Thán hồng trần
Lạc chu nhan
Thiên thượng nhân gian
Tình như phong
Tình như yên
Tỳ bà nhất khúc dĩ thiên niên.
(Than thế gian
Lạc chu nhan*
Trên trời dưới trần
Tình như gió
Tình như khói
Một khúc tỳ bà đã nghìn năm.
*Niệm: Thơ thì tui chịu, cái này chém đại đó, ai biết thì góp ý với. Hình như chu nhan là khuôn mặt xinh đẹp, theo quan niệm người xưa thì màu đỏ thắm là màu đẹp nhất, cái này tui tự suy, không phải thì đừng ném đá, tâm hồn mỏng manh a)
Vào đông, ánh mặt trời thật sự rất yếu ớt, tia sáng lờ mờ xuyên qua lớp sương mù, bao phủ bầu không khí lạnh lẽo của Đông Lâm Vương Phủ, vừa lạnh như băng, lại vừa giống như khí chất mạnh mẽ của quý tộc.
Tỏa Diệp Hiên.
Tần Lạc Y theo Da Luật Ngạn Thác tới Tỏa Diệp Hiên mới phát hiện đây là một góc trong Đông Lâm Vương Phủ.
Nó yên tĩnh đứng đó như cách một thế hệ, nhẹ nhàng, thanh nhã, dường như ở tại nơi phồn hoa tìm ra được một nơi bí mật, trong yên lặng lộ ra hương vị tao nhã.
Bên ngoài của Tỏa Diệp Hiên là kiến trúc cao lớn của phương Bắc.
Ngói làm bằng lưu ly mà trừ Vương Phủ và Hoàng Gia thì không còn có ở nơi nào khác, hai bên là hàng cây tùng bách tán (1) xanh xanh đem cái lạnh mùa đông tản đi, nhìn kĩ dường như làm người ta hình thành cảm giác ấm áp.
Gian nhà này như đang nhắc chủ nhân của nó là một người cao ngạo và ngoan cường với thế tục đấy!
Đôi mắt trong suốt ôn nhuận của Tần Lạc Y ánh lên từng đợt kinh ngạc, thân thể tuyết trắng tinh tế cũng theo đó mà giật mình một cái.
Trong đầu nàng đã ghán ghép cho Tỏa Diệp Hiên quá nhiều ấn tượng xấu. Nếu đây là nơi giam giữ tù binh thì nên cùng lao ngục giống nhau mới đúng chứ? Đáng lẽ nó phải tràn ngập áp lực làm người khác khó có thể tiếp thu. Đáng lẽ nó phải đen tối, hơn nữa còn tràn ngập hương vị máu tanh.
Không ngờ Tỏa Diệp Hiện lại là cái dạng này!
“Đi thôi, cha nuôi của nàng đang ở bên trong!”
Da Luật Ngạn Thác nhếch đôi lông mày kiêu ngạo, thản nhiên nhắc Tần Lạc Y.
Tần Lạc Y vuốt cằm, vừa nghĩ vừa cất bước…
Một gã thị vệ trông coi Tỏa Diệp Hiên vội vội vàng vàng chạy tới chỗ Da Luật Ngạn Thác, sau khi nhìn thấy Vương Thượng liền lập tức bẩm báo:
“Thưa Vương Thượng, dường như thân thể Tang Tấn có chổ không ổn, vẫn không ngừng…”
Lời thị vệ còn chưa dứt thì có một bóng dáng màu trắng như khói vội vàng chạy vào Tỏa Diệp Hiên.
“Đứng lại! Vương Thượng có lệnh, bất luận là người không có phận sự nào cũng không được vào!”
Lúc Tần Lạc Y chạy như bay tới trước cửa Tỏa Diệp Hiên thì đột nhiên bị thị vệ trông coi hai bên chặn lại.
Mũi thương lạnh băng kề sát xương quai xanh mềm mại của Tần Lạc Y, tia sáng lạnh lùng và tia lạnh tỏa ra từ binh khí giống như binh khí vô hình xẹt qua trái tim Tần Lạc Y.
“Để ta vào!”
Tiếng Tần Lạc Y trong trẻo, lạnh lùng, không sợ hãi vang lên, đôi mắt đẹp phủ một tầng địch ý, lạnh giống như mũi thương băng hàn trong tay hai gã thị vệ vậy.
Tất nhiên hai gã thị vệ đã bị khí chất như thâm cốc U Lan và dung mạo tuyệt mỹ của Tần Lạc Y làm ngẩn ra, một lúc lâu vẫn không nói lời nào. Quả là một cô nương sắc bén!
“Thật lớn gan! Chẳng lẽ các ngươi không nhận ra mệnh phù của bổn vương?
