Trì An suy sụp mất mấy ngày mới có thể lấy lại tinh thần.
Mặc kệ như thế nào, cô ở thế giới hiện thực đã chết - tuy cô vẫn khôngrõ tại sao mình lại chết? Nếu đã chết, người cũng đi đến nơi này, trừ bỏ phải sống tốt ở đây, cô còn thể làm gì nữa?
Trì An lắc lắc đầu đứng trước gương, nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợttrong gương, sau một lúc lâu, nhịn không được mà sờ sờ mặt mình.
Mặt Trì An cũng có chín phần giống cô, điểm duy nhất không giống chínhlà, vì Trì An là người trong Huyền Môn, tu luyện pháp thuật, dẫn đếnlinh khí trời đất xâm nhập vào cơ thể, ngũ quan càng thêm xinh đẹp tinhxảo, da thịt trắng nõn như gốm sứ tinh tế.
Nhìn sơ qua, giống như cô đi tắm trắng, khiến cả khuôn mặt càng ngày càng tinh xảo.
Nhìn vào “người” trong gương, Trì An có cảm giác mình chính là Trì An.
Cảm giác rõ ràng quá mức này thật không hiểu được, cô nhịn không được vỗ về chiếc nhẫn đeo trên ngón tay áp út bên phải.
Chiếc nhẫn Tư Ngang đeo lên giúp cô.
Nói thật ra, Trì An rất vất vả tiếp thu được việc từ nay mình sẽ khôngcòn gặp lại Tư Ngang nữa, ai biết, một giấc ngủ dậy, liền phát hiện nhẫn cưới Tư Ngang mang cho cô cũng đi theo tới đây, vững vàng ở trên taycô, khoảng khắc nhìn thấy chiếc nhẫn, cô giống như một đứa ngốc.
Sau đó, cô cũng thử tháo nó xuống, lại phát hiện nó cũng như trước, gắtgao dính trên ngón tay cô, trừ phi cô đem ngón tay này cắt xuống, nếukhông sẽ không có cách nào tháo nó xuống.
Trì An không khỏi nhớ tới lúc trước Tư Ngang có nói, nó đã trở thành linh khí của cô, cô không có biện pháp tháo xuống.
Khi đó cô còn cho rằng Tư Ngang nói giỡn —— tuy rằng hắn chưa bao giờnói giỡn, nhưng làm một người có cái nhìn bình thường, làm sao cô có thể tin tưởng lời kỳ quái như vậy?
Hiện tại, cô lại tin.
Tức khắc sóng lưng Trì An tê dại, nhịn không được nghi thần nghi quỷnhìn chung quanh, sợ Tư Ngang lập tức nhảy ra bóp chết cô – nói khôngchừng khi Tư Ngang biết cô chết, lại cho rằng cô bỏ trốn thì làm sao bây giờ?
Hiện tại cô đã xuyên qua cái thế giới quỷ quái này, nếu Tư Ngang từ hiện đại đuổi theo đến đây, cô cũng không thấy có gì kỳ quái.
Cảm giác Tư Ngang cho cô chính là như thế.
Trì An sửa sang lại cảm xúc cho tốt, chết tử tế không bằng sống lại, cô chỉ có thể tiếp thu cuộc sống của “Trì An”.
Đầu tiên, cô muốn nổ lực tu luyện pháp thuật Huyền Môn, cam đoan bảnthân mình có thể sống sót ở thế giới này, không cần giống cha mẹ và ôngnội của Trì An, cuối cùng đều chết khi đi làm nhiệm vụ, sau khi chết còn bị trăm quỷ cắn nuốt linh hồn, không thể luân hồi.
Từ trong trí nhớ của Trì An, cô biết được thiên sư Huyền Môn thường bị chết rất thảm.
Trì An tìm kiếm trong nhà, đầu tiên là kiểm tra tiền thù lao nhiệm vụbắt quỷ trong tòa nhà cổ vừa rồi, lúc ấy bên nhà tây đã gửi một bao lìxì ba ngàn, sau khi hoàn tất còn có gửi thêm thêm một vạn, tổng cộng côđược một vạn ba ngàn từ nhiệm vụ này, nếu tiết kiệm một chút có thể sống được nửa năm.
