Rất nhanh, đoàn người đã về tới sơn trại.
Vừa thấy bọn người Lý Tu Viễn trở về. Ngô Phi trong sơn trại liền mang theo mấy người ra nghênh đón.
- Đại thiếu gia, cuối cùng ngươi cũng trở về.
Ngô Phi nhẹ nhàng thở ra một, muốn nói nhưng lại không dám.
Lý Tu Viễn nói:
- Ngô Phi, có chuyện gì cứ nói, không được giấu diếm ta.
- Là như thế này. Đại thiếu gia, lão gia thấy đại thiếu gia vào núi rất nhiều ngày còn chưa trở về nên trong lòng có chút nhớ người, lại thêm đêm qua bị cảm phong hàn. Bây giờ sốt cao không giảm, hơn nữa. . . Thương thế tựa hồ có chút chuyển biến xấu.
Ngô Phi nói.
- Hiện tại tình huống của phụ thân ta như thế nào?
Lý Tu Viễn cả kinh nói.
Ngô Phi nói:
- Việc này chỉ có Tiền đại phu biết, ngài cứ hỏi Tiền đại phu.
Tiền đại phu bên cạnh lúc này đang mở to hai mắt nhìn Hà thủ ô trong tay Lý Tu Viễn.
- Ông trời của ta, đại thiếu gia, ngươi từ đâu đào được một nhánh Hà thủ ô lớn như vậy a. Đây cũng nặng khoản mấy chục cân. Thật đúng là hiếm thấy. Hà thủ ô này nếu làm thuốc hiệu quả nhất định rất phi phàm .
Nói xong, đại phu như gặp vật yêu thích trong lòng vui mừng, không nhịn được sờ sờ lên cây Hà thủ ô to béo này.
- Hảo dược, hảo dược a.
Sợi rễ của Hà thủ ô tinh khẽ động, đẩy tay Tiền đại phu ra quát :
- Tên phàm nhân kia, lấy cánh tay dơ bẩn của ngươi ra. Lão hủ là thần tiên, ngươi lại dám sờ lão hủ, nhất định sẽ bị thượng thiên tránh phạt.
- A ~ ~!
Tiền đại phu giật nảy mình, chỉ vào Hà thủ ô tinh run rẩy nói:
- Nó, nó biết nói chuyện, đây là. . . . .đây là yêu quái a.
Nói xong, chịu không được kích thích lớn như vậy liền trực tiếp hôn mê đi.
- Ngươi mới là yêu quái. Lão hủ là người sắp đắc đạo thành thần tiên.
Hà thủ ô tinh nói.
Đám người Ngô Phi khiếp sợ nhìn chằm chằm cây Hà thủ ô kia. Trước đó chỉ cho rằng Hà thủ ô này là thảo dược do Lý Tu Viễn đào được trong núi. Nào biết được đây là một còn yêu quái, còn là loại biết nói chuyện.
Lý Tu Viễn nhìn Tiền đại phu đã hôn mê, mặt tối sầm lại.
Đại phu đã bị dọa đến ngất. Bệnh tình của phụ thân chỉ sợ là không thể hỏi được cái gì hay mình trực tiếp đi tìm phụ thân xem sao.
- Chiếu cố Tiền đại phu một chút.
Phân phó một tiếng, Lý Tu Viễn liền xách theo Hà thủ ô tinh nhanh chóng hướng về phòng phụ thân hắn đi đến.
- Vừa rồi các ngươi có nghe thấy, Hà thủ ô kia vừa mở miệng nói chuyện đúng không?
Ngô Phi sờ cái đầu trọc của mình, bộ dáng giống như vừa gặp quỷ.
- Nghe thấy, thật sự có thể nói chuyện. Còn có tay chân nữa, đại thiếu gia bắt được yêu quái này ở đâu a.
Hán tử bên cạnh chưa tỉnh hồn nói.
Đây đều là cường đạo dám giết người phóng hoả. Bây giờ lại bị một cây Hà thủ ô không có gì uy hiếp doạ đến sợ xanh cả mặt. Không biết nên nói bọn hắn nhát gan hay nói bọn hắn thiếu kiến thức mới đúng. Rất nhanh, Lý Tu Viễn đã đi đến phòng của phụ thân hắn. Lúc này sắc mặt của Lý Đại Phú đã biến thành màu đen, khí tức suy yếu nằm ở trên giường, thỉnh thoảng nhíu mày rên lên vài tiếng thống khổ. Hiển nhiên, ông đang bị thương thế hành hạ.
- Phụ thân.
