột ra, chỉ còn một kiện ngân bạch sa y trên người, thân thể lung linh uyển chuyển như ẩn như hiện.

Đều là nữ tử tướng mạo cực đẹp, thanh thuần tú lệ, trên trán mang theo vài phần quý khí, cùng những nữ tử tâm chí kiên định hàng năm vất vả trong tu luyện kia thì khác nhau rõ ràng, các nàng càng nhiều là có mấy phần ôn nhu cùng thống khổ, da thịt vô cùng mềm mại.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv