Khi cha tôi thấy tôi đã chấp nhận mối hôn sự này, ông đã thông báo hai tháng sau sẽ cử hành hôn lễ, tôi cảm thấy kì lạ, cho dù là tôi chấp nhận đi chăng nữa, thì tên Sở kia đáng ra cũng phản đối chứ nhỉ, lại là thấy tôi hai lần thất thố như vậy nữa. Chắc tên đó điên rồi.
Mặc dù biết rằng mình sắp bị gả đi, nhưng tôi vẫn không chấp nhận được điều này, nảy lên ý tưởng bỏ trốn như trên phim, nhưng cũng nhanh chóng dẹp tan cái suy nghĩ đó qua một bên, nếu bỏ trốn, cha mẹ mình sẽ bị gánh tội khi quân, tôi không thể để chuyện đó xảy ra được. Từ giờ đến hôn lễ tôi cần phải tìm cách cho hắn ta ghét bỏ tôi, tôi liền vận dụng hết kinh nghiệm đọc truyện ngôn tình để suy nghĩ.
Nhưng cửa ải trước khi đến hôn lễ mà tôi cần phải giải quyết đó chính là tôi phải vào cung thiết yến Hoàng đế, đây là quy định, tôi phải vào cung để tạ ơn cũng như để Hoàng đế và Hoàng hậu xem xét tôi, có phù hợp với Hoàng tử của họ hay không.
Nghĩ đến là mệt mỏi, Hoàng cung là nơi thế nào, tôi không cần nhìn thực tế cũng biết, rất đáng sợ, chỉ cần vấp phải một lỗi nhỏ, cũng có thể bị đánh chết, huống hồ tôi vào đó, phải vắt hết các trí tuệ để đối đáp với các người quyền quí bọn họ, đã là mệt não rồi. Bây giờ có thể ôm đùi cha tôi, nói rằng tôi đã hối hận rồi có được không.
Đến ngày vào cung, trời chưa kịp sáng thì Minh Ca đã lôi tôi dậy rửa mặt, mắt tôi còn chưa mở hết đã thấy em ấy cuống cuồng trang điểm làm tóc, tôi bảo em ấy là kiểu đơn giản thôi, tôi không muốn bị chú ý, em ấy cũng hiểu, búi cao hết tóc, cố định bằng một cây trâm hình hoa sen màu ngọc bích, mái tóc gọn gàng làm lộ ra hết thảy đường nét trên khuôn mặt, vừa thanh tú vừa xinh đẹp.
Tôi chọn bộ y phục màu xanh thêu hoa văn lá trúc, tao nhã lịch sự, không quá nổi bật, mọi thứ đã tươm tất, cũng là lúc tôi tỉnh ngủ hẳn, ngáp một cái thật to, Minh Ca liền càu nhàu, nói rằng đó là hành động không dành cho thiếu nữ gia giáo, rất mất hình tượng, tôi liền phủi phủi tay, ý rằng không sao đâu.
Trước khi lên xe ngựa để vào cung, mẹ tôi cầm tay dặn dò tôi rất nhiều thứ, đều là về lễ nghi trong cung, ăn nói cẩn thận chừng mực, tôi chỉ biết gật gật đầu, vâng vâng dạ dạ, tỏ ý đã hiểu. Rời khỏi phủ, tôi ngồi trên chiếc xe ngựa, nhìn ngắm xung quanh, khi đến cổng thành, tôi bước xuống, choáng ngợp với sự cao lớn, xa hoa của Hoàng cung.
Tôi chỉ được vào trong cung một mình, Minh Ca sẽ đứng bên ngoài cổng thành để chờ, sẽ có một cô cô để dẫn tôi đi, nhìn hai bên tường thành, thực tế nhìn cao và rộng rất nhiều so với khi tôi tưởng tượng lúc xem phim. Khẽ liếc nhìn các nô tì hầu hạ đang lũ lượt đi vào các tẩm cung hầu hạ chủ tử, tôi cảm thấy thật may mắn vì sống ở ngoài thành, nếu tôi xuyên không vào nô tì trong cung, chắc chắn tôi sống không quá một tập.
