Mùa uyên ương rốt cuộc cũng tới, Đông Lâm Vương phủ mùa này đúng là đẹp nhất, hoa hồng liễu xanh, ngay cả ngọc lưu ly cũng phát ra ánh sáng rực rỡ.
Những ngày này trong Vương phủ trên là quản gia, dưới là hoa trượng (1), người nào cũng bận rộn đến nỗi không thở nổi. Tần Lạc Y không rõ đã xảy ra chuyện gì, nàng chỉ cảm thấy bản thân mình như người thừa, quá nhàn rỗi.
(1) Hoa trượng: người điêu khắc
Vì đang mang thai nên Da Luật Ngạn Thác đã bày ra một đống lệnh cấm cho nàng. Vậy nên việc duy nhất nàng có thể là là tản bộ, ăn cơm và đi ngủ!
Mang thai, Tần Lạc Y mới biết hóa ra làm mẹ là một việc hết sức gian khổ!
“Ôi!” Nàng than nhẹ một tiếng, thật nhàm chán.
“Chủ tử, làm sao vậy? Người muốn ăn chút gì không?” Sau khi Thái Nam trông thấy bộ dạng ủ rũ của Tần Lạc Y thì lập tức hỏi.
Tần Lạc Y khẽ lắc đầu: “Cái gì cũng không muốn ăn!”
“Không được, chủ tử, người đang mang thai, hơn nữa người sắp thành tân nương tử, sao có thể ủ rũ như vậy...”
Thái Nam nói xong, dường như nhớ tới cái gì đó, lập tức đưa bàn tay nhỏ bé lên che miệng lại…
Trời ạ, sao mình lại không suy nghĩ mà nói chuyện này ra!
Nhưng Tần Lạc Y đã nghe được những lời này của Thái Nam, nàng đột nhiên đứng dậy: “Thái Nam, em vừa nói cái gì? Cái gì mà tân nương tử?”
Tâm tình của nàng khẩn trương hồi hộp, phập phồng lên xuống, chỉ vài bước đã đi đến cạnh Thái Nam, cao giọng hỏi.
“Không không, chủ tử, Vương thượng dặn dò đám nô tì bọn em không được nói lung tung!” Thái Nam liều mạng xua tay, đầu lắc lư như một cái trống.
Vẻ mặt Tần Lạc Y thể hiện sự nghi hoặc ngày càng lớn, nàng cố tình cúi mặt xuống, nói: “Thái Nam, nếu em không thành thật nói cho ta biết, sau này đừng nhận ta là chủ tử nữa!”
“Chủ tử….” Thái Nam méo xệch miệng, vẻ mặt vô tội.
“Còn không mau nói đi!” Tần Lạc Y lần nữa tra hỏi.
Thái Nam không còn cách nào khác đành thỏa hiệp, cúi thấp đầu nói: “Nhiều ngày nay, Vương phủ từ trên xuống dưới đều bận rộn sắm sửa đồ vật đại hôn, bởi vì… bởi vì…”
Thái Nam lắp ba lắp bắp nói
Trái tim Tần Lạc Y đập liên hồi, lập tức hỏi: “Bởi vì sao?”
Khuôn mặt nhỏ bé của Thái Nam tràn ngập sự căng thẳng: “Bởi vì Vương thượng muốn ngày mười lăm cùng chủ tử người tổ chức đại hôn, ngày đó người sẽ chính thức được phong làm Vương phi!”
Tần Lạc Y ngẩn người tại chỗ…
*******
Trong sân xanh um tươi tốt, ánh mặt trời lên lỏi qua lá cây rậm rạp xuyên xuống dưới làm mặt đất hình thành bóng dáng của một bức tranh, nơi Vương phủ tranh giành quyền lực này, hóa ra cũng có sự yên lặng hài hòa đến vậy.
Bắt đầu từ khi nào mình đã quen thuộc với nơi này đến vậy? Vận mệnh quả là trêu người, duyên phận dường như đã định sớm từ trước.
