Liệu Ta Có Thể Gặp Lại Nhau Sau Một Ngàn Năm

Chương 32: Nhân vật bí ẩn



Khi Sở Minh Quân túc trực bên cạnh Hoàng đế, tôi lại bị nhốt trong phủ không được bước ra ngoài.

Chuyện phải nói đến hai ngày trước khi phát động cuộc chiến tranh giữa hai bên, Sở Minh Quân nhân lúc tôi ngủ say đã khoá cửa phòng, bố trí lính canh khắp nơi. Lúc tôi tỉnh dậy thì ngài ấy đã đi từ lâu, trên bàn được đặt một lá thư, tôi tiến đến để xem lá thư ấy, bên ngoài được ghi "Gửi Dương Đặng Vi", còn bên trong là lời tạm biệt của ngài ấy.

" Gửi nàng,

Khi nàng được gả cho ta, ta đã hạnh phúc biết bao, nhưng Hoàng đế đang gặp nguy hiểm, ta không thể bỏ mặc, chiến sự này... không biết rằng liệu có tiến hành theo kế hoạch được hay không...nên ta mới đưa ra quyết định này. Nếu như ta có gặp bất trắc gì, thuộc hạ ta nhận được mật báo sẽ lập tức đưa nàng rời khỏi đấy, đến nơi an toàn mà ta đã chuẩn bị trước.

Nàng là người quan trọng của ta, ta cũng hy vọng rằng chúng ta sẽ cùng nhau sống đến cuối đời, bình bình an an mà bên nhau, nhưng nếu không thể, nàng hãy hứa với ta nàng vẫn phải tiếp tục sống.

Ta cũng sẽ hứa với nàng, cố gắng chiến thắng, để có thể gặp lại nàng, người vợ duy nhất của ta."

Nắm chặt lá thư trong tay, đồ ngốc này, tai sao lại không cho tôi cùng chiến đấu với ngài chứ, chẳng lẽ tôi không đáng tin như vậy sao, ngài muốn tôi sống tốt, bình an đến cuối đời nhưng điều tôi muốn chỉ cần bên cạnh ngài ấy mà thôi.

Ngồi yên chờ đợi tin tức trong phòng không phải là phong cách của tôi, nên tôi đã suy nghĩ kế hoạch để trốn thoát khỏi đây, nhưng việc này cũng khá khó khăn, ngoại trừ Sơ Hoa mỗi ngày mang thức ăn đến cho tôi, thì một con muỗi cũng không lọt ra được, huống hồ chi là một cô gái.

Để thoát được thị vệ canh gác, tôi cần phải có người giúp sức, và chắc chắn duy nhất người đó mới giúp được tôi.

Thế là tôi giả vờ nằm trên giường bệnh, la vừa đủ âm lượng để thị vệ bên ngoài nghe được, bảo với họ rằng tôi cần Sơ Hoa đến đây, tôi cảm thấy không khoẻ trong người.

Thị vệ tin là thật, lập tức sai người gọi Sơ Hoa đến, thấy tôi nằm trên giường rên rỉ, Sơ Hoa lập tức chạy đến, cúi người định kiểm tra cơ thể tôi, tôi cũng thuận người, thì thào vài lời vào tai em ấy. Nghe tôi nói xong, Sơ Hoa ngạc nhiên nhìn tôi, nhanh chóng lùi lại vài bước.

Tôi ra hiệu cho em ấy bình tĩnh lại, tránh việc em ấy chạy ra ngoài khiến kế hoạch vỡ lỡ, tôi bắt đầu giả vờ đau khổ, nói với Sơ Hoa:

- Ta biết em đã được Sở vương gia dặn dò, nhưng ta thật sự không thể nào đứng im ở đây chờ tin tức được!

- Nhưng Ngài ấy đã dặn dò, tuyệt đối không được cho phu nhân rời khỏi đây! Em không thể làm trái lệnh được, huống hồ, phu nhân là con gái, lỡ gặp chuyện gì bất trắc, làm sao tụi em gánh nổi đây! Tốt nhất người nên ở yên đây đi ạ!

Tôi lại tiếp tục giả vờ, cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt, nói giọng tha thiết nỉ non:

- Ta biết chiến tranh rất nguy hiểm, nhưng nếu như Sở vương gia gặp chuyện gì, ta cũng thật không sống nổi, thà rằng ta ở bên chàng ấy, cùng nhau vượt qua, có khi lại giúp ích được gì đấy, em cũng thấy ta những tháng nay rồi, ta đã chăm chỉ luyện kiếm và chế tạo vũ khí phòng thân, chắc chắn sẽ không phải là gánh nặng đâu!

Ánh mắt của Sơ Hoa đã có chút dao động, tôi nắm lấy thời cơ, cứ than trách ông trời quá trái ngang, chia cắt tôi và Sở Minh Quân. Một lúc Sơ Hoa cũng cảm động trước tấm chân tình của tôi, ngoan ngoãn đồng ý giúp cho tôi trốn khỏi đây.

Qua ngày hôm sau, Sơ Hoa đã dẫn theo một nô tỳ có dáng người giống với tôi đi vào phòng, tôi và nô tỳ ấy hoán đổi y phục cho nhau, để nô tỳ ấy nằm trên giường, buông màn che xuống, tránh người khác nhìn thấy khuôn mặt. Còn tôi đi sau Sơ Hoa, cúi thấp đầu để tránh ánh mắt của những thị vệ, Sơ Hoa dặn dò bọn họ, ngoại trừ người khác mang cơm, tránh việc làm phiền tôi, do bệnh lúc trước tái phát nên không muốn ai quấy rầy.

Bọn họ tin là thật, gật đầu với Sơ Hoa, tỏ ý đã hiểu, tôi cũng thở phào một hơi, xem như đã hoàn thành được một nửa kế hoạch. Tiếp theo là đi đến Hoàng cung, nơi đang diễn ra sự đấu đá nội bộ căng thẳng.

Tôi và Sơ Hoa thay đổi y phục, cải trang thành dân thường rồi lẻn ra ngoài bằng lối đi bí mật, nhìn xung quanh, tôi nhận ra khắp nơi đều là người của Đại Hoàng tử và Sắc Tề. Bọn chúng liên tục tuần tra, tìm kiếm con chuột nhắt nào đó chạy lạc, ví dụ là tôi đây.



Vì thế tôi cùng Sơ Hoa men theo cách ngách nhỏ hẹp để đi, vừa tránh được tai mắt, vừa tiến nhanh đến Hoàng cung. Tim tôi đập liên hồi, kể từ lúc thi Đại học đến giờ, tôi mới căng thẳng đến như vậy.

Chỉ còn cách cánh cổng sau của Hoàng cung vài căn nhà nữa, chúng tôi bỗng bị bao vây bởi một đám người, nhìn sơ qua là biết có ý đồ không tốt đẹp gì. Phía sau bọn chúng có một người đang từ từ tiến đến, một người mà từ lâu đã chưa nhìn thấy.

- Ôi nhìn xem là ai kìa? Sao Sở phu nhân lại đi lạc đến đây vậy, phu nhân không biết hiện tại không nên ra đường à?

- Còn cô một mình đi chung với đám thổ phỉ này không sợ bị người khác điều tiếng à?

Tôi đáp lời nàng ta, còn nàng ta thì tức giận, lập tức quát lớn:

- Nếu không phải do cô thì ta cũng không đi đến bước này, là cô đã chia rẽ Sở thân vương và ta, khiến ngài ấy nghi ngờ ta!

- Nếu cô không làm gì sai thì sao ngài ấy nghi ngờ cô! Là cô dựa vào mối quan hệ thanh mai trúc mã của mình mà tính kế với ngài ấy!