Nhưng Trì An vẫn là thiên sư cần tu luyện, chút tiền ấy liền không đủ cho cô dùng.
Trì An vừa tính toán số tiền, vừa bắt đầu tu luyện “Hỗn Nguyên Tâm Kinh”.
“Hỗn Nguyên Tâm Kinh” là một nội công tâm pháp của Trì gia, ở trongHuyền Môn, mỗi một gia tộc đều có bảo vật áp đáy hòm như vậy, “HỗnNguyên Tâm Kinh” chính là bảo vật áp đáy hòm của Trì gia, tuy nó khôngphải là bộ nội công tâm pháp tốt nhất, nhưng lại phù hợp nhất với thểchất người Trì gia, nó có một đặc điểm là, giai đoạn đầu tu luyện rấtchậm, nhưng sau khi tu luyện thành công, uy lực vô cùng, thậm chí có thể bay lên trời.
Trong đầu Trì An vẫn còn lưu lại ký ức cũ, liền ngồi tu luyện, vài ngàysau đã phát hiện thân thể nhẹ hơn rất nhiều, tinh thần cũng tốt hơn. Côcó trí nhớ của Trì An; khi tu luyện “Hỗn Nguyên Tâm Kinh” đạt được rấtnhiều tiến bộ, tựa như bộ tâm pháp này được tạo ra là vì cô.
Trừ bỏ luyện tập “Hỗn Nguyên Tâm Kinh”, Trì An cũng học pháp thuật của Huyền Môn, học vẻ bùa, còn xem “Trăm quỷ lục”.
“Trăm quỷ lục” là bộ sách cần thiết cho người của Huyền Môn, chỉ cần học thuộc nó, đến khi bắt quỷ, mới biết được lai lịch của chúng cùng vớiphương pháp đối phó phù hợp.
Khi Trì An không có nhiệm vụ, thì thích làm một trạch nữ, ngoại trừ racửa mua vật dụng cần thiết cho sinh hoạt hàng ngày, thì vẫn ở nhà tuluyện, quả thực là rất có kỷ luật.
Trì An hiện tại cũng sống theo quỹ đạo của “Trì An” kiếp trước, mỗi ngày sau khi mở mắt chính là tu luyện và tu luyện, ngay cả khi ngủ, trong mơ cũng là tu luyện.
Ở nhà ba tháng, cô đã đem những ký ức cùng kỹ năng của Trì An để lại hiểu rõ.
Nếu không phải Mao Mẫn lo lắng cho cô, nhịn không được chạy qua cửa xem xét, có khả năng Trì An cứ thế tiếp tục tu luyện.
“Dì Mao, sao dì lại sang đây?” Trì An pha cho bà chén trà, cười hỏi.
Mao Mẫn đánh giá cô, phát hiện khí sắc cô không tồi, nhẹ nhàng thở ra,nói: “Con đã vài tháng không ra cửa, dì lo lắng con lại không màng thânthể cứ lung tung tu luyện, việc tu luyện cũng cần phải chú ý, tối kỵ làliều lĩnh, nếu không sẽ bất lợi với thân thể.”
Trì An nhìn bà cười, “Hiện tại con rất tốt, vết thương trên người cũng đã lành hẳn.”
Mao Mẫn đột nhiên phát hiện, một thời gian không gặp, đứa nhỏ này hìnhnhư có rất nhiều thay đổi. Trước kia, có lẽ vì cha mẹ mất sớm, đến khilớn chút thì ông nội bị trăm quỷ gặm cắn mà chết, nên lưu lại thương tổn quá mức to lớn cho Trì An, khiến ánh mắt con bé luôn có vài phần tốităm, vẫn luôn nỗ lực muốn làm cho bản thân mạnh mẽ hơn, chém hết tất cảloài quỷ hại người báo thù cho người nhà, cứ thế, cô lớn lên tuy bộ dạng không tồi, nhưng sự tăm tối kia luôn làm hỏng vẻ ngoài xinh đẹp của cô.