Gióng nói lãnh khốc như Diêm La, làm người nghe không rét mà run.
Người tới chính là Da Luật Ngạn Thác, ngũ quan dường như được khắc gọt, mang một mảnh hờ hững, thân hình thon dài thẳng tắp không nhúc nhích.
Mà ánh mắt Da Luật Ngạn Thác lúc này…
Ánh mắt kia, tràn ngập ma tính cướp đoạt và rét lạnh, căn bản không thuộc về con người.
Quả nhiên không hổ là Chiến Ma sa trường, chỉ cần đứng yên một chỗ cũng có thể làm người ta chùn bước.
“Vương Thượng!” Hai gã thị vệ kinh hãi, sợ tới mức vội vàng quỳ xuống.
Trong chớp mắt khi bọn họ quỳ xuống mới phát hiện mệnh phù thắt bên hông vị cô nương đang lóe lên tia sáng lạnh lùng…
Tần Lạc Y thấy lệnh cấm được giải trừ liền bất chấp tất cả phá cửa mà vào.
Điều đầu tiên đập vào mắt nàng là đại sảnh rộng rãi, to lớn.
Nàng đem mắt đẹp chứa đầy thần sắc lo lắng tìm kiếm bóng dáng của Tang Tấn khắp nơi.
“Cha nuôi…”
Giọng nói trong veo bao bọc nồng đậm lo âu.
“Y nhi…”
Một tiếng gọi yếu ớt từ trong phòng truyền đến.
Thân thể Tần Lạc Y đột nhiên chấn động, vội vội vàng vàng chạy vào bên trong phòng.
Mà Da Luật Ngạn Thác vẫn luôn theo sát phía sau.
Hình ảnh Tang Tấn đau tới nỗi toàn thân đầm đìa mồ hôi rơi vào mắt Tần Lạc Y.
Chỉ thấy ông nằm trên giường, đôi mày chặt chẽ nhíu lại một chỗ, hai tay ôm bụng, mặt đầy mồ hôi lạnh, gợn từng đợt, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc.
“Cha nuôi…”
Ánh mắt Tần Lạc Y thay đổi, lập tức nhào lên phía trước.
“Y nhi, con là Y nhi!”
Tiếng Tang Tấn run rẩy, đôi mắt đục ngầu cho thấy ông đang dần mất đi ý thức.
Tay ông run run, muốn nâng lên lại vô lực hạ xuống.
“Cha nuôi, tại sao lại như vậy?”
Tần Lạc Y không ngờ bệnh tình của cha nuôi lại chuyến biến xấu nhanh như thế.
Nàng muốn lập tức thay ông tiến hành trị liệu!
Tần Lạc Y một bên vỗ về Tang Tấn đang trong đau đớn, một bên ngẩng đầu năn nỉ Da Luật Ngạn Thác:
“Có thể nhờ ngươi phong huyệt không?”
Nàng biết nơi này chỉ có Da Luật Ngạn Thác đủ có thể phong bế huyệt đạo cho cha nuôi, tạm thời giúp cha nuôi giảm bớt thống khổ.
Da Luật Ngạn Thác nhìn chằm chằm Tần Lạc Y, cũng nhìn Tang Tấn một chút, nhưng chưa hề đụng tay chân.
Ngay lúc Tần Lạc Y cho rằng hắn sẽ không đáp ứng thỉnh cầu của mình thì bỗng dưng bên tai xẹt qua trận cơn gió, một vật cứng giống hòn đá đánh vào người Tang Tấn. Ngay sau đó Tang Tấn từ trạng thái mơ màng bỗng ngủ gục.
Tân Lạc Y ngạc nhiên quay đầu, lại phát hiện Da Luật Ngạn Thác đã thong thả ngồi ngay ngắn trên ghế.
Nàng thầm than, võ công của người nam nhân trước mắt đã luyện tới trình độ sâu không lường được.
“Đa tạ!”
Trong mắt Tần Lạc Y hiện lên một tia cảm kích.
Chỉ cần có thể giúp cha nuôi tạm thời dừng đau đớn, bước trị liệu tiếp theo của nàng mới thuận lợi hoàn thành được chút ít.
***Chú thích
(1) Cây tùng bách tán hay vương tùng
Tên khoa học: Araucaria heterophylla
Hình thái: Thân, tán , lá: cây thân gỗ, thẳng, cao 15-20 m, đường kính khoảng 30-40 cm.Cành nhánh mọc ngang, xếp 6 nhánh trên vòng, vòng trên lớn, vòng dưới nhỏ dần tạo thành tán hình tháp. Lá hình vảy xếp tròn quanh thân cành.
