Lý Tu Viễn nhếch miệng cười một tiếng:
- Phụ thân của ta rất lương thiện, tội của ngươi hôm nay không đáng chết nhưng mà ngươi phải lấy một ít thứ tốt để đền bù cho ta.
- Ngươi, ngươi muốn làm cái gì? Trên người lão hủ ngay cả một cây tiên dược cũng không có, lấy đấu ra thứ tốt mà đền bù cho ngươi.
Hà Thủ Ô nghe thấy mình sẽ không bị giết, đầu tiên là thở nhẹ ra một hơi, nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Lý Tu Viễn nó mới kinh hãi nói.
- Ai nói trên người của ngươi không có một lấy cây tiên dược, cơ thể của ngươi không phải tiên dược tốt nhất sao?
Lý Tu Viễn xách Hà Thủ Ô tinh để lên trên bàn gỗ, đột nhiên rút yêu đao bên hông ra:
- Để ta chặt xuống một khối thân thể của ngươi. Thương thế của phụ thân ta vừa khỏi còn cần thuốc tốt để bồi bổ thân thể. Lão nhân gia ngươi đã hào phóng như vậy thì dứt khoát để lại thêm chút bảo dược cho ta. Nếu sau này trong nhà có người bị bệnh cũng có thuốc để dùng a.
Nói xong, Lý Tu Viễn múa cương đao trong tay một chút, nhắm chuẩn vào một khúc thân Hà Thủ Ô to lớn.
Hà Thủ Ô tinh kêu to:
- Đừng, đừng, không được chặt ở đó. Kia là chân của lão hủ, chặt xong lão hủ sẽ chết. Sao tên tặc nhân nhà cứ nhắm vào chân lão hủ thế.
- Ai bảo ngươi chân to làm gì, chặt chỗ này ngươi không đồng ý thì để ta chặt chỗ kia vậy.Cương đao trong tay Lý Tu Viễn chuyển đi, nhắm vào một nơi khác trên thân thể Hà Thủ Ô tinh, chuẩn bị chặt xuống.
- Không, chỗ này cũng không được. Dây là tay của lão hủ, nếu ngươi chặt đi sau này ta sẽ không có tay. Ngươi không thể làm như vậy. Về sau lão hủ thành thần tiên sẽ không có tay, không có tay vậy chẳng phải là thành trò cười sao.
Hà Thủ Ô tinh lại la to.
Lý Tu Viễn nói:
- Lão nhân gia ngươi thật quá là này thật đúng là keo kiệt. Chỗ này không thể chặt, chỗ kia không được chặt. Đã như vậy thì để ta chặt chỗ này chắc sẽ không có vấn đề nữa đi.
Nói xong, hắn lại chuyển cương đao lên một chỗ khác trên thân thể của Hà Thủ Ô tinh.
Hà Thủ Ô tinh kinh hãi nói:
- Tên tặc nhân trời đánh. Ngươi chạt nơi đó còn ác hơn, ngươi chặt ở giữa thân lão hủ, còn không bằng một đao giết lão hủ đi.
- Nơi nào ngươi cũng không cho ta chặt. Vậy ta đành phải tự chọn một nơi, còn chỗ này không được chỗ kia không được. Ta có thể cho ngươi một đường sinh cơ đã rất nhân từ rồi. Nếu người bắt ngươi không phải là ta, ta xem người khác có tha cho cây Hà Thủ Ô tinh nhà ngươi hay không.
Lý Tu Viễn nói.
Hà Thủ Ô tinh khóc không ra nước mắt, nghĩ nghĩ một chút cảm thấy cũng có mấy phần đạo lý. Xem ra, hôm nay không lưu lại ít đồ thì không thể nào rời đi, mà hai mắt của tên tặc nhân này lại nhìn mình chằm chằm. Nếu mình tiếp tục dây dưa tiếp, e rằng thật sự hắn sẽ đem mình đi hong khô cắt miếng.
- Đừng, ngươi đừng hạ đao. Để lão hủ tự chặt, tự chặt, vậy được chứ.
Tim Hà Thủ Ô tinh rỉ máu gào khóc nói.
- A, ngươi thật sự có thể tự chặt mình một đao sao?
Lý Tu Viễn tò mò hỏi.
Hà Thủ Ô tinh không nói gì. Vẻ mặt như tráng sĩ một đi không trở về. Sau đó thân thể run lên một cái, một sợi rễ rơi xuống từ trên thân hắn.
- Nhiêu đây, nhiêu đây đủ rồi chứ?
Hắn nhìn Lý Tu Viễn, nghiến răng nghiến lợi nói.
Lý Tu Viễn cầm sợi rễ to hơn sợi tóc một chút lên nhìn một chút, thở dài một hơi, nhấc cương đao lên nói:
- Được rồi, vẫn là để ta chặt đi. Ngươi đúng thật là quá keo kiệt.
Nói xong cương đao trong tay hắn, hướng về phía tay của Hà Thủ Ô tinh, chuẩn bị hạ đao cắt nó.