Hiện tại, ánh mắt cô đã bớt đi phần tăm tối, đôi mắt tươi vui hơn, nụcười cũng ôn hòa hơn, làm cho người ta có cảm giác như đang đối diện với một cô gái ấm áp, rất dễ khiến người khác yêu thích.
Trong lòng Mao Mẫn có chút vui mừng.
Hôm nay Mao Mẫn đến, ngoại trừ xem Trì An có hay không lại tu luyện màkhông màng đến sức khỏe, còn có cùng cô nói về nhiệm vụ mới nhất.
Ở trấn Ô Ti có một địa phương chuyên tiếp nhận nhiệm vụ từ bên ngoài, có một người có chuyên môn quản lý, người có hứng thú với nhiệm vụ có thểđến sảnh để đăng ký nhận nhiệm vụ, thiên sư cũng phải ăn cơm sinh hoạtnhư người thường thôi.
Bản lĩnh của Mao Mẫn không tồi, ngoại trừ các nhiệm vụ công khai, bàcũng có một vài phương pháp đón nhận một ít nhiệm vụ tư để kiếm thêm thu nhập.
“Hiện tại có một nhiệm vụ, thù lao cũng không thấp, chỉ là…”
Trì An thấy bà muốn nói lại thôi, liền hiểu rõ nhiệm vụ lần này chắc cóchút vấn đề, nhưng khả năng những vị thiên sư Huyền Môn có đạo hạnh caothâm cũng nhìn không ra vần đề là không lớn, cho nên Mao Mẫn cũng khôngbiết có nên gọi cô đi cùng hay không.
Thiên sư Huyền Môn ngoại trừ việc tự giác tu luyện, còn cần có rèn luyện thật nhiều, có kinh nghệm bắt quỷ phong phú, mới có đủ tư cách trởthành thiên sư, nếu chỉ tu luyện mà thôi thì sẽ rất bất lợi. Bản thânMao Mẫn cũng đi theo con đường đó, bà biết con đường Trì An phải đi sắptới rất gần với cái chết, nên bà muốn cô phải tham gia rèn luyện càngnhiều càng tốt, đây là cách bà phụ trách cuộc sống của cô.
“Dì Mao, dì biết con mà, con muốn trở thành một thiên sư lợi hại, chémhết ác quỷ trên thế gian này, báo thù cho người nhà, cho nên mặc kệ khókhăn thế ngào, con cũng sẽ tiếp nhận.” Trì An nhìn bà mỉm cười, nhẹgiọng nói: “Dì Mao, dì nói con nghe nhiệm vụ lần này đi.”
Mao Mẫn thấy thế, biết cô đã quyết định, chỉ đành thở dài.
“Gần đây Huyền Môn nhận được một nhiệm vụ, người thuê là một thươngnhân. Vị thương nhân kia mới vừa khai trương một khu nghỉ dưỡng, sau khi khai trương không lâu, vị thương nhân kia mời bạn bè cùng cấp dưới đếnđó trải nghiệm, không nghỉ đến liên tiếp có nhiều người chết tại khunghĩ dưỡng đó, nhưng phía cảnh sát lại không tìm ra được nguyên nhân tửvong, cho nên vị thương nhân kia mời chúng ta qua nhìn thử chỗ đó, cóphải có quỷ quái gây loạn không.”
Những người chết ở khu nghĩ dưỡng đều có bộ dạng rất khủng bố, tựa nhưchịu nhiều thống khổ trước khi chết, vị thương nhân kia lo lắng loài quỷ lần này quá lợi hai, cho nên mời nhiều hơn một thiên sư đi bắt quỷ, sốlượng thiên sư lần này được mời rất nhiều.
Bùi lão, Mao Mẫn đã tiếp nhận nhiệm vụ lần này, còn có một số ngườikhác, cũng đăng ký vào đoàn thiên sư đến suối nước nóng lần này, trongđó có người cùng Trì An tham gia nhiệm vụ bắt quỷ ở tòa nhà cổ lầntrước, thanh niên rắc gạo nếp Hầu Thiên Dương, một người trầm tĩnh kháclà Hạ Triết.