Úc Tuyền Thu rất bực mình.
Thế là, với suy nghĩ "Tôi buồn cô cũng không được vui", cô lay tỉnh nữ bác sĩ vẫn đang ngủ ngon một cách vô nhân đạo.
"Bà nội nhà cô! Lan Thiện Văn cô còn dám ngủ, nói ngay cho bà, cô chạy lên giường bà kiểu gì!"
"Tuyền Thu, chào buổi sáng." Tuy bị cô bạo lực lay tỉnh, nhưng khi nữ bác sĩ thức dậy, vẫn không quên chào buổi sáng với nụ cười tươi như hoa.
"Ai chào buổi sáng chào buổi tối với cô, Lan Thiện Văn nếu hôm nay cô không nói rõ ràng, chúng ta nhất quyết cùng chết!"
Mới sáng sớm, đồng chí Úc đã rất gắt gỏng, lắc vai bác sĩ đòi một lời giải thích: "Cô nói đi, khoảng thời gian qua cô lén lén lút lút làm những trò gì kỳ dị vậy! Nếu có chuyện gì không trực tiếp nói ra, hôm nay tôi đi đường tôi, cô đi đường cô!"
Nữ bác sĩ để cô bực bội lắc mình xả giận, cả quá trình không nói gì cả.
Ngay một giây trước khi đồng chí Úc bùng nổ, bác sĩ cười dịu dàng với cô như vuốt lông cho mèo con, vẻ mặt đầy dịu dàng và yêu thương, giơ tay lên nắm lấy một tay cô và nói: "Tuyền Thu, em có muốn về với tôi không?"
"Cái gì?" Đồng chí Úc vẫn quay cuồng trong cơn giận không thể thoát ra, nhất thời chưa hiểu bác sĩ nói về là về đâu: "Cô nói tôi theo cô đi đâu?"
"Mẹ tôi có ý muốn cho tôi làm việc ở gần họ, tôi không biết ý em sao nên chưa trả lời, tôi mới tìm được một công việc tốt ở tỉnh và mua một căn nhà bên ngoài, và nếu em không muốn, tôi sẽ ở lại đây với em."
Lời nói của nữ bác sĩ rất ngắn gọn và rõ ràng, sợ đồng chí Úc vẫn chưa hiểu, bác sĩ nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô: "Tuyền Thu, tôi biết em đã rất khổ sở, phải chịu đựng rất nhiều... Tôi không biết nên nói thế nào, nhưng tôi sẵn sàng dành hết nửa phần đời còn lại cho em, sẽ không bao giờ đánh mất em nữa."
Úc Tuyền Thu nghĩ chắc hẳn mình đang ảo giác, đang nghe nhầm, vì lời của bác sĩ nghe cứ như một lời tỏ tình.
Họ quen nhau đã lâu, cô biết bác sĩ nhà cô không thích nói những lời như vậy và sẽ không bao giờ hứa hẹn, bác sĩ của cô khá thực tế, luôn luôn nghĩ gì làm nấy.
Như cách bác sĩ trăm phương nghìn kế ở lại nhà cô suốt cả một quý, chỉ vì muốn làm trâu làm ngựa cho gia đình nhà cô.
Người bình thường, ai có thể sống trong một gia đình xa lạ, không đòi hỏi bất cứ điều gì, đối xử vô cùng tốt với gia đình cô, ngay cả con cái cũng không cần?
Bác sĩ không nợ gì cô, tại sao lại đối xử tốt với cô như vậy?
Đồng chí Úc luôn là người dễ mềm lòng, nghe xong những lời này của bác sĩ, cô cảm động khôn xiết.
Nhưng vì sĩ diện, cô sững sờ không biết nên đáp lại thế nào, thật lâu mới nặn ra một câu khô khốc: "Vậy nếu nhà cô không còn người nối dõi thì phải làm sao?"
"Đó là chuyện của tổ tiên, không liên quan đến chúng ta." Bác sĩ nghe xong không nhịn được cười, vuốt ve đôi má cô: "Tôi chỉ biết đời người có một kiếp, đừng nên làm chuyện khiến bản thân hối hận về sau. Bố mẹ tôi cũng nghĩ vậy."
Suy ra, nếu không được ở bên cô, bác sĩ sẽ hối hận đến chết sao? Ôi, không ngờ cô chiếm vị trí quan trọng trong tim bác sĩ đến vậy.
Đồng chí Úc vui mừng, nhưng nghe đến câu sau của nữ bác sĩ, cô kinh ngạc trợn tròn mắt: "Cô nói cha mẹ... gì cơ... cô và chú biết..."