Nói rằng mình không cảm thấy lo sợ là nói dối, hai lòng bàn tay tôi đã đổ mồ hôi từ lúc nào, càng đến gần chính điện, tim tôi càng đập mạnh, mạnh đến nỗi sắp nhảy khỏi ngoài lồng ngực. Được thông báo rằng Hoàng thượng đã cho phép diện kiến, tôi mới từ từ bước vào, khuôn mặt cuối thấp, không dám nhìn thẳng, chỉ thấy mỗi bước đi là mỗi lần sợ hãi tăng lên.
Đến giữa điện, tôi hành đại lễ với Hoàng thượng và Hoàng hậu, thật ra tôi đã nhờ Minh Ca tập cho tôi nghi thức này rất nhiều, sợ có gì sơ suất, bình thường tôi có thể là một cô gái vô tư, nhưng trường hợp này, thật sự không thể lơ là được.
Sau khi tôi hành lễ xong, Hoàng thượng mới cất lời, cho phép tôi đứng dậy, sau đó kêu tôi ngẩng mặt lên để mọi người nhìn ngắm dung nhan. Khi ngẩn mặt lên, tôi ti hí mắt nhìn xung quanh điện, trước mặt tôi là Hoàng thượng và Hoàng hậu, Hoàng thượng thì đã lớn tuổi, tóc đã điểm bạc, còn Hoàng hậu, nhan sắc vẫn tươi trẻ, nhìn qua có thể biết là được chăm chút rất kĩ, bên dưới có thêm một vị phi tần đang ngồi, tôi không biết là ai, nhan sắc đoan trang thục đức, so với Hoàng hậu một chín một mười.
Nhìn ngắm đã đủ, Hoàng thượng bỗng cất lời:
- Đức phi, nàng nhìn xem, cô con dâu tương lai của nàng, nàng có hài lòng không?
Thì ra người đó là Đức phi, là mẹ ruột của Sở Minh Quân, hèn gì nhìn khuôn mặt Đức phi lại có dáng vẻ quen quen. Đức phi chỉ cười mỉm, đáp lại lời Hoàng thượng:
- Thần thiếp lúc nào cũng nghe theo ý muốn của Hoàng thượng, người mà Hoàng thượng đã chọn, tuyệt đối không có gì để chê, thần thiếp thấy con bé rất xinh đẹp, dáng vẻ lại yểu điệu đoan thục, rất hợp với Minh Quân nhà ta.
Hoàng thượng gật đầu, tỏ ý tán đồng quan điểm, bèn mỉm cười, mời ta ở lại trong cung, đến tối sẽ có tiệc, muốn ta tham gia góp vui. Tim tôi từ lâu đã đập liền hồi, nghe đến dự tiệc trong cung, lại muốn ngừng đập, theo như kinh nghiệm của tôi, tiệc là nơi luôn luôn xảy ra drama, đấu đá, xâu xé của các phi tần, tôi thật sự muốn từ chối, nhưng làm sao có thể từ chối cho được, đây là lệnh của Vua.
Tôi liền hành lễ đa tạ Hoàng thượng và Hoàng hậu, tỏ ý vô cùng biết ơn. Hoàng thượng cho tôi lui xuống nghỉ ngơi, đến chiều sẽ hậu đãi tiếp. Tôi liền lập tức lui xuống, gấp gáp đến nỗi chỉ muốn quay đầu lại rồi chạy thẳng một mạch ra khỏi đó, tôi được cô cô lúc nãy dẫn đường đến phòng nghỉ ngơi
. Dọc đường đi, tôi nhìn thấy các bông hoa rực rỡ, đẹp thì đẹp thật nhưng rồi cũng sẽ mau chóng tàn thôi. Bỗng có tiếng gọi đằng sau, tôi mới đứng lại.
