Like Love

Chương 47: Đến nhận sự dạy bảo của thầy Tô



Mạch Đinh ban nãy bị đả kích vẫn chưa gượng dậy nổi, sau khi An Tử Yến và Nghiêm Ngôn quay trở lại, mới biết được toàn bộ chân tướng. An Tử Yến quay đầu nói với Nghiêm Ngôn: "May mà không qua đấy."

"Lão tử vừa thấy tên kia nằm ở đó, biết ngay là lại chuẩn bị chơi trò bi kịch." Quả nhiên Tô Tiểu Mễ suy nghĩ cái gì, Nghiêm Ngôn đều rất rõ ràng.

Mạch Đinh giống như bị sét đánh ngang tai: "Các anh đều nhận ra?"

"Có thể tin là thật cũng chỉ có mình cậu." Tuy rằng khi nói câu này mặt An Tử Yến vẫn không chút cảm xúc, nhưng Mạch Đinh rõ ràng thấy trong mắt hắn có sự cười nhạo.

Tô Tiểu Mễ ở một bên không phục: "Hai anh thảo luận cái quỷ gì vậy, nói năng vớ vẩn, không hiểu nghệ thuật, cũng chỉ có Mạch Đinh hiểu tôi, khi Mạch Đinh có thể nhận ra đó là diễn kịch, cảm tình là cỡ nào chân thành tha thiết."

Lời này đối với Mạch Đinh không có tác dụng an ủi mấy: "Để tôi chết luôn đi, không còn mặt mũi mà sống nữa."

"Tên nhóc này sao lại không chịu nổi kích thích như vậy, chẳng phải bị bọn họ nói hai câu thôi sao, tôi bị Ngôn ngược đãi bao nhiêu năm, còn sống rất tốt đây này." Tô Tiểu Mễ hoàn toàn xuyên tạc.

"Là Nghiêm Ngôn còn sống rất tốt." An Tử Yến bổ sung.

Mạch Đinh còn kém không kéo đứt tóc mình.

An Tử Yến nắm lấy cổ tay Mạch Đinh: "Đi theo tớ." Dứt lời kéo Mạch Đinh tới chỗ thuê mô-tô nước.

Tô Tiểu Mễ ngồi dưới ô che nắng ăn đồ ăn vặt, nhìn theo hai người mà cảm thán: "Haizz, giờ là thời đại của người trẻ tuổi a, thiếu phụ như em chỉ có thể ngồi ở đây ngắm bọn họ."

Nghiêm Ngôn nắm mặt Tô Tiểu Mễ: "Thiếu phụ không phải từ hình dung về em."

Tô Tiểu Mễ vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Ngồi đây ăn với em, mục tiêu của em là phải ăn sạch sành sanh." Nghiêm Ngôn ngồi xuống: "Ngoại trừ ăn ra em còn có thể làm gì."

"Ngoại trừ ăn, còn có thể yêu anh, yêu anh, yêu anh."

"Ngốc."

Đầu bên kia Mạch Đinh mới khôi phục lại từ trong đả kích, lập tức lâm vào khủng hoảng, đây là lần đầu tiên cậu ngồi lên cái thứ này, vừa nhìn đã thấy nguy hiểm, huống hồ người lái còn nguy hiểm hơn, chính là An Tử Yến. Cậu ôm chặt An Tử Yến từ phía sau: "Lái chậm chút." Vừa dứt lời, mô-tô liền phi như bay ra ngoài, Mạch Đinh cắn môi dưới, tự nhủ nhất định không thể giống con gái hét chói tai, quơ một vòng, mông Mạch Đinh sắp rớt khỏi vị trí, tay cũng dần dần túm không được, lại ngoặt một cái, Mạch Đinh thành công bị quăng ra ngoài, ở trên không trung tạo thành một đường cong xinh đẹp, rồi rơi xuống nước, Mạch Đinh nhô đầu lên khỏi mặt nước, vuốt nước trên mặt bắt đầu mắng: "Lão tử bảo cậu lái chậm thôi, cậu cố ý phải không." An Tử Yến lái mô-tô nước chạy quanh bên cạnh Mạch Đinh, Mạch Đinh vội vàng xoay tròn theo mà mắng An Tử Yến.

Đúng lúc này An Tử Yến đẩy mô-tô nước đi nhảy xuống, mất hút. Mạch Đinh nhìn xung quanh, đột nhiên chân bị cái gì đó kéo giật, tiếng thét chói tai bao phủ trong nước, An Tử Yến ở dưới nước ôm lấy Mạch Đinh hôn. Mạch Đinh gắt gao túm An Tử Yến, cả thế giới nghiêng trời lệch đất.

Tô Tiểu Mễ giống như đang xem phim, vừa ăn khoai tây chiên vị cà rốt vừa ngó đầu ra nhìn: "Ngôn, anh đoán bọn họ làm gì ở trong nước?"

"Em còn không biết?" Đối với việc này, Tô Tiểu Mễ luôn luôn phản ứng cực kỳ nhanh.

"Chúng mình cũng thử đi?" Nói xong chu miệng lại nhào về phía Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn dùng tay ngăn cản: "Lấy cái miệng thối của em ra, anh cũng không muốn miệng mình toàn vị cà rốt."

Phải luôn hạnh phúc, đây là hy vọng cũng là ký thác.

Tuy Mạch Đinh cảm thấy cả người Tô Tiểu Mễ chả có chỗ nào nên thân, nhưng có một điểm Mạch Đinh lại không bằng. Đó chính là sự tự tin của Tô Tiểu Mễ – cũng là điểm khuyết thiếu ở Mạch Đinh. Khi chơi đến mệt, cậu và Tô Tiểu Mễ ngồi dưới ô che nắng, cậu rốt cuộc không nhịn được thỉnh giáo: "Tô Tiểu Mễ, sao anh lại tự tin như vậy?"

Tô Tiểu Mễ vẻ mặt chính nghĩa lẫm liệt: "Bởi vì tôi là con người thành công."

"Coi như tôi chưa hỏi gì cả."

"Sao cậu phải tự ti làm gì, thật không hiểu nổi, chẳng phải cậu đã có người như An Tử Yến thích rồi đấy ư? Chỉ dựa vào điều này cũng đáng để lấy ra khoe rồi."

Tuy Tô Tiểu Mễ nói cũng có lý, nhưng sự tự ti đã ăn sâu bám rễ lên người Mạch Đinh, không phải chỉ cần một hai lời là có thể khắc phục, hơn nữa cậu cũng không biết phải làm thế nào mới tự tin được: "Nhưng tôi không biết phải làm như thế nào?"

Ánh mắt của Tô Tiểu Mễ đột nhiên phát sáng, vỗ vỗ bả vai Mạch Đinh: "Đừng lo, cậu đã tìm đến thầy Tô này, thì tôi sẽ đem sở học suốt đời dạy cho cậu." Tô Tiểu Mễ được công nhận, có cảm giác vinh quang cùng sứ mệnh.

"Anh thực sự sẽ giúp tôi? Anh là người tốt." Mạch Đinh hình như vẫn chưa thấm một đạo lý, không nên dễ dàng tin người, nhất là người như Tô Tiểu Mễ. Cậu ta tựa như một con ngựa hết ăn lại nằm, cho dù bạn đặt cược bao nhiêu, nó cũng không chạy về nhất. Nhưng Mạch Đinh vẫn muốn đặt cược, một người nguyện đánh, một người nguyện chịu.

"Chờ chúng tôi ăn xong sẽ đến chỗ cậu, tôi sẽ dạy cậu thật tốt." Tô Tiểu Mễ đã có chút gấp gáp.

An Tử Yến cùng Nghiêm Ngôn đều nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Bữa cơm này ăn nhanh đến mức thần kỳ, ăn xong, liền vội vàng chạy tới phòng Mạch Đinh. An Tử Yến bật tivi, Nghiêm Ngôn tựa bên cửa sổ hút thuốc, Mạch Đinh lôi ra một quyển sổ, muốn ghi lại bí quyết tự tin của Tô Tiểu Mễ, mà Tô Tiểu Mễ đắc ý rung đùi nói: "Tự tin là một môn nghệ thuật, hay nói cách khác, tôi chính là nghệ thuật, cậu có hiểu không?" Tô Tiểu Mễ hỏi Mạch Đinh.