Hoa, quả, hạt: Hoa hình nón như hoa thông. Nón cái hình bầu dục gồm nhiều vảy hạt, mỗi vảy có một noãn phát triển thành hạt lớn. Nón chín to tới 30 cm.
Ý nghĩa: Cây tùng đại diện cho mùa xuân.
Cây tùng mọc trên núi đá cao, khô cằn, thiếu nguồn dinh dưỡng, chịu nhiều sương gió, bão tuyết mà không chết không đổ. Vì vậy hình ảnh của cây tùng được ví von khi nói về các đấng nam nhi đại trượng phu.
Phong thủy: Người xưa xem tùng là đại diện cho trăm cây, ngoài ý nghĩa trường thọ, tùng còn là đại diện của khí tiết. Ngoài ra, trong quan niệm của người Trung Hoa, tùng còn có khả năng trừ tà, xua đuổi ma quỷ rất mạnh nên tùng mang lại sự bình yên, àn lành cho con người.Thấy trong mắt Tần Lạc Y đầy cảm kích, khuôn mặt được khắc như thiên thần của Da Luật Ngạn Thác hiện lên một tia phức tạp.
“Chỉ là ngừng đau tạm thời, nàng định chữa bệnh cho cha nuôi thế nào?”
Da Luật Ngạn Thác thong thả xoay tròn chén trà trong tay, thản nhiên mở miệng.
Tần Lạc Y nghe vậy lập tức đứng lên, đôi mắt xinh đẹp như ánh bình minh phủ kín một tầng vui mừng.
“Ngươi… thật sự cho phép ta chữa bệnh cho cha nuôi?”
Tần Lạc Y giống như nghe được chuyện gì không thể tin nổi, vẻ mặt nàng lúc này chứa đầy kinh ngạc và khó hiều.
Da Luật Ngạn Thác nhếch khóe miệng, giọng nói trầm thấp, cố ý che dấu sự thân thiết ở bên trong.
“Chuyển ông ta tới nơi này là để tiện cho nàng vì ông ta chữa bệnh!”
Hắn cũng không muốn nhìn Tần Lạc Y mỗi ngày đều ra vào hình lao, làm lũ phạm nhân lộ ánh mắt đói khát nhìn trộm vẻ đẹp của nàng.
Nếu là vậy thì hắn sẽ phát điên mà đem những kẻ kia đi chém mới có thể xả hận.
Khoảnh khắc hắn hạ lệnh giam giữ Tang Tấn tại Tỏa Diệp Hiên, hắn đã quyết định việc này.
Bởi theo bản năng, hắn muốn nhìn thấy nụ cười thuần khiết như hoa sen nở rộ trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Lạc Y.
Tần Lạc Y nhìn miệng Da Luật Ngạn Thác đang mỉm cười, còn có đôi mắt kia, dường như có thể nhìn thấu tất cả tâm tư của nàng, đột nhiên trong lòng nàng như được rót dòng nước ấm vào hồ băng…
“Mong ngươi giúp ta chuẩn bị châm và cứu (1). Ta muốn đồng thời trị liệu cho cha nuôi bằng cách thi châm và thi cứu.”
(1) Cứu: lấy ngải cứu châm lửa đốt vào các huyệt để chữa bệnh.
Môi anh đào chậm rãi cất lên tiếng nói dịu dàng, giọng điệu thanh nhã không ai tranh nổi, cực kì làm người khác yêu thương.
Tần Lạc Y nói xong thì cúi đầu. Sau khi tránh đi ánh mắt của hắn, nàng cố gắng hết sức không nhìn thẳng vào cái loại rung động đang rục rịch trong lòng.
Da Luật Ngạn Thác nheo lại đôi mắt dài thâm thúy, cất giọng nói sắc bén lên, nhưng đôi mắt thì vẫn luôn nhìn thẳng vào khuôn mặt Tần Lạc Y, chưa từng rời khỏi dù chỉ một chút.
“Người đâu!”
“Dạ!”
Một gã thị vệ sau khi tiếp nhận mệnh lệnh liền quỳ gối trước mặt Đông Lâm Vương.
“Dựa theo phân phó của Tần cô nương mà làm!”
Giọng nói lạnh lùng ẩn chứa uy nghiêm.
“Tiểu nhân xin lĩnh mệnh!”
Một bóng dáng thơm mát đứng trước giường Tang Tấn.
Đôi mắt dịu dàng như châu ngọc của Tần Lạc Y che giấu một tia lo lắng. Nàng nhẹ nhàng đặt ngón tay lên giữa mạch đập của Tang Tấn.
Mạch đập mỏng manh mà hỗn loạn làm lòng Tần Lạc Y đau xót. Nàng không ngờ bệnh tình của cha nuôi lại chuyển biến xấu nhanh như vậy.