"Bố mẹ tôi rất thoáng." Sắc mặt cô biến hoá quá nhanh, khiến bác sĩ không nhịn được mà nựng khuôn mặt yêu kiều của cô, cười nói: "Họ là người của thế hệ trước, chưa từng trải qua chuyện gì, còn chúng ta... tuy rằng hiếm gặp, nhưng, bố mẹ tôi cho rằng vậy cũng không sao."
Nói xong, bác sĩ cười, cong đôi mắt dịu dàng hơn ánh trăng, nói: "Chuyện này là nhờ biểu hiện tốt của em hồi còn trên Ma Tử Lĩnh, nếu không, sau này gặp mẹ tôi, chắc hẳn em sẽ chịu khổ*."
*Chịu ở đây là 受, cũng có nghĩa là Thụ.
"Hừ, cái gì mà tôi thụ! Lan Thiện Văn, cô nhớ đấy cho tôi, dù chúng ta thành một đôi, cũng phải là cô gả cho tôi, bằng không, để xem tôi có cắn chết cô không!"
Đồng chí Úc thuộc loại người vừa nhận được ít sắc màu đã muốn mở cả xưởng thuốc nhuộm, nghe nữ bác sĩ nói vậy, thực ra cô vui mừng như muốn bay lên trời, nhưng vẫn tỏ ra hung dữ, đè bác sĩ không cho bác sĩ động đậy, cắn lên mặt bác sĩ, mổ lên môi bác sĩ, uy hiếp nói: "Chị có đồng ý không?"
Là một người dịu dàng và hiền khô, đương nhiên cô nói thế nào chính là thế ấy. Bác sĩ mỉm cười và gật đầu nói đồng ý.
Điều này khiến đồng chí Úc vui điên lên được, một đồng cũng không mất mà lấy được một nàng dâu vừa dịu dàng vừa ân cần, ai mà không thích cơ chứ?
Đồng chí Úc sướng rơn, cười tươi méo cả miệng, nhân lúc trời chưa sáng, cô vội vàng có thêm một khoảnh khắc nồng ấm với bác sĩ.
Đàn ông trên Ma Tử Lĩnh thường nói, có vợ con làm ấm giường lò sẽ khiến cuộc sống tươi đẹp như lâng lâng trên trời.
Trước đây chắc chắn đồng chí Úc nghe xong sẽ khì mũi dè bỉu, nhưng kể từ sau buổi sáng hôm nói chuyện rõ ràng với bác sĩ trở đi, cô cảm thấy cả ngày như bừng sáng hẳn.
Gặp ai cũng phơi phới hơn rất nhiều, ngay cả đối với cô chị dâu chua ngoa, cô cũng không còn muốn đấu đá nữa.
Mục Mục của cô ngày càng hiếu thảo và hiểu chuyện, bác sĩ của cô cũng vô cùng biết yêu thương. Ái chà! Bà đây đúng là lãi to! Đồng chí Úc nghĩ, đúng là nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Chỉ là thấy hơi có lỗi với anh ba.
Thấy anh ba cười tít mắt vì vui khi thỉnh thoảng ngước sau gáy nữ bác sĩ, Úc Tuyền Thu cảm thấy có chút phiền lòng.
Tranh thủ một tối nọ đi làm về nhà, cô kéo bác sĩ vào phòng cô và nói cho bác sĩ nghe chuyện này.
Quá buồn phiền, cô nói: "Anh ba rất tốt với em... làm sao bây giờ?"
"Không phải anh ba thương em nhất sao? Hơn nữa đã đính hôn?" Bác sĩ không phiền muộn như cô, dịu dàng ôm cô nói: "Tôi thấy anh ấy thật lòng thương em, tuyệt đối sẽ không trách cứ gì em."
Thấy cô vẫn chưa yên tâm, bác sĩ cười nhẹ nhàng: "Nếu em vẫn sợ, hay là em tìm lý do về ở với tôi một thời gian cho đến khi anh ba lấy vợ, có được không?"
"Á à, Lan Thiện Văn, chị nói đi, có phải chị đã sớm tính kế lừa tôi về không?" Nghe thế, đồng chí Úc hậm hực, cắn cằm bác sĩ, giả vờ tức giận nói: "Lan Thiện Văn, lá gan chị lớn rồi sao, tỏ ra quang minh chính đại lừa con gái nhà người ta về nhà!"
"Vậy thưa cô Úc, cô có muốn về với tôi không?" Bác sĩ cười dịu dàng và hỏi nhẹ nhàng, vuốt ve gò má cô.
Phí lời, tất nhiên là phải đi! Anh ba của cô là một nguyên nhân, nguyên nhân thứ hai là cô có thể nhìn ra dạo này mẹ già đang có ý làm mai làm mối cho cô. Nếu cô không chạy đi ngay cùng bác sĩ, lẽ nào cứ ngồi đó chờ lần thứ hai bị ép bức nhét lên kiệu hoa sao?