"Hiểu cũng không muốn nghe." Mạch Đinh trả lời, mấy lời này thật vô nghĩa.

"Cái kia, hai người có thể ra ngoài mà thảo luận được không." An Tử Yến chỉ ra bên ngoài, cũng chính là bể bơi, tuy là một phần của căn phòng, nhưng bên ngoài vẫn có ánh mặt trời chói chang.

"Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì a, chủ nhà như cậu thật bất lịch sự." Tô Tiểu Mễ ồn ào.

Nghiêm Ngôn gạt tàn thuốc, mở cửa thủy tinh thông ra sau, ý bảo Tô Tiểu Mễ và Mạch Đinh nhanh đi ra ngoài.

Mạch Đinh trợn mắt liếc Nghiêm Ngôn và An Tử Yến: "Hai tên đàn ông thối cấu kết với nhau làm việc xấu."

Nhưng hai cậu vẫn ngoan ngoãn di giá ra bên ngoài, Tô Tiểu Mễ tiếp tục nói: "Không sao cả, hoàn cảnh có gian khổ đến đâu cũng không thể làm lu mờ lòng nhiệt tình học tập của chúng ta. Tinh thần của chúng ta chính là thấy chết không sờn."

Mạch Đinh chịu hết nổi sự dài dòng của thấy chết không sờn: "Ít nói mấy lời vô nghĩa".

Tô Tiểu Mễ lắc lắc ngón trỏ: "Cậu như vậy là không biết tôn trọng thầy giáo, đầu tiên cậu phải nhận thức bản thân, phải tự nhủ, mình là mỹ nam tử đẹp nhất trên thế giới này, mỗi bộ phận trên cơ thể, mỗi tế bào đều là hoàn hảo, cho dù đó không phải sự thật, cậu cũng phải khiến bản thân tin là thật, tôi xinh đẹp bởi vì tôi tự tin, mau hét lên với tôi."

Mạch Đinh có chút do dự, xem ra cậu chưa điên hẳn.

"Nếu ngay từ bước này đã không làm được, nhất định cậu cả đời sẽ tự ti, vì cậu không dám hét lên, cho nên tự ti, mà tôi tự tin, vì tôi cảm thấy đây là ưu điểm của mình, tôi phải biểu đạt ra ngoài."

Mạch Đinh dao động.

"Hét lên với tôi, tôi là anh chàng đẹp trai!"

"Tôi là anh chàng đẹp trai!" Lần này Mạch Đinh điên thật rồi.

"Tôi là người đàn ông mạnh mẽ!"

"Tôi là người đàn ông mạnh mẽ!"

Tiếng tivi trong phòng được bật lên mức cao nhất, ý đồ ngăn chặn hai kẻ điên ồn ào bên ngoài.

"Mỗi cô gái đều yêu tôi!"

"Mỗi cô gái đều yêu tôi!"

"Từng thằng con trai đều thèm nhỏ dãi sắc đẹp của tôi!"

"Từng thằng con trai đều thèm nhỏ dãi sắc đẹp của tôi!"

"Không tồi, chính là như vậy, có cảm thấy nhiệt huyết sôi trào trong cơ thể hay không, có cảm thấy lòng tự tin nhanh chóng bành trướng hay không? Tiếp nào, toàn thân tôi đều là cơ bắp."

"Toàn thân tôi đều là cơ bắp."

Cứ rống như vậy ước chừng nửa giờ đồng hồ, Nghiêm Ngôn rốt cuộc nói: "Cậu đi hay tôi đi?"

An Tử Yến đứng lên, mở cửa thủy tinh nhìn hai người đang cực kỳ hưng trí: "Các cậu còn muốn lừa mình dối người đến bao giờ?"

Chỉ một câu nói, nháy mắt làm ngọn lửa mãnh liệt trong hai người tắt ngóm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv