"Cũng linh ghê nhỉ. Mới nhắc một cái liền xuất hiện, sao lúc đánh không xông vào đi." Hín Kim Ngọc mở tròn mắt nhìn bên ngoài mà tán dương không thôi.
"Thôi đừng quan tâm làm gì. nói chung là đã xử lí xong không còn một dấu vết nào đâu. Yên tâm đi."
"Ai nói em lo lắng. Em chỉ nghĩ là nếu những tên này mà xuất hiện trong lúc đánh thì không biết như thế nào nhỉ? Nếu có thì chị sẽ phải cần đến sự giúp đỡ của đứa em tài hoa này của chị thì sao. Đến lúc đó em sẽ cho chị thấy em đã tiến bộ như thế nào." Hín Kim Ngọc uống trà nhàn nhã kiêu ngạo mà nói
"Thôi đi. Đừng có phóng đại quá lên." Nghe vậy Hín Kim Phụng liền phải dập tắt ngay cái sự kiêu ngạo đó liền và ngay.
Ngồi nhàn nhã như vậy cũng có thể nghe thấy âm thanh căn phòng bên đang nói gì a.
-----------------
Sau khi Hín Kim Phụng chạy thoát thì Vương Tuấn Khải cũng không động đậy và ánh mắt cũng trở nên âm trầm nhìn về hướng đó. Tiếng bước chân ngày càng dồn dập làm cho Vương Tuấn Khải tỉnh táo lại một ít.
Một đội nhân viên phục vụ và bảo vệ khoảng gần 10 người chạy đến trước phòng, nhìn cảnh tượng trước mặt họ không khỏi thất kinh. Cái quán này của bọn họ tuy thường xuyên có rất nhiều khách có quyền có quý đến nhưng không bao giờ xảy ra chuyện như thế này. Lần này không phải hai vị khách quý trước mặt này muốn diệt quán chứ aaaaa.
"Công tử...không biết...người có cần dặn dò gì...gì không ạ?" Người chủ quán chân tay run rẩy bước vào phòng.
"Dọn dẹp" Người chủ quán đang nơm nớp lo sợ thì Vương Tuấn Khải thốt lên một câu rất nhẹ nhàng nhưng làm cho chủ quán thiếu chút nữa là ngất sỉu. Định hình một hồi ông liền vội vã đáp ứng rồi chạy ra khỏi phòng sắp xếp, trước khi đi ông có sơ ý nhìn qua thấy Vương Tuấn Khải đang nhếch môi cười. Woah Soái quá mà.
---------------
"Mà chị nè, chị có nhớ mình học mấy cái võ này từ bao giờ không?" Căn phòng bên đã kết thúc câu chuyện được một lúc thì Hín Kim Ngọc cũng lên tiếng.
"Nếu chị nhớ không lầm là...từ cái ngày mà em bị mất tích thì phải." Hín Kim Phụng vừa uống trà vừa suy nghĩ.
"Hửm??? Em có mất tích khi nào mà sao em không biết vậy." Hín Kim Ngọc tò mò lẫn một chút cảm giác gì đó nữa mà nàng không hề biết được.
"Sao em biết được, lúc đó em chỉ mới có năm tuổi à." Nói xong rồi Hín Kim Phụng bắt đầu kể lại. Những gì Hín Kim Phụng nhớ khi nàng mất tích.
Đó là vào một ngày mùa đông của mười hai năm trước, lúc đó khoảng tầm mười giờ sáng Hín Kim Ngọc xin ba mẹ mình ra ngoài sân chơi còn Hín Kim Phụng đã bắt đầu vào học lớp một rồi nên bấy giờ nàng đang ở trường học. Lúc đó các cô giúp việc gần sân còn nhìn và nghe thấy tiếng của Hín Kim Ngọc ngồi chơi ở đó nhưng khoảng tầm gần một tiếng sau thì không còn nghe thấy gì nữa, đúng lúc đó mẹ của nàng ra tìm nàng vào dùng bữa trưa thì không thấy nàng đâu cả. Bắt đầu hốt hoảng chạy đi tìm nàng, cả nhà lẫn ba mẹ của nàng ra còn có thêm những người giúp việc tìm kiếm khắp nơi vẫn không thấy nàng đâu.
Cứ như vậy một tháng trôi qua mà không thấy tung tích của nàng, họ bắt đầu suy sụp. Bất chợt lúc họ cảm thấy như gần buông xui đi thì có một người hầu chạy vào báo tin đã tìm thấy nàng. Mọi người bắt đầu kéo nhau ra đó thì...đúng như vậy, họ nhìn thấy một cô bé trên người mặt một bộ y phục của cổ đại nào đó, cả cái cách buộc tóc nữa đang nằm trên một bụi cỏ trong vườn.
Đưa đứa bé đó vào nhà, gọi bác sĩ đến kiểm tra xong xuôi họ mới có thể yên tâm. Sau cái lần này mẹ của nàng không hề yên tâm nên cả ba và mẹ nàng lên chùa cầu phước cho nàng và sẵn dịp gặp Huyền Tịnh đại sư xem số của nàng.
Trong hoa viên đằng sau chùa đang có một vị đại sư đang ngồi đó, ba và mẹ của nàng bước vào và đưa ra hai cái bát tự một cái là của Hín Kim Phụng và cái còn lại là của Hín Kim Ngọc cho đại sư xem.
Vừa nhìn qua bát tự của hai người sắc mặt của vị đại sư có một chút biến đổi bất thường mà không ai nhìn thấy. Xem xong vị đại sư liền nhìn hai người trước mặt, hai người thấy vị đại sư nhìn vậy không khỏi lo lắng.
"Có phải đứa bé này vừa xảy ra một chuyện gì đó cách đây không lâu đúng không?" Huyền Tịnh đại sư vừa nói vừa chỉ vào cái bát tự của Hín kim Ngọc.
"Dạ...dạ có, cách đây một tháng con bé nó có mất tích ạ." Hai người nhìn nhau rồi mẹ của nàng liền lên tiếng.