Đồng chí Úc luôn là một người thức thời. Cô nhanh chóng bí mật thu dọn hành lý, ôm con gái, nhân lúc mẹ già ra ngoài thăm gia đình anh hai, lén lút nắm tay bác sĩ chuồn đi.
Vốn dĩ hai cô gái nhỏ cũng muốn đi cùng, nhưng họ đã đính hôn với các chàng trai địa phương, Úc Tuyền Thu sao có thể phá hỏng hôn sự của họ?
Mỗi người đưa hai mươi tệ làm của hồi môn, dặn dò họ: "Nếu mẹ chị hỏi về chị... các em cứ nói là, chị đã chết nên đừng hỏi nữa, hoặc là, thừa nhận chị đã về một nhà với bác sĩ Lan."
"Đã hiểu, chị Úc." Cô gái biết nói khóc lóc với cô: "Nếu bác Úc hết giận, chúng em sẽ nhờ anh ba viết thư cho chị."
"Được," Úc Tuyền Thu cười buồn, nói với họ: "Các em gái ngoan, về nhà đi."
Hai cô gái lại ôm cô khóc một trận, lưu luyến tạm biệt họ rồi lên đường về nhà.
Khi cùng bác sĩ lên tàu hoả, cô buồn bã dựa vào cửa sổ, nhìn khung cảnh quen thuộc của Sa Cốc Hạng đằng sau.
Khi cô còn nhỏ, có ông thầy bói mù đi ngang qua nhà cô xin mẹ cô cốc nước uống, trông về phía cô đang nô đùa dưới gốc cây hồng gần đó, nói với mẹ cô rằng số mệnh của cô sẽ không làm theo ý mẹ.
Lần đầu tiên cô làm tổn thương trái tim người mẹ là lần bỏ nhà đi trốn với tên khốn Trương Hữu Đường, lần này, e rằng cô lại khiến mẹ đau lòng.
"Đừng buồn, chúng ta sẽ còn trở lại, đợi thêm một thời gian nữa, tôi sẽ đưa em về nhà nói rõ với mẹ." Khi cô đang buồn, bác sĩ ngồi bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, dịu dàng nói.
"Vâng" Cô ôm Mục Mục, không thể nép vào lòng bác sĩ, đành cười khổ nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì thêm.
Bác sĩ không nói sẽ đưa cô đi đâu, nhưng theo cô đoán, bác sĩ rất hiếu thảo nên chắc chắn sẽ đưa cô về thủ đô gặp mặt cha mẹ vợ trước.
Quả nhiên cô đã đoán đúng, sau một ngày một đêm ngồi trên ghế nằm của tàu hoả, khi ra khỏi nhà ga đã thấy bố mẹ vợ đứng sau cửa soát vé tàu, bên cạnh còn có cô Sáu và đồng chí Kim yêu thương của cô Sáu.
Thấy hai người họ, cô Sáu lon ton chạy tới, nở nụ cười "biết ngay mà" đầy vẻ xấu xa, nháy mắt với cô: "Chị Úc, sao phải vòng vo đến vậy? Nếu trở về ngay lúc đó với bọn em chẳng phải tiện hơn nhiều sao."
Nếu bố mẹ vợ cô không đứng đó, đồng chí Úc đảm bảo sẽ cho cô Sáu một cái bạt tai.
Đúng là một kẻ ăn cây táo, rào cây sung, uổng công bấy lâu nay cô coi cô Sáu như em gái ruột, nào ngờ con bé lại về phe Lan Thiện Văn!
Đồng chí Úc bực mình, vị hôn phu của cô Sáu đứng cạnh thì trưởng thành hơn nhiều, anh bước tới đón lấy hành lý trong tay cô, cười nói: "Mau đi thôi, xe tôi lái tới đang đậu cạnh cột điện đằng kia, bây giờ chúng ta về vẫn kịp ăn cơm mẹ tôi nấu".
Cô ngượng ngùng, chưa kịp nói gì đã thấy mẹ vợ dìu bố vợ chậm rãi đi tới, nhìn bọn họ mà không nói gì cả.
Khi họ đi qua, Úc Tuyền Thu vội vàng cúi đầu, sợ hãi đến mức suýt nữa muốn bàn bạc với bác sĩ để bác sĩ đưa tiền xe cho cô về nhà. Đang lúc run sợ, cô bỗng nghe thấy tiếng mẹ vợ dịu dàng nói: "Ôm lâu như vậy, chắc mệt lắm chứ nhỉ, nào, để cô ôm Mục Mục, con nghỉ ngơi đi."
Cô sợ hãi vội ngẩng đầu lên, thấy mẹ vợ đang nở nụ cười hiền hậu và vươn tay tỏ ý muốn ôm Mục Mục vào lòng.