Phong Phi Vân rất muốn đem đầu ô quy này ném ra ngoài, điên cuồng đánh một trận, cảm giác nó hết sức vô sỉ.
- Được rồi, nhìn ngươi muốn biết như vậy, có thể nói đơn giản cho ngươi biết một chút, thật ra cái này có liên quan tới Mạc Phủ trong truyền thuyết.
Mao Ô Quy nói rất không rõ ràng.
- Mạc Phủ là nơi nào?
Phong Phi Vân thật đúng là chưa từng nghe nói qua chỗ này.
Lấy sự cường đại của Mạc Phủ Tầm Bảo lục, nếu thật sự tồn tại một chỗ như Mạc Phủ, Phong Phi Vân cảm thấy lấy thân phận Phượng Hoàng tộc trưởng kiếp trước của chính mình không có khả năng không biết đến chỗ này, nhưng mà hắn lại xác thực chưa từng nghe nói qua.
Mao Ô Quy ra vẻ ho hai tiếng, nói:
- Ngươi không nghe qua cũng là rất bình thường, bí ẩn ở trong này rất nhiều... Ai, ngươi biết được quá nhiều đối với ngươi thật không có chỗ tốt, ngươi vẫn là trước đem Đại Khôi Lỗi thuật tu thành rồi hãy nói.
Dùng một chút, nó lại nói:
- Ta cuối cugnf cảm giác chỗ này u ám, có đồ vật gì đó đang nhìn vào chúng ta, ngươi nói vị cường giả kia của Cửu Uyên tiên thành đã chết rồi hay còn chưa chết?
Vị cường giả kia đã chết hay chưa thì ta không biết, nhưng ta cảm giác hiền giả của yêu tộc cùng Âm Gian giới đều đã xông vào rồi.
Linh giác của Phong Phi Vân dị thường cường đại, hơn nữa dùng Đại Diễn thuật suy tính một lần, đúng là có rất nhiều cường giả tiến vào bên trong, không dưới mười vị.
Cho dù một tòa thạch lâm này có thần dị như thế nào đi nữa cũng không thể ngăn cản nhiều hiền giả như vậy, nhiều nhất nửa ngày bọn họ đều sẽ bị tìm đến nơi này.
Nếu như có thể đem Đại Khôi Lỗi thuật du luyện tới nhập môn là có thể chủ động nắm trong tay thạch nhân khôi lỗi nơi này, đến lúc đó Phong Phi Vân bảo đảm có thể vây khốn những cường giả kia ba ngày, vì Hiên Viên Nhất Nhất tranh thủ càng nhiều thời gian hơn.
Phong Phi Vân ngồi xếp bằng ở trên đất, toàn tâm vùi đầu vào trong tu luyện Đại khôi lỗi thuật, trong thân thể ba trăm ức Thánh Linh tro cốt tất cả đều lóe lên quang hoa sáng chói, đản sinh ra từng đạo Thánh Linh ý niệm trợ giúp hắn cùng tìm hiểu tu luyện.
Cũng không biết là trôi qua bao lâu, Phong Phi Vân mới một lần nữa đem cuốn thiết trúc trúc giản kia khép lại, thở ra một hơi thật dài, trong mắt sinh ra mấy phần tiếu ý:
- Đã đến rồi!
Trải qua ba canh giờ tu luyện, mặc dù hắn không thể tìm hiểu được điểm chính của Đại Khôi lỗi thuật nhưng mà lại đã có chút hiểu biết, nếu như cho hắn thêm một chút thời gian, hắn nhất định có thể nhập môn.
Nhưng mà lúc này hắn lại đã không có nhiều thời gian tìm hiểu như vậy, bởi vì có một vị cường giả đã đến gần đây, ở trong thời gian rất ngắn nữa sẽ tìm được bọn họ.
Phong Phi Vân trước phải chém giết người này.
Phong Phi Vân đem Ẩn Tàm sa la mặc vào, thân thể nhất thời biến mất ở tại chỗ, sau đó hướng về phía vị cường giả kia lặng lẽ đi tới.
Đây là một lão giả toàn thân bao phủ bởi áo choàng màu đen, chính là một trong bốn vị hiền giả của Âm Gian giới, đạt tới cảnh giới Vũ Hóa đệ nhất trọng, đầu cùng ngón tay đều bị hắc bào bao phủ vào chỉ chừa một đôi mắt đen nhánh là nhìn thấy được, thông phệ ánh sáng cùng nhiệt độ trong thiên địa.
Trên vai trái của lão còn mang theo một cái thanh sắc thiết hoàn, huyết khí trên người cực kỳ khổng lồ.
Mặc dù lão đã rất cố ý thu liễm khí tức trên thân nhưng mà như cũ bị Phong Phi Vân trước tiên cảm giác được, đây chính là lực lượng của Đại Diễn vực.