Thật ra nàng đã sớm đoán được nếu khống chế được bệnh tình của cha nuôi thì sẽ không lo xảy ra trường hợp này. Bởi vì mấy năm qua nàng vẫn luôn chăm sóc thân thể cha nuôi một cách tỉ mỉ, không ngừng dùng thảo dược tốt để hóa giải khí độc tích tụ trong cơ thể ông. Ai ngờ, ý trời trêu người…
Tần Lạc Y ngồi trước giường, nhìn đôi má già nua của Tang Tấn đang tạm thời ngủ say, giọng nói bi thương mà đầy kiên định:
“Bất kể dùng biện pháp gì, Y nhi cũng nhất quyết chữa khỏi bệnh cho cha!”
Tiếng Tần Lạc Y thì thào tự nói rơi vào tai Da Luật Ngạn Thác, lần nữa dừng lại trong lòng.
Đôi mắt hắn hơi ngẩn ra, hắn không ngờ bên ngoài nàng dịu dàng như hoa sen nhưng bên trong lại mang một trái tim kiên nghị.
Từ cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.
“Khởi bẩm Vương gia, đây là những thứ cô nương cần!”
Một gã thị vệ đem châm và cứu tinh xảo trình lên.
“Ừ…”
Da Luật Ngạn Thác duỗi bàn tay to nhận lấy châm cứu.
“Trong lúc này không cho phép người không phận sự vào!”
Hắn uy nghiêm hạ lệnh.
“Dạ!”
Da Luật Ngạn Thác đưa châm và cứu thị vệ vừa chuẩn bị tốt cho Tần Lạc Y, thản nhiên hỏi:
“Bệnh tình của ông ta thế nào?”
Cũng không phải hắn quan tâm Tang Tấn ra sao, mà hắn chỉ không muốn giữa lông mày nàng mang nét ưu sầu thôi.
Ngón tay trơn bóng như ngọc của Tần Lạc Y cầm một đầu ngân châm, tia sáng sắc bén lạnh lẽo của ngân châm phát ra ánh vào đôi mắt trong suốt của nàng.
“Trong bụng cha nuôi vẫn còn ít khí độc, trước kia luôn dùng dược vật khống chế, bây giờ chút ít khí này đã thành một khối, cho nên nhất định phải thông qua biện pháp thi châm và thi cứu mới có thể đạt được mục đích giải trừ đám khí độc này.”
Giọng Tần Lạc Y rất thản nhiên nhưng cũng có rất nhiều đau đớn.
Cha nuôi đã lớn tuổi, lại phải chịu thống khổ như vậy. Nghĩ đến đây, giữa lông mi xinh đẹp của Tần Lạc Y có dấu vết của hơi nước.
Da Luật Ngạn Thác đau lòng nhìn vẻ mặt của Tần Lạc Y, hắn chợt nhận ra bản thân rất dễ dàng bị cảm xúc của nữ tử này tác động.
Tần Lạc Y thở dài một hơi, sau khi yên lặng tập trung suy nghĩ thì nhẹ nhàng đưa bàn tay đặt lên chỗ khí độc tích tụ, đồng thời bắt đầu thi châm và thi cứu.
Chỉ thấy đầu ngón tay của nàng tìm được khối khí cứng tích tụ trong bụng Tang Tấn, sau khi tìm đúng vị trí liền bắt đầu sử dụng châm và cứu.
Ở đầu trên của khối khí cứng tích tụ, thi châm một tấc rưỡi, thi cứu hai mươi bảy tráng (Mồi, thầy thuốc dùng mồi ngải đốt chữa bệnh, mỗi lần đốt gọi là một tráng).
Ở giữa khối khí cứng tích tụ, thi châm ba tấc, thi cứu ba mươi bảy tráng.
Cuối cùng ở cuối khối khí tích tụ, thi châm ba tấc rưỡi, cứu bảy tráng.
Một lát sau, nàng nhẹ nhàng đem châm rút ra, sau đó quan sát màu sắc của cây châm sau khi thay đổi, rồi yên lặng đứng đợi cứu dần dần tắt thành tro mới dùng khăn tay lau sạch sẽ.
Lặp lại mấy lần như vậy, trong lúc Tần Lạc Y chuyên chú thì cái trán trơn bóng như trăng của nàng đã đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Tang Tấn trải qua một đợt châm và cứu, hơi thở dần dần ổn định, sắc mặt cũng bắt đầu chậm rãi khôi phục sinh khí.
Nhìn tình cảnh lúc này, Tần Lạc Y thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán, động tác mềm mại đầy xinh đẹp.
Nàng đứng dậy, đi đến án thư, nhẹ nhàng cầm bút lông, bắt đầu viết viết gì đó trên giấy.