Thân thể Cầm Cơ run rẩy, ả “A ——” một tiếng, dùng hết sức lực toàn thân muốn thoát khỏi xích sắt, nhưng tất cả đều chỉ phí công…
“Da Luật Ngạn Thác, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi” Đôi mắt Cầm Cơ như biến thành màu đỏ máu.
Da Luật Ngạn Thác vung tay, cẩm bào màu tím trên người cũng bay lên, trong mắt hắn sự tàn nhẫn càng dày hơn: “Được, để bản vương xem thử ma quỷ nào to gan dám đến gần bản vương!”
“Da Luật Ngạn Thác, ngươi chính là ma quỷ!”
Cầm Cơ cảm thấy trong cơ thể bắt đầu xuất hiện một luồng sức mạnh không tên khiến thân thể ả càng ngày càng nóng lên, ả biết dược đã bắt đầu phát tác, cũng biết đây là Da Luật Ngạn Thác muốn giày vò ả.
Gương mặt Da Luật Ngạn Thác ngông cuồng mà lạnh lẽo, hắn nhìn khuôn mặt Cầm Cơ ngày càng đỏ thì cất giọng khinh thường xen lẫn trào phúng: “Sợ rằng đến lúc đó ngươi muốn cắn lưỡi tự sát cũng không được!”
Ngay sau đó hắn nhìn về phía nhóm thị vệ, cất giọng lạnh lẽo: “Các ngươi thay bản vương từ từ “tiếp chuyện” Cầm Cơ cô nương!”
“Vâng!”
Trên mặt chúng thị vệ đều là vẻ thụ sủng nhược kinh, sau đó từng người từng người đi vào.
“Da Luật Ngạn Thác —— Ngươi mới là kẻ độc ác nhất, ta nguyền rủa ngươi không được chết tử tế!” Cầm Cơ hét lớn, âm thanh sắc bén nhưng chứa đựng thống khổ vô tận.
Da Luật Ngạn Thác chậm rãi nhìn ả, ánh mắt âm lãnh hiện lên sát ý nồng nặc, toàn thân tản ra lệ khí:
“Bản vương một thân máu tanh đến nỗi ma quỷ cũng phải sợ hãi tránh xa, chỉ một ả đàn bà như ngươi nguyền rủa mà có thể khắc chết bản vương sao?”
Hắn cười mỉa một tiếng rồi quay người đi thẳng.
Ngay khi Da Luật Ngạn Thác rời đi, Cầm Cơ dường như không thể ức chế được nữa, âm thanh rên rỉ vang lên, bọn thị vệ đã không thể chờ đợi được nữa, trong lao ngục là từng trận tiếng vang dâm mĩ.
***********
Trong rừng trúc phảng phất hương thơm bay lượn, sau cơn mưa sáng sớm từng giọt sương vẫn còn đọng trên lá, gió nhẹ nhàng thổi qua tạo ra âm thanh ‘xào xạc’ như tiếng tình nhân nỉ non.
“Tiểu thư, hôm nay khí sắc của người đã tốt hơn nhiều rồi!” Sơ Tuyết quan sát Tần Lạc Y, bên môi khẽ nở nụ cười vui vẻ.
Tần Lạc Y khẽ mỉm cười nói: “Sơ Tuyết, mấy ngày nay em mới là người khổ cực, ta nghĩ Khiêm tướng quân nhất định hận chết ta vì chiếm lấy em lâu như vậy!”
“Tiểu thư, người lại trêu em!” Mặt Sơ Tuyết đỏ ửng, nhưng đáy mắt lại tràn đầy hạnh phúc.
“Chẳng lẽ không đúng, Khiêm tướng quân ngày nào cũng chạy đến vương phủ, mục đích chính không phải là muốn đón em trở về sao?” Tần Lạc Y nhìn thấy Sơ Tuyết như vậy cũng thấy vui mừng thay cho nàng, hơn nữa nàng có thể nhận thấy tình yêu của Khiêm Ngạo đối với Sơ Tuyết không kém gì của Thác đối với nàng.