Tần Lạc Y lắc đầu, để mặc cho những nghi hoặc không thể giải thích được quấy nhiễu, vươn tay chạm vào cành khô trên gốc cây đại thụ khỏe mạnh, nàng bị ngược sáng, nhíu mắt nhìn lên đỉnh đầu như đang cố lí giải ý nghĩa của những cành ngang khô.
Cái cây trước mắt gần như che trời, khỏe mạnh tựa như có thể chống đỡ tất cả! Nàng còn nhớ bên trong Tang phủ cũng có một cây đại thụ như vậy, mà nàng dường như mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của mình khi còn nhỏ ngồi trên cây.
Lập tức, nàng lắc đầu cười với chính mình.
Lại mắc bệnh nhớ nhà rồi? Nhưng quê hương nàng đã sớm trở thành một đất nước chết…
Ký ức thật là đau đớn, không phải sao? Nàng còn nhớ khi lần đầu tiên được Tang Tấn đưa về Tang phủ, nghĩa mẫu và Tang đại ca đối xử với nàng thật là tốt, những ngày ấy vui vẻ nhưng thật ngắn ngủi… cuối cùng mọi người đều phải chia ly, đúng không ?
Tần Lạc Y đang nghĩ ngợi, đột nhiên hai mắt bị một bàn tay to che lại, đồng thời thắt lưng cũng bị ôm chặt, sau đó nàng dần dần cảm nhận được lồng ngực ấm áp quen thuộc.
“Y nhi, vì sao không ngủ trưa, chờ ta trở về sao?” Thanh âm trầm thấp xuất hiện trên đỉnh đầu, bàn tay to che mắt nàng vẫn không chịu buông ra.
Hắn tập kích bất ngờ để trêu chọc nàng, khiến nàng phải bật cười: “Thác, ta không nhìn thấy.”
Đỉnh đầu lại truyền đến tiếng cười trầm thấp. Bàn tay to đang chắn trước mắt nàng lập tức được hạ xuống, sự lạnh lùng trong mắt nhạt đi, thay vào đó là tình cảm nồng đậm.
Tần Lạc Y lấy tay khẽ che lại ánh dương chói lòa kia. Sau đó nàng bị Da Luật Ngạn Thác ôm vào lòng, ngồi trên ghế đá bên dưới bóng râm của cây.
“Đến đây rồi sao không đi vào trong?” Da Luật Ngạn Thác ôn nhu cúi đầu hỏi.
Tần Lạc Y cười cười nói: “Thấy chàng đang bàn bạc đại sự cùng các đại thần nên ta không muốn quấy rầy.”
Da Luật Ngạn Thác nhếch môi, làm lộ rõ những nếp nhăn không tự nhiên khi cười: “Cho nên nàng ở trong sân này chờ? Nha đầu ngốc!”
Bàn tay to của hắn cưng chiều chạy dọc theo đường cong của nàng, cuối cùng dừng trước bụng, đáy mắt càng thêm ấm áp.
Sắc mặt Tần Lạc Y có hơi đỏ, lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Thác…”
“Hửm?” Hắn có chút lười biếng lên tiếng, đầu chôn vùi trong cần cổ mềm mại của nàng, làn môi lưu luyến trên mỗi tấc da thịt của nàng.
Vì Tần Lạc Y mang thai, hắn đã phải cấm dục từ lâu, mỗi khi ôm nàng vào ngực hắn đều cảm cảm thấy có một loại dục vọng to lớn đang chảy trong người!
“Không được, Thác, ta có chuyện muốn hỏi chàng!” Trong lòng Tần Lạc Y kinh hoàng không thôi, nàng liên tục đẩy hắn ra, giọng nói trở nên hơi run rẩy.
“Hỏi đi, ta nghe đây!” Da Luật Ngạn Thác khẽ cười tà, môi cũng không rời khỏi vành tai của nàng, trái lại kéo dọc một đường xuống dưới, dừng trên xương quai xanh của nàng…
Tần Lạc Y cảm thấy có một hơi thở nam tính mạnh mẽ đang bao vây mình khiến tim của nàng gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng nghiêng đầu định tránh né đôi môi của hắn…
“Thác, vì sao mọi người đều biết rõ chuyện đại hôn, chỉ mình ta không biết?”
