- Đại ca, tiểu nữ không có gì báo đáp. Trước đó chạy gấp nên chỉ kịp mang theo một bầu rượu và chút ít thịt. Nếu huynh không chê thì xem như bữa ăn này là tiểu nữ báo đáp chi ân.
Nói xong nữ tử tháo bao vải đeo sau lưng xuống. Mở ra liền thấy bên trong là một bầu rượu được làm bằng bạc, vài cái ly bạc cùng thịt muối được bọc lá sen.
- Thơm quá a.
Hai mắt Lý Trung lập tức sáng lên, ngửi thấy mùi rượu thịt khiến cái bụng đói của hắn không khỏi rục rịch. Bình thường Lý Trung cũng không có sở thích gì đặc biệt, chỉ thích một mình uống rượu ăn thịt muối mà thôi.
- Đây là rượu gì?
Lý Trung vội tiến tới, có chút thèm ăn hỏi.
Nữ tử cười đáp:
- Đây là rượu đế phú hộ tự nhưỡng, đã được ủ tầm chục năm rồi. Thịt này là thịt bò kho tương, là ta trộm lấy theo. Nếu vị đại ca này không chê liền ăn một ít đi.
Nói xong, nàng rót rượu vào chén bạc, mùi rượu xông ra bốn phía. Lý Trung hít một hơi liền có cảm giác say mê, không nhịn được mà khen mấy chữ tốt.
- Đại ca, mời.
Nữ tử dâng chén rượu lên, nhẹ nhàng cười nói.
Lý Trung do dự một chút nhưng nhịn không được trước sự dụ hoặc của rượu ngon. Dù sao bọn họ đi cũng đã nhiều ngày, cũng nhiều ngày hắn không được nếm giọt rượu nào. Bây giờ gặp được rượu ngon thế này nến có chút nhịn không được.
Lúc này, Lý Trung nhận chén rượu hớp một ngụm, quả là rượu ngon hiếm có.
Lý Trung cười hắc hắc, không tính gọi đồng bạn dậy mà chia nhau uống. Lúc này muốn uống hết một mình.
- Tửu lượng đại ca thật tốt, để tiểu nữ châm thêm một chén cho huynh.
Nữ tử cười nói. - Vậy làm phiền rồi.
Lý Trung chắt lưỡi đáp lời.
Nữ tử lại rót cho hắn một chén:
- Sao đại ca không nếm thử này thịt bò kho tương, đây là do đầu bếp nổi danh làm ra đấy, hương vị rất đặc biệt.
- A, để ta nếm thử.
Lý Trung nói xong cũng không khách khí nữa, cầm thịt muốn lên ăn luôn.
Quả thực hương vị rất đặc biệt, ngon vô cùng.
- Ăn ngon, ăn ngon a. Thật không hổ là đầu bếp nổi danh, ta chưa từng nếm qua thịt bò ngon như vậy ở huyện Quách Bắc.
Lý Trung ăn như bị nghiện, không ngừng cầm từng khối thịt lớn bỏ vào miệng mà ăn. Tay còn lại cầm bầu rượu không ngừng uống từng ngụm lớn, vừa uống vừa ngoạm thịt một cách thống khoái.
- Đại ca ăn từ từ, coi chừng nghẹn
Nữ tử cười nói, thân thể cũng chậm rãi dựa vào Lý Trung.
Bàn tay với ngón tay thon dài sờ lên thân thể, không ngừng trêu đùa hắn.
- Cô nương, ngươi làm cái gì vậy?
Lý Trung chợt hỏi.
Nữ tử cười:
- Tiểu nữ tử lẻ loi một mình bên ngoài nên muốn tìm một chỗ dựa. Nay thấy tâm địa đại ca thiện lương, là người trung hậu, tiểu nữ tử nguyện ý giao phó cả đời cho đại ca. Hi vọng đại ca đừng ghét bỏ tiểu nữ tử từng là tiểu thiếp của người khác.Nói liền cởi y phục, lộ ra da thịt tuyết trắng.
Lý Trung trợn mắt nhìn. Nữ tử thế này lại muốn phó thác cả đời cho hắn ư. Việc này khiến hắn cảm giác như được trời cao chiếu cố vậy.
- Ta, ta...
Lý Trung trừng mắt nhìn mảnh da thịt trắng tuyết đã lộ ra ngoài của nữ tử mà nuốt nước miếng:
- Ta phải đi xin phép đại thiếu gia cái đã. Nếu ngày ấy đồng ý ta nguyện ý chiếu cố cô nương.
Nói xong liền đứng dậy muốn đi tìm Lý Tu Viễn.
- Đại ca chờ chút.
Nữ tử vội kéo hắn lại.
- Cô nương còn chuyện gì...
Lý Trung chưa nói xong thì nữ tử liền chợt ngẩng đầu thổi ngụm khí về phía hắn.
Lý Trung trợn mắt một lúc rồi nhãn tình dần trở nên mê ly.
- Ở đây nhiều người quá, chúng ta ra ngoài đi.
Nữ tử dịu giọng nói.
- Tốt, hòa hợp.
Lý Trung cười si ngốc mà nói.
Lúc này nữ tử lôi kéo tay Lý Trung dẫn hắn rời khỏi dịch trạm.