Sơ Tuyết cố gắng kìm chế khuôn mặt đỏ bừng, lí nhí nói: “Em không thèm trở về cùng hắn, em muốn ở lại bên cạnh tiểu thư.”
“Ôi! Vậy Khiêm tướng quân muốn kết hôn thì làm sao bây giờ? Hắn yêu em như vậy mà!” Tần Lạc Y nhìn nàng nói.
“Em mới không thèm gả cho hắn đấy!” Sơ Tuyết ngượng ngùng nói.
“À, là như vậy sao?” Tần Lạc Y giả bộ thản nhiên, ngay sau đó lại nói: “Vậy bây giờ ta sẽ nói chuyện với Khiêm tướng quân, để hắn lấy người khác là được rồi.”
Nói xong,Tần Lạc Y còn định nhấc chân bước đi…
“Tiểu thư, không muốn…” Tâm tư Sơ Tuyết luôn đơn thuần, nàng tưởng Tần Lạc Y làm thật nên vội lên tiếng.
Tần Lạc Y không nhịn được, bật cười.
Sơ Tuyết thấy Tần Lạc Y như vậy bỗng nhiên tỉnh ngộ, khuôn mặt nhỏ nhắn càng trở nên đỏ bừng: “Tiểu thư, người xấu quá, trêu đùa Sơ Tuyết, em không nghe người nói nữa.”
Tần Lạc Y vừa cười vừa muốn nói tiếp thì thấy Thái Nam đi vào.
“Ngươi theo Khiêm tướng quân về phủ đi, cứ mãi theo chủ nhân làm gì, hừ!” Nàng nói rồi đem chén trà xanh đặt lên bàn trúc.
Từ khi Sơ Tuyết ở lại phủ, mọi sinh hoạt thường ngày cùng ăn uống của chủ nhân nàng đều muốn quản, thực sự quá đáng ghét, Thái Nam không hiểu, cuộc chiến đã kết thúc nàng còn ăn vạ ở đây làm gì.
Sơ Tuyết vênh mặt lên, đi tới bên cạnh Thái Nam với tay cố ý véo eo nàng mà cười nói:”Như vậy ta lại càng muốn ở bên cạnh tiểu thư lâu dài.”
Qua mấy ngày tiếp xúc Sơ Tuyết phát hiện Thái Nam vẫn còn có tâm tính của một cô bé, nhưng đối với tiểu thư là tận tâm tận lực, có một tì nữ như vậy bên cạnh tiểu thư nàng cũng rất yên tâm, nhưng mỗi lần nhìn thấy Thái Nam nàng vẫn không nhịn được phải trêu ghẹo vài câu.
Thái Nam không theo kịp miệng lưỡi bén nhọn của Sơ Tuyết, nghe nàng nói như vậy, khuôn mặt nhỏ tức giận, cũng dùng sức véo lại eo nàng_ ——
“Nếu ngươi còn không chịu đi ta sẽ đuổi ngươi đi.”
Sơ Tuyết kêu lên: “Được,đến đây ——ngươi đuổi ta đi!”
“Chủ nhân, Sơ Tuyết bắt nạt nô tì.”
“Ha ha.”
Trong rừng trúc vang lên tiếng cười vui vẻ, tất cả đều tốt đẹp như thế.
“Y nhi ——”
Lúc Tần Lạc Y đang cười khanh khách nhìn hai nha đầu nghịch ngợm cãi nhau, một âm thanh trầm thấp từ đỉnh đầu nàng truyền đến.
Trong chớp mắt, vòng eo nhỏ nhắn bị khóa chặt, nàng được kéo vào lồng ngực ấm áp quen thuộc.
Nhiệt độ cơ thể và hơi thở quen thuộc làm Tần Lạc Y không nhịn được nở nụ cười: “Thác, chàng đã trở về!”