Lý Tu Viễn kinh hãi, vội vàng tới bên cạnh giường.
Lý Đại Phú lúc này đã thần trí đã mơ hồ. Ngay cả Lý Tu Viễn đã đi đến kế bên cũng không phát hiện. Chỉ là trong miệng vẫn thầm lẩm bẩm, cũng không biết là nói cái gì.
- Tình huống của hắn đã nguy kịch rồi, ta không thể cứu.
Hà thủ ô tinh nói.
Lý Tu Viễn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hà thủ ô tinh rồi nhấc hắn lên khỏi mặt đất, liền rút yêu đao ra muốn chén xuống:
- Thuốc bình thường có lẽ không cứu được nhưng bảo dược ngàn năm như ngươi thì không giống. Giết ngươi đem ép thành nước, ta không tin phụ thân ta sẽ không cứu được.
- Chờ, chờ một chút, lão hủ còn chưa nói xong. Đừng xúc động, đừng có xúc động. Mau buông đao xuống, đao này rất sắc a.
Hà thủ ô tinh kinh hãi nói, sau đó nhanh chóng nói thêm:
- Lão hủ nói không thể cứu là đại phu phàm nhân của các ngươi không có cách nào cứu chữa. Nhưng lão hủ có biện pháp, lão hủ thật có biện pháp, ngươi tuyệt đối đừng xúc động mà giết lão hủ. Nếu không phụ thân ngươi có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn gì thì ngươi cũng đừng hối tiếc. Hơn nữa giết lão hủ ép lấy nước, lấy thể chất phụ thân ngươi bây giờ cũng không thể nào chịu nổi. Uống xong một ngụm nước thuốc đừng nói là thành tiên, làm không cẩn thận có thể sẽ bạo thể mà chết.
- Ngươi nói chuyện mười câu không có một câu là thật, nói thân thể phụ thân ta không thể chịu nổi? Vậy để ta thử một chút xem sao.
Lý Tu Viễn dùng đao chém rồi lại dừng, dường như đang nghĩ xem nên chặt vào chỗ nào sẽ tốt hơn.
- Đừng, đừng, lần này lão hủ thật sự không lừa ngươi. Để lão hủ phụ thân trị liệu. Vậy có được không? Nếu ta trị liệu không tốt, ngươi hãy một đao chém ta cũng không muộn.Rất nhanh, đoàn người đã về tới sơn trại.
Vừa thấy bọn người Lý Tu Viễn trở về. Ngô Phi trong sơn trại liền mang theo mấy người ra nghênh đón.
- Đại thiếu gia, cuối cùng ngươi cũng trở về.
Ngô Phi nhẹ nhàng thở ra một, muốn nói nhưng lại không dám.
Lý Tu Viễn nói:
- Ngô Phi, có chuyện gì cứ nói, không được giấu diếm ta.
- Là như thế này. Đại thiếu gia, lão gia thấy đại thiếu gia vào núi rất nhiều ngày còn chưa trở về nên trong lòng có chút nhớ người, lại thêm đêm qua bị cảm phong hàn. Bây giờ sốt cao không giảm, hơn nữa. . . Thương thế tựa hồ có chút chuyển biến xấu.
Ngô Phi nói.
- Hiện tại tình huống của phụ thân ta như thế nào?
Lý Tu Viễn cả kinh nói.
Ngô Phi nói:
- Việc này chỉ có Tiền đại phu biết, ngài cứ hỏi Tiền đại phu.
Tiền đại phu bên cạnh lúc này đang mở to hai mắt nhìn Hà thủ ô trong tay Lý Tu Viễn.
- Ông trời của ta, đại thiếu gia, ngươi từ đâu đào được một nhánh Hà thủ ô lớn như vậy a. Đây cũng nặng khoản mấy chục cân. Thật đúng là hiếm thấy. Hà thủ ô này nếu làm thuốc hiệu quả nhất định rất phi phàm .
Nói xong, đại phu như gặp vật yêu thích trong lòng vui mừng, không nhịn được sờ sờ lên cây Hà thủ ô to béo này.
- Hảo dược, hảo dược a.
Sợi rễ của Hà thủ ô tinh khẽ động, đẩy tay Tiền đại phu ra quát :
- Tên phàm nhân kia, lấy cánh tay dơ bẩn của ngươi ra. Lão hủ là thần tiên, ngươi lại dám sờ lão hủ, nhất định sẽ bị thượng thiên tránh phạt.
- A ~ ~!
Tiền đại phu giật nảy mình, chỉ vào Hà thủ ô tinh run rẩy nói:
- Nó, nó biết nói chuyện, đây là. . . . .đây là yêu quái a.