Một cô cô hầu cận bước lên gọi tôi, tôi quay lại nhìn thì hóa ra là Đức phi, bà ấy muốn tâm sự đôi lời với tôi. Hành lễ xong, tôi lui lại, đi phía sau Đức phi, im lặng nghe lời dặn dò. Không hề tỏ thái độ cao ngạo của người ở trên, bà ấy chỉ thủ thỉ với tôi việc gả cho Sở Minh Quân, dặn dò tôi hãy chăm sóc hắn thay cho bà ấy, nói rằng hắn là người kiệm lời, ít biểu hiện cảm xúc ra bên ngoài, phân vân và mây mây...
Tôi nghe xong, thầm nhẩm trong lòng, rốt cuộc là mình gả cho hắn, hay là hắn gả cho mình, nghe cứ như lời dặn dò khi mẹ gắp gả đứa con yêu quý của mình đi vậy, nghĩ vậy thôi chứ tôi chỉ cười giả lả rồi gật đầu đã hiểu.
Tạm biệt Đức phi, tôi nằm trong phòng, suy nghĩ trong lòng về tương lai sau này, thật sự quá mờ mịt, nếu như hắn là một người tốt, thì mình cũng không quá phải đau khổ, nhưng nếu hắn là người có dã tâm, mình cần phải tìm một đường lui, dù sao cũng phải toàn mạng trước cái đã. Việc dậy sớm đã khiến tôi buồn ngủ, đành chợp mắt một tí vậy.
Đến chiều, Hoàng thượng sai vài nô tì chuẩn bị bồn tắm và y phục để thay, tất cả vải vóc đều là hạng thượng đẳng, đường may tỉ mỉ, sờ lên êm mịn, đúng là hàng xịn. Các nô tì hầu hạ tôi đều là người trong cung, nên tôi cũng không dám ý kiến nhiều, mặc cho các nàng ta chăm chút.
Nhìn trong gương, khi đã thay đổi cách trang điểm và kiểu tóc, lại mặc thêm bộ y phục sặc sỡ, giờ đây tôi đã trở nên diễm lệ, cao quý như người có gia thế hơn bình thường, nhưng mà mỗi tội cái tóc này nặng quá, thêm rất nhiều trâm, cảm giác như muốn gãy cả cổ, khóc trong lòng, cầu nguyện bữa tiệc hôm nay mau chóng kết thúc, tốt nhất là đừng có chuyện gì xảy ra.
Bước đến bữa tiệc, nhìn thấy mới biết thế nào là xa hoa náo nhiệt, người người qua lại, các phi tần thì tô son trát phấn, người nào người nấy đầm váy thướt tha, ai cũng muốn mình là người được Hoàng thượng chú ý. Khi họ nhìn thấy tôi, liền có vài người bàn tán xì xào, ghé tai vào người khác thì thầm to nhỏ, có người không e ngại nhìn thẳng vào tôi, rồi cười khúc khích. Đây đúng là chiến trường của các mỹ nhân mà, liền nhanh chóng bước đến chỗ ngồi cho yên vị, cũng tiện quan sát xung quanh.
Chỉ là… sau khi ngồi vào bàn, tôi mới để ý đến người cũng đang ngồi kế bên tôi, đích thị là Sở Minh Quân, đang nhàn nhạt uống trà, đây cũng thật là quá biết sắp xếp rồi, tôi liền lảng đi, xem như không nhìn thấy.
- Tiểu thư đã nhìn thấy ta rồi mà không muốn chào hỏi một chút nào sao? Chẳng lẽ ta đã làm gì trước đó khiến tiểu thư không thích à?
Câu hỏi nửa trêu đùa nửa chất vấn phát ra từ phía Sở Minh Quân, đúng là muốn tránh cũng tránh không được, lại còn bắt chuyện với tôi nữa chứ.
