Bác sĩ nhìn như thế nào cũng rất đẹp
......
Việc xúc tuyết trên đường núi đã gần xong, tiến triển trong chuyện giữa cô và Lý Kiến Khôi cũng gần như vậy.
Trừ chuyện lên giường, những chuyện nên làm họ hầu như đã làm gần hết. Như khi anh nổi hứng, cô sẽ không ngăn anh sờ soạng cô, chỉ đến khi mọi thứ sắp vượt khỏi tầm kiểm soát, cô mới đẩy người đàn ông đang thở hổn hển ra.
Khiến cho Lý Kiến Khôi lần nào cũng bức bối vô cùng, anh phàn nàn với cô: Tuyền Thu, nếu em cứ như vậy, anh sẽ chết ngạt sớm mất."
Cứ như thể không nghe thấy, cô vẫn như cũ.
May mắn thay, Lý Kiến Khôi là một người đàn ông có lòng tự trọng mạnh mẽ, anh ấy luôn nghĩ cô là một cô gái biết tiết chế và giữ lễ, chỉ muốn trao thân cho anh trong đêm tân hôn của họ, nên anh luôn kiềm chế hành vi liều lĩnh của mình.
Cô biết mình đang đùa với lửa, đang đi trên lưỡi thép. Nhưng cô không lo âu chút nào. Cô thậm chí còn cảm thấy thích thú không thể giải thích được trong một cảm giác thú vị như vậy.
Chẳng trách cô Sáu thích lượn lờ giữa đám đàn ông, có lúc nhiệt tình như lửa, lại có lúc mặt lạnh như băng với họ.
Cảm giác chơi đùa người khác trong lòng bàn tay đúng là quá tuyệt vời.
Cô không thể kiểm soát việc bác sĩ có thích cô hay không, vậy tại sao không thể chọc giận bác sĩ ngay trước mặt cô ta?
Trong giờ nghỉ ngơi khi xúc tuyết, Úc Tuyền Thu cố tình quanh quẩn những chỗ các bác sĩ có thể nhìn thấy và dụ dỗ Lý Kiến Khôi hôn cô.
Một hai lần thì không sao, nhưng càng nhiều lần, các bác sĩ cũng nhận ra cô đang cố tình.
Nhưng, đây là mối quan hệ tình yêu tiến tới hôn nhân bình thường, tiếng nói chống hủ bại của lãnh đạo ngày càng yếu dần, mọi người cũng chỉ bàn tán sau lưng vài câu về những chuyện như hôn nhau giữa thanh thiên bạch nhật thế này, còn ngoài mặt sẽ không để lộ ra điều gì.
Một người không nói, đương nhiên sẽ không có người thứ hai nói.
Thế là, hầu như ngày nào các bác sĩ và cô nhà báo cũng phải chứng kiến cảnh tượng này.
Nhìn cặp nam nữ lại ôm ấp phía đằng kia, cô nhà báo vừa rắc tro than xuống đất, vừa hậm hực căm ghét thế tục, nói: "Bà nó, yêu đương thôi mà như thể muốn cả thế giới phải biết, đằng kia có người kia kìa, không thể kiềm chế lại một chút sao!"
"Nói không chừng bọn họ đang cố ý phô trương cho chúng ta xem." Ngô Tụng Trúc ung dung nói: "Không phải đồng chí Úc nói cô ấy thích Song Niên sao? Làm như vậy có lẽ là để thể hiện Lý Kiến Khôi không kém cạnh gì Song Niên."
"Nhưng đến tận hôm nay Song Niên vẫn đang nằm nhà dưỡng thương." Cô nhà báo uất ức nói: "Cô ấy khoe mẽ như vậy cho ai xem?"
Hai bác sĩ không quan tâm lời đàm tiếu của cô, một người thì dứt khoát trả lời không biết, người kia thì phớt lờ cô, chỉ bận rắc tro than, cuối cùng không hiểu sao lại đổ tro than cả lên người, tự khiến mình bị sặc.
Ngô Tụng Trúc vội vàng bưng chậu nước chạy tới, vừa rửa sạch tro than trên người Lan Thiện Văn, vừa bất lực nói: "Đừng chùi, lỡ bám vào mắt sẽ hỏng mắt đấy. Thiện Văn, cậu làm sao vậy, sao dạo này cậu hay lơ đãng thế?"
"Này, Thiện Văn, dạo này cậu bị sao à?"
Cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô nhà báo mau chóng bỏ thứ đang cầm trên tay xuống đất, chạy đến chỗ nữ bác sĩ dịu dàng, chọc chọc vào cánh tay của cô, kỳ quái nói: "Cả ngày cứ như người mất hồn, vết thương trên người Song Niên không nghiêm trọng đâu mà, không phải các cô chú trên thủ đô cũng không gửi thư đến sao?"
"Không sao." Sau vài tiếng ho, trên mặt bác sĩ hiện lên nụ cười có lệ như cũ, như cánh hoa tử đinh hương bay lả lướt trong gió xuân, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy nhột trong lòng.
"Trời ơi, Thiện Văn, dạo này cậu lại xinh hơn à?"