Trong giọng nói của Tần Lạc Y ẩn chứa sự giận dỗi. Sau khi biết được mọi thứ từ miệng Thái Nam, nàng đã ngay lập tức chạy đến đây tìm hắn.
Da Luật Ngạn Thác nghe nàng hỏi như vậy, liền ngẩng đầu, trong ánh mắt không hề có sự hờn giận, bàn tay lớn nhẹ nhàng chạm vào sợi tóc trên trán nàng, giọng nói trầm thấp khẽ hỏi: “Nhất định là nha đầu Thái Nam của nàng bép xép.”
Trên khuôn mặt Tần Lạc Y lộ ra nụ cười xinh đẹp đến mức khuôn mặt trở nên căng cứng, trong mắt lại càng tràn ngập vẻ khó hiểu: “Thác, cái này không quan trọng, quan trọng là, ta bị chàng gạt đến Cổ Lí ở!”
Da Luật Ngạn Thác nhìn Tần Lạc Y với dáng vẻ thương yêu, trên ngực truyền đến tiếng cười sang sảng: “Y nhi, không phải ta giấu diếm nàng, mà muốn cho nàng một bất ngờ mà thôi! Quan trọng nhất là… ta sợ đến lúc đó nàng đổi ý, mang theo nữ nhi của ta chạy mất!”
“Chàng…” Tần Lạc Y nàng bị lời nói này của hắn làm cho không biết nên khóc hay nên cười: “Nhưng mà chàng lại chưa từng hỏi ý kiến của ta.”
Nàng khẽ kháng nghị, trong lòng cũng đang bồn chồn, trên khuôn mặt xinh đẹp thanh khiết như sen trắng lại tràn ngập sắc đỏ.
“Nàng là nữ nhân của ta, gả cho ta cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa nàng con mang thai con nối dõi của ta! Không lấy ta chẳng lẽ còn muốn gả cho nam nhân khác hay sao?” Bản tính nóng nảy, bá đạo của Da Luật Ngạn Thác vẫn mãi không thay đổi.
“Đúng rồi đúng rồi, gả cho ai cũng không gả cho con người bá đạo điên cuồng này!” Tần Lạc Y gắt giọng.
“Nàng thử xem!” Da Luật Ngạn Thác giống như trừng phạt, mạnh mẽ hôn lấy môi nàng, sau khi thấy nàng gần như không thở nổi thì hắn mới lưu luyến buông nàng ra.
Nàng thở gấp, đôi mắt khẽ đảo, càng lộ ra vẻ tuyệt mỹ kinh người.
“Chàng ức hiếp người!” Nàng cúi đầu oán trách.
Cánh tay dài của Da Luật Ngạn Thác thu lại, càng đem nàng ôm chặt vào trong ngực: “Cả đời này nàng đừng mong thoát khỏi ta!” Thanh âm trầm thấp vang lên, tràn ngập sự bá đạo.
Trong mắt Tần Lạc Y hiện lên một tia kinh ngạc hoang mang, sau đó nàng nhẹ nhàng cười, hai tay khẽ vòng qua cổ hắn…
“Thác, vậy chàng phải đồng ý ta một việc mới được!”
Đôi mắt của Da Luật Ngạn Thác nửa híp lại, hắn biết Tần Lạc Y vẫn luôn có chuyện canh cánh trong lòng, hôm nay rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, vì vậy hắn khẽ nói: “Chỉ cần không phải là chuyện hủy hôn, ta có thể đồng ý đề nghị của nàng!”
“Đây là chàng nói nhé, không được nuốt lời đấy!” Giọng nói Tần Lạc Y ôn nhu, như dòng nước trong chảy qua lòng người đàn ông.
“Nói đi!” Da Luật Ngạn Thác nhịn cười, hắn cảm thấy buổi chiều hôm nay tràn ngập hương vị nhẹ nhàng thoải mái.
“Trước tiên chàng phải đồng ý với ta không được tức giận, không được quát người ta!” Trước đó Tần Lạc Y phải dự phòng đã.
Da Luật Ngạn Thác nhướn mày, ánh mắt tập trung vào đôi con ngươi của nàng, sau đó gật đầu.