Đại Diễn vực vô hình vô chất, có thể đem Vũ Hóa hiền giả ẩn giấu đều tìm ra.
Vị hắc bào lão giả này hết sức cẩn thận, bộ pháp quỷ dị.
Phong Phi Vân đã đứng ở phía sau hắn, ba trăm ức Thánh Linh tro cốt trong thân thể riêng mình ngưng tụ ra một tia lực lượng, cuối cùng biến thành một tia Thánh Linh chi khí hướng về vị hắc bào lão giả kia phách trảm tới.
Ở một sát na kia Thánh Linh chi khí bạo phát ra, trong không khí bộc phát ra ba động kịch liệt đem vị hắc bào lão giả này kinh động, hắn tế ra thanh sắc thiết hoàn hướng phía sau đón đỡ.
- Thình thịch!
Thanh sắc thiết hoàn ứng tiếng mà vỡ, một tia Thánh Linh chi khí kia đem thân thể của hắc bào lão giả chém ngang thành hai đoạn, một cỗ máu tươi từ trong thân thể của lão bắn ra.
- Thánh Linh chi khí...
Vị hắc bào lão giả này chưa chết, trong hai nửa thân thể đều còn sót lại Vũ Hóa ý chí chia làm hai phương hướng hướng Phong Phi Vân phát động công kích.
Hắc bào lão giả đã bị Thánh Linh chi khí chém đến nguyên khí tổn thương nặng nề, thân thể chia làm hai phần, lực lượng trong thân thể cũng tiêu hao lợi hại, căn bản không đủ gây sợ.
- Càn Khôn Chưởng Ấn!
Trong lòng bàn tay của Phong Phi Vân sinh ra phật quang vô tận, một chưởng hướng đỉnh đầu của hắc bào lão giả ấn xuống, trên bàn tay hiện ra các loại địa mạo giống như là đánh ra một phiến thế giới.
- Thình thịch!
Đầu của hắc bào lão giả trực tiếp bị thủ chưởng của Phong Phi Vân ấn xuống mặt đất, sau đó chia năm xẻ bảy, hóa thành tàn thi trên đất, thần thức trong thân thể hoàn toàn bị bóp diệt.
Sau khi một nửa đoạn thân thể khác của hắn mất đi thần thức gia trì cũng "thình thịch" một tiếng mà rơi xuống mặt đất.
Phong Phi Vân đem thi thể trên đất toàn bộ thu thập lại, đây nhưng là thi thể của Vũ Hóa hiền giả, nếu như đem đến trên chợ đen có thể bán ra được giá tiền không tệ, đặc biệt là máu, xương, da của Vũ Hóa hiền giả đều là thứ mà rất nhiều tà đạo tu sĩ tranh nhau mua.
Sau khi đem dấu vết trên mặt đất đều dọn dẹp sạch sẽ, Phong Phi Vân mới lần nữa trở về chỗ tu luyện của Hiên Viên Nhất Nhất, nhưng mà ... Hiên Viên Nhất Nhất lại đã biến mất.
Thân thể của Phong Phi Vân lập tức dừng lại, trên người sinh ra một cỗ khí lạnh, cảm giác được sau lưng có khí tức sinh mệnh ba động.
- Oanh!
Lực lượng toàn thân hắn đều bộc phát ra, chuẩn bị phát ra một kích lôi đình.
- Ngươi che giấu thực lực!
Thanh âm của Hiên Viên Nhất Nhất vang lên ở sau lưng hắn.
Thân thể của nàng cao gầy, ngọc thể thon dài, tiên quang rạng rỡ, lưng đeo cổ kiếm dựa vào một tôn thạch tượng khôi lỗi, một đôi ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân đem lực lượng trên người thu lại, cười cười nói:
- Thánh nữ điện hạ đạo tâm thanh minh, nhìn rõ mọi việc, thực lực của ta có bao nhiêu cân lượng chẳng lẽ Thánh nữ điện hạ còn không biết.
Khí sắc của Hiên Viên Nhất Nhất lộ ra vẻ khá hơn một chút, sương mù bao phủ thân thể, bạch y như vẽ, tóc đen chập chờn, thanh âm ưu nhã mà linh hoạt kỳ ảo, nói:
- Ngươi không cần phải tự xem nhẹ mình, thiên phú của ngươi ở trong mắt ta đã đủ đứng vào trước ba mươi của tài tuấn trẻ tuổi, hơn nữa thủ đoạn giấu diếm luôn là làm cho người ta suy nghĩ không ra, tổng cảm giác ngươi cất giấu không ít thứ.
- Ha ha, Thánh nữ điện hạ đa tâm rồi, ta chỉ là một bán yêu mà thôi, cho dù lại giấu diếm đi nữa chẳng lẽ còn có thể đột phá đến Vũ Hóa cảnh sao?
Phong Phi Vân nói.