Cô nhà báo nhìn Lan Thiện Văn, ôm trái tim mình và nói: "Nụ cười cậu dành cho tớ khiến trái tim của một cô gái như tớ cũng phải rung động. Không ổn, không ổn, nào, Thiện Văn, cười cho tớ thêm vài cái nữa đi, để tớ thử xem ân huệ từ một mỹ nữ là cảm giác như thế nào."
Nói xong, cô nhà báo chộp lấy khuôn mặt bác sĩ, kéo một nụ cười lên.
Ngô Tụng Trúc đã kịp thời tát lên đôi bàn tay lưu manh sắp chộp lấy khuôn mặt xinh đẹp nữ bác sĩ.
Mặc kệ tiếng kêu om sòm của cô nhà báo, Ngô Tụng Trúc lo lắng kéo nữ bác sĩ lại, nói: "Thiện Văn, hôm nay cậu đừng đi làm nữa, tớ thấy gần đây sắc mặt cậu kém lắm, cậu xin nghỉ đi, nghỉ ngơi đi."
"Không cần đâu, nên xúc tuyết càng sớm càng tốt, để mọi người ra vào thị trấn thuận tiện hơn." Lan Thiện Văn lắc đầu, ánh mắt lướt nhanh qua gốc cây đa, sau đó mau chóng thu lại cái nhìn trước khi cô gái yêu kiều đó nhìn thấy.
Ngay cả khi không có Lý Kiến Khôi, sẽ có Trương Kiến Khôi, sẽ có Vương Kiến Khôi.
Trên mảnh đất rộng lớn này, khó bắt gặp con la bốn chân, nhưng đàn ông hai chân thì đếm không xuể.
***
Khi tuyết trên đường núi cuối cùng đã được xúc gần hết, có lẽ ông trời rất thích đùa giỡn con người, trận tuyết lớn như mảnh giấy trắng lại bắt đầu đổ xuống từ bầu trời xám xịt.
Đường núi rất trơn, lại có tuyết rơi, Lý Kiến Khôi sợ những thanh niên trẻ tuổi bị nước nhà bỏ rơi này sẽ không cẩn thận rơi xuống đáy vực, anh không dám bảo họ đến xúc tuyết nữa, chỉ nói đợi khi tuyết tan sẽ thảo luận lại.
Họ là những người con xa xứ luôn ấp ủ nỗi niềm nhớ nhung cha mẹ. Sắp đến cuối năm, lời của Lý Kiến Khôi giống như lửa ấm ngày tuyết, họ hoan hô nhảy cẫng lên rồi mau chóng thu dọn đồ đạc, chạy lên thị trấn gửi thư từ và đồ đạc trên Ma Tử Lĩnh về nhà, bảo người nhà nghĩ cách đón họ về.
Những công nhân có nhà trên Ma Tử Lĩnh cũng lần lượt trở về nhà.
Đó chính là lý do khiến dãy núi rộng lớn này chợt trở nên vắng vẻ.
Chỉ còn lác đác vài bóng người còn thắp đèn dầu vào ban đêm. Trong số đó, đương nhiên có gia đình của Úc Tuyền Thu không có nơi nào để đi.
Nhưng nếu không phải vì bất đắc dĩ, họ sẽ không lãng phí dầu để đốt đèn khi đã muộn thế này.
Đêm hai mươi chín Tết, vốn là một đứa trẻ yếu ớt, Mục Mục lại sốt cao.
Khi Úc Tuyền Thu đi làm về, lê tấm thân mệt mỏi đẩy cửa vào, chợt thấy mẹ cô đang ôm con gái ngồi bên bếp lò, lo lắng gọi cô: "Con Tư, mau gọi bác sĩ đi, Mục Mục bị sốt."
Cô sửng sốt, vội bước đến bên con gái, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con đỏ bừng, cô xót xa đặt tay lên sờ, vừa thử, lập tức bỏng rát vì nóng.
"Sao lại sốt thế này?" Nhìn sắc mặt con gái vàng ệch vì sốt, trái tim Úc Tuyền Thu như bị cứa một nhát dao, cô dang tay ra muốn ôm con gái: "Mẹ, để con đưa con bé đi gặp bác sĩ, mẹ ngủ trước đi."
"Con bé này, nói bậy nói bạ, đường trơn lắm, con đi một mình, sao mẹ yên tâm được?" Mẹ cô lải nhải, mau chóng tìm cái đèn dầu nhà họ, xách lên đi ra ngoài: "Con Tư, đi đi, mẹ soi đường cho con, chúng ta đi tìm bác sĩ."
Cô không có thời gian nghĩ, chỉ cõng con gái đi ra ngoài cùng mẹ.
Có lẽ, đêm rất sâu.
Cô không có đồng hồ, không biết giờ giấc, chỉ biết bầu trời sau trận tuyết trong vắt đến lạ.
Ngay cả ngôi sao phương bắc mãi đến nửa đêm mới xuất hiện cũng sáng đến trắng loà.