Tần Lạc Y hắng giọng, sau đó có chút khẩn trương mở miệng nói: “Chàng… thả Cầm Cơ đi!”
Những lời này vừa thốt ra, Tần Lạc Y liền có thể cảm thấy hơi thở trong bầu không khí ngay lập tức đóng băng, khiến cho nàng dù đang ở dưới ánh nắng giữa trưa, cũng cảm thấy không rét mà run.
Chỉ thấy vẻ mặt Da Luật Ngạn Thác đột nhiên trở nên tối sầm, vẻ nhu tình trong mắt dần dần tan đi…
“Y nhi, bất kỳ là yêu cầu nào ta cũng có thể đồng ý, nhưng mà chuyện này, không có khả năng!” Hắn cố gắng áp chế sự nóng giận của bản thân, ngữ khí cũng vô cùng cương quyết, sau đó là bác bỏ.
Khuôn mặt Tần Lạc Y tràn ngập sự lo lắng: “Rõ ràng chàng vừa nói sẽ không nuốt lời mà!”
“Đó là bởi vì ta không biết nàng cầu xin cho ả tiện nhân kia, nếu nói như vậy, ta thà rằng bị nàng cười nhạo là kẻ tiểu nhân lật lọng còn hơn!” Hắn nghiêm khắc nói, bàn tay nắm chặt thành quyền, có thể nhìn ra lúc này trong lòng hắn đang phẫn nộ.
Tần Lạc Y nhíu mày, nàng biết rõ Da Luật Ngạn Thác đã phải luôn che giấu sự căm phẫn, nhưng mà gần đây hắn dường như đã nghiêm khắc trừng phạt Cầm Cơ rồi, chẳng lẽ còn muốn thấy nàng ta chết sao?
“Thác, chàng đừng quên, nàng ta… cũng là nữ nhân của chàng!” Thanh âm của Tần Lạc Y thấp đến không thể thấp hơn!
Da Luật Ngạn Thác nghe thấy lời nói này thì hơi thở ngưng lại, hắn không thèm quan tâm mình đã đồng ý với nàng điều gì, chỉ thấy ánh mắt hắn đột nhiên trở nên sắc nhọn và lạnh lẽo, giọng điệu càng lộ ra hàn khí ngấm tận sâu trong tim: “Y nhi, nàng bảo ta buông tha ả chính là vì nguyên nhân này sao?”
Chết tiệt, nàng xem hắn thành cái gì rồi? Không kiêng nể gì, lại dám cầu xin thay cho ả tiện nhân kia, một chút ghen tuông cũng không có, chẳng lẽ nàng thực sự có thể chịu đựng phu quân của mình trái ôm phải ôm hay sao?
Hắn thừa nhận mình có nhiều phi tần, nhưng từ sau khi gặp gỡ tiểu nữ nhân này, hắn mới biết được yêu đến tột cùng là như thế nào, bởi vậy hắn không cho phép bất cứ ai xâm phạm đến nàng, uy hiếp nàng! Nhưng đương nhiên nàng không biết điểm ấy, thế nhưng lại vì kẻ thiếu chút nữa hại chết mình mà cầu xin, lẽ nào, nàng không hiểu lòng hắn sao?
Da Luật Ngạn Thác càng nghĩ trong lòng càng bực bội!
Đôi mắt Tần Lạc Y hiện lên chút bối rối, nàng vội nói: “Thác, chàng hiểu lầm ý của ta rồi, ta cầu xin cho Cầm Cơ là vì… nàng ta dù sao cũng đã cứu ta một mạng, bất kể là vô tình hay cố ý, đêm đó nếu như không có nàng ta ngăn cản, ta đã sớm bị Hách Lạp Vương hắn… hắn…”
Giọng nói của nàng nghẹn ngào, cơ thể dường như có chút run rẩy, bởi vì cho tới bây giờ, mỗi khi nàng nhớ đến sự việc xảy ra đêm đó đó thì trong lòng vẫn vô cùng hoảng sợ!
Da Luật Ngạn Thác nghiêm mặt lại, không nói thêm gì nữa, con ngươi thâm trầm khiến kẻ khác không nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng hắn.