Nói xong, chịu không được kích thích lớn như vậy liền trực tiếp hôn mê đi.
- Ngươi mới là yêu quái. Lão hủ là người sắp đắc đạo thành thần tiên.
Hà thủ ô tinh nói.
Đám người Ngô Phi khiếp sợ nhìn chằm chằm cây Hà thủ ô kia. Trước đó chỉ cho rằng Hà thủ ô này là thảo dược do Lý Tu Viễn đào được trong núi. Nào biết được đây là một còn yêu quái, còn là loại biết nói chuyện.
Lý Tu Viễn nhìn Tiền đại phu đã hôn mê, mặt tối sầm lại.
Đại phu đã bị dọa đến ngất. Bệnh tình của phụ thân chỉ sợ là không thể hỏi được cái gì hay mình trực tiếp đi tìm phụ thân xem sao.
- Chiếu cố Tiền đại phu một chút.
Phân phó một tiếng, Lý Tu Viễn liền xách theo Hà thủ ô tinh nhanh chóng hướng về phòng phụ thân hắn đi đến.
- Vừa rồi các ngươi có nghe thấy, Hà thủ ô kia vừa mở miệng nói chuyện đúng không?
Ngô Phi sờ cái đầu trọc của mình, bộ dáng giống như vừa gặp quỷ.
- Nghe thấy, thật sự có thể nói chuyện. Còn có tay chân nữa, đại thiếu gia bắt được yêu quái này ở đâu a.
Hán tử bên cạnh chưa tỉnh hồn nói.
Đây đều là cường đạo dám giết người phóng hoả. Bây giờ lại bị một cây Hà thủ ô không có gì uy hiếp doạ đến sợ xanh cả mặt. Không biết nên nói bọn hắn nhát gan hay nói bọn hắn thiếu kiến thức mới đúng. Rất nhanh, Lý Tu Viễn đã đi đến phòng của phụ thân hắn. Lúc này sắc mặt của Lý Đại Phú đã biến thành màu đen, khí tức suy yếu nằm ở trên giường, thỉnh thoảng nhíu mày rên lên vài tiếng thống khổ. Hiển nhiên, ông đang bị thương thế hành hạ.
- Phụ thân.
Lý Tu Viễn kinh hãi, vội vàng tới bên cạnh giường.
Lý Đại Phú lúc này đã thần trí đã mơ hồ. Ngay cả Lý Tu Viễn đã đi đến kế bên cũng không phát hiện. Chỉ là trong miệng vẫn thầm lẩm bẩm, cũng không biết là nói cái gì.
- Tình huống của hắn đã nguy kịch rồi, ta không thể cứu.
Hà thủ ô tinh nói.
Lý Tu Viễn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hà thủ ô tinh rồi nhấc hắn lên khỏi mặt đất, liền rút yêu đao ra muốn chén xuống:
- Thuốc bình thường có lẽ không cứu được nhưng bảo dược ngàn năm như ngươi thì không giống. Giết ngươi đem ép thành nước, ta không tin phụ thân ta sẽ không cứu được.
- Chờ, chờ một chút, lão hủ còn chưa nói xong. Đừng xúc động, đừng có xúc động. Mau buông đao xuống, đao này rất sắc a.
Hà thủ ô tinh kinh hãi nói, sau đó nhanh chóng nói thêm:
- Lão hủ nói không thể cứu là đại phu phàm nhân của các ngươi không có cách nào cứu chữa. Nhưng lão hủ có biện pháp, lão hủ thật có biện pháp, ngươi tuyệt đối đừng xúc động mà giết lão hủ. Nếu không phụ thân ngươi có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn gì thì ngươi cũng đừng hối tiếc. Hơn nữa giết lão hủ ép lấy nước, lấy thể chất phụ thân ngươi bây giờ cũng không thể nào chịu nổi. Uống xong một ngụm nước thuốc đừng nói là thành tiên, làm không cẩn thận có thể sẽ bạo thể mà chết.
- Ngươi nói chuyện mười câu không có một câu là thật, nói thân thể phụ thân ta không thể chịu nổi? Vậy để ta thử một chút xem sao.
Lý Tu Viễn dùng đao chém rồi lại dừng, dường như đang nghĩ xem nên chặt vào chỗ nào sẽ tốt hơn.
- Đừng, đừng, lần này lão hủ thật sự không lừa ngươi. Để lão hủ phụ thân trị liệu. Vậy có được không? Nếu ta trị liệu không tốt, ngươi hãy một đao chém ta cũng không muộn.