Nhìn thấy ngôi sao đó, cô nhớ lại khi ngồi dưới giàn nho hồi còn nhỏ, vừa nhìn ông nội cuốn lá thuốc, vừa ôm cô và nói, thực ra tên ngôi sao đó là Duyên Tinh, là ngôi sao cai quản nhân duyên của bốn đứa nhỏ nhà ta.
Nhân duyên, nhân duyên, có nhân (hôn nhân) mới có duyên. Còn những duyên phận khác, có lẽ được gọi là nghiệp chướng.
"Con Tư, con nghĩ, đã muộn như vậy, các bác sĩ còn thức không?"
Đang thất thần thì nghe thấy tiếng mẹ lo lắng lẩm bẩm: "Con nói xem, trời đã tối muộn, nếu các bác sĩ không ở nhà thì phải làm sao, nếu không, chúng ta sẽ đi tìm Kiến Khôi, để cậu ấy nghĩ cách đưa Mục Mục xuống thị trấn."
"Mẹ, trời tối lắm rồi, chắc chắn anh ấy đã đi ngủ. Chúng ta cứ đi xem thế nào, cần gì phải tìm anh ta?"
Cô rất phản cảm vì những hành động càng ngày càng dựa dẫm vào Lý Kiến Khôi của mẹ: "Hơn nữa, sao chúng ta có thể việc gì cũng dựa dẫm vào người ta được?"
"Nhưng mà, không phải con sẽ sớm kết hôn với Kiến Khôi sao?" Mẹ cô không đồng ý, nói: "Vì hai đứa sắp cưới nhau, Mục Mục cũng là con gái của cậu ấy, sao cậu ấy có thể không quan tâm?"
Không phải máu mủ ruột thịt của anh ta, cớ sao anh ta phải đối xử với Mục Mục như con gái ruột của mình?
Đàn ông đều là giống loài máu lạnh, họ chỉ thích gắn bó với những mối quan hệ dựa trên thứ máu mủ cốt nhục không nhìn thấy, không sờ được.
Nghĩ đến sự thiếu kiên nhẫn của Lý Kiến Khôi khi đối xử với Mục Mục, Úc Tuyền Thu cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Nhưng không thể nói rõ chuyện này với mẹ già, cô cũng không muốn giải thích với mẹ, chỉ hờ hững nói: "Tóm lại, từ nay về sau mẹ đừng lúc nào cũng tìm anh ta, những chuyện chúng ta có thể tự giải quyết thì giải quyết, tại sao cứ phải tìm người khác? Quá tam ba bận, người ta sẽ nghĩ chúng ta mắc nợ."
Phụ nữ không thể quá ỷ lại vào đàn ông, nếu không, đàn ông sẽ dễ có suy nghĩ phụ nữ mắc nợ bọn họ.
Cô ăn cơm của tôi, dùng đồ của tôi, tôi làm mọi thứ cho cô, vậy tại sao cô không chịu sinh con cho tôi, tại sao cô không phụng dưỡng cho cha mẹ tôi, không trả ơn tôi?
Cũng may mẹ cô không phải loại người vô lý, nghe con gái nói vậy, bà gật đầu: "Con nói đúng, chúng ta không thể để Kiến Khôi cảm thấy nhà ta không thể sống thiếu cậu ấy, nếu không, sau này con sẽ phải chịu thiệt nhiều."
Thấy mẹ giác ngộ, cô cũng rất yên tâm, ít nhất thì mẹ cô vẫn luôn đứng về phía cô, không bị mờ mắt bởi những viên đạn bọc đường của Lý Kiến Khôi.
Đêm đông rất lạnh, hai mẹ con cẩn thận đi bộ trên nền đường đóng băng, nói chuyện cho đỡ buồn, không lâu sau đã đến trước nhà bác sĩ ở.
Sự lo lắng của mẹ cô hoàn toàn vô lý, bởi trước nhà bác sĩ vẫn sáng đèn.
"Ôi, muộn thế này, bác sĩ còn chưa ngủ." Cô chưa kịp nói gì, mẹ cô đã xúc động, vội vàng đi tới gõ cửa.
Sau đó, nghe thấy một tiếng "cạch", cửa mở ra. Xuất hiện khuôn mặt gầy gò và xinh đẹp của bác sĩ sau cánh cửa.
Đã lâu chưa nhìn kỹ bác sĩ, bác sĩ vẫn xinh đẹp như ngày nào, chỉ là đã sụt cân rất nhiều, sắc mặt cũng nhợt nhạt, nhìn có vẻ hơi ốm yếu.
Nhưng, dáng vẻ ốm yếu như vậy, lại dấy lên nỗi niềm thương xót trong tim người ta.
"Tây Thi Ôm Ngực" là bức hoạ như thế nào, cô biết chứ, chết tiệt, chẳng phải chính là nữ bác sĩ đang đứng trước mặt cô đây sao!
Cô ta vốn dĩ đã rất xinh đẹp, lúc này đứng quay lưng về ánh đèn, dưới ánh đèn mờ ảo, cô ta trông như một yêu tinh quyến rũ, có thể đánh cắp trái tim người chỉ bằng một cái nhíu mày và một nụ cười tươi!
......