- Tôi với ngài dù sao cũng chỉ mới gặp mặt có hai lần, cũng không phải là thân thiết gì lắm, nên cũng không cần phải ra sức chào hỏi, mắc công bị người khác nhìn thấy, nói tôi ra sức tiếp cận ngài, như vậy lại không hay.
Tôi chỉ nghĩ, chắc là Sở Minh Quân vẫn chưa biết thân phận của tôi đâu, nói như vậy cũng xem như hợp lí, không còn lí do để nói chuyện tiếp. Nhưng những câu sau của hắn đã dập tắt suy nghĩ trong lòng tôi.
- Trước đây ít gặp…sau này sẽ gặp nhiều hơn, dù sao chúng ta cũng sắp thành người một nhà, tiểu thư không nghĩ chúng ta nên tìm hiểu với nhau từ bây giờ sao? Hay là tiểu thư không muốn là người một nhà với ta?
Tôi cứng người, nhìn cái khuôn mặt đẹp đẽ đang cười lại với tôi, trên tay còn thong dong cầm tách trà, thèm đánh một cái thật chứ, có cần phải vạch thẳng mặt tôi không, đang không biết phải trả lời thế nào, bỗng có một người tiến đến chào hỏi Sở Minh Quân.
Hắn nhìn thấy Sở Minh Quân đang cười nói với một cô gái, bỗng cảm thấy làm lạ, liếc nhìn xem cô gái đó có thân thế như nào, liền ngạc nhiên, chỉ thẳng vào mặt tôi, la lớn:
- Là cô, con nhóc vô lễ đã đụng ta hôm trước!!! Sao ngươi lại đến được đây?!!!
- Là ngài Sở Khanh sao?!!! Làm sao ta ở đây liên quan gì đến ngài.
Tôi chán ghét, trả lời hắn, thấy mọi người đổ dồn vào hắn, hắn đỏ mặt, quát ầm: “ Là Sở Thanh!!! Đồ đầu óc bã đậu, không nhớ nổi được tên của người khác nữa!”.
Sở Minh Quân thấy ầm ĩ, liền đứng dậy ngăn cản không cho Sở Thanh nói tiếp, bảo rằng đây là tiệc của Hoàng thượng, không nên làm ồn, nghe vậy, Sở Thanh mới ý thức được hành động quá khich của mình, đành tiến đến bàn kế Sở Minh Quân ngồi xuống, nhưng vẫn không quên hỏi Sở Minh Quân có quan hệ gì với tôi, tôi cũng chả quan tâm, dù sao hắn cũng đã cứu tôi được một phen, không còn bị tên Sở kia làm phiền.
Sau khi nghe Sở Minh Quân trả lời rằng tôi là vị hôn thê của hắn, hôm nay được Hoàng thượng mời vào để ra mắt, Sở Thanh liền trợn mắt há mồm, như bị nghẹn họng, nhìn về phía tôi, lại nhìn Sở Minh Quân, cảm thán rằng thật đáng tiếc, bị ép cưới một cô nhóc không biết đúng sai, đã vậy còn thầm khuyên vào tai Sở Minh Quân rằng hãy xin Hoàng thượng từ chối mối hôn sự này đi, hắn tự đề xuất em gái hắn, công dung ngôn hạnh đều đủ cả, gia thế lại hiển hách, vượt xa con nhóc là tôi đây. Tôi ngồi kế bên, lén nghe hắn ta nói, thật sự muốn đá cho hắn một phát.
Tôi lại nhìn Sở Minh Quân, xem hắn có thái độ như thế nào, nếu như hắn đồng ý lấy em gái tên kia, tôi sẽ đến trước mặt hắn, lạy một cái bày tỏ lòng biết ơn, nhưng hắn lại không nói gì, chỉ mỉm cười cho qua. Tên Sở Thanh muốn nói thêm, thì Hoàng thượng và Hoàng hậu đến, mọi người đứng dậy hành lễ, bắt đầu bữa tiệc rượu.