Diệp Thanh Hư lườm tôi như thể muốn ăn tươi nuốt sống, sau đó lập tức ra lệnh cho đám vô lại đó đến bắt giữ tôi. tôi đứng chắn trước người của Sơ Hoa, khi một tên đang giơ tay ra tính bắt lấy thì tôi đã kịp rút thanh đoản kiếm được giấu bên người, chém một nhát vào tay hắn ta. Tên đó không kịp phản ứng, liền la hét dữ dội, trợn mắt nhìn tôi.

- Con ả chết tiệt, dám làm ta bị thương! Ta mà bắt được ngươi, kết cục sẽ không tưởng tượng nổi đâu!

- Ngươi thử động đến ta và em ấy xem, ta sẽ băm ngươi thành trăm mảnh!

- Chỉ cầm kiếm múa vài đường tưởng rằng hạ được bọn ta sao? Nực cười!

Vừa dứt lời, ba tên đã nhào đến tấn công, tôi bình tĩnh, nhớ lại bài học của Trần Thanh, ra đòn kiếm với bọn chúng, ban đầu trượt vài đường kiếm, nhưng sau khi đã làm quen với nhịp thở, tôi bắt đầu đánh vào điểm yếu của bọn chúng.

Lần lượt vài tên đã bị hạ gục, khi tôi nghĩ rằng mình đã sắp an toàn, một đường kiếm dài xoẹt ngang qua mặt tôi rồi dừng lại. Tim tôi như ngừng đập, cảm giác như lưỡi kiếm vừa rồi đã đâm trúng mình rồi vậy, tôi vô thức đưa tay lên sờ măt, chỉ thấy dòng máu chảy xuống. Mặc dù không đâm trực diện, nhưng mặt tôi cũng bị xước một đường ngay má, cảm thấy ran rát.

Tôi nhăn mày, nhìn người đang cầm kiếm ở phía đối diện.

- Cô...! Không ngờ rằng cô lại có thể cầm kiếm!

- Ta chưa bao giờ nói mình không biết cầm kiếm cả! Ban nãy là ta cố tình đánh hụt, nhưng đòn tiếp theo sẽ không đâu!

Một Diệp Thanh Hư hoàn toàn khác hẳn, mất đi vẻ yểu điệu thục nữ thường có, bây giờ khuôn mặt hiện lên đầy ác niệm, ra đòn cực mạnh mẽ, lao thẳng đến tôi. So với nàng ta, cấp bậc của tôi thấp hơn vài lần, chỉ có thể khó khăn chống cự.

- Hừ!!! Chỉ học được vài đòn múa mà đòi so kè với ta sao?

- Là cô đánh ta trước! Ta chỉ phản kháng thôi!

- Ngươi lúc nào cũng vậy! Luôn tỏ vẻ là người bị hại, nhưng ngài ấy lại quan tâm đến ngươi! Bỏ lại tình cảm thanh mai trúc mã của ta lại phía sau!



- Là cô đã quá ảo tưởng thứ tình cảm không có thực ấy! Đừng đổ lỗi cho người khác!

- Câm miệng! Hôm nay ngươi chết đi rồi, sẽ không ai có thể xen ngang giữa ta và ngài ấy nữa!

Tất cả đòn đánh đều chí mạng, mặc dù tôi có thể chống cự được vài chiêu, nhưng cũng bị thương trên người không ít, khi Diệp Thanh Hư chuẩn bị ra đòn tấn công cuối cùng, lưỡi kiếm đang lao đến trước mắt trong gang tất, một viên đá từ trên mái nhà bay đến, đánh trúng mũi kiếm của Diệp Thanh Hư, làm chệch hướng đi, cắm vào bên hông tôi.

Người đã giúp tôi bay từ trên mái nhà xuống, chắn trước mắt tôi, dáng dấp vô cùng có uy lực, tôi khẽ liếc nhìn khuôn mặt người đó, không khỏi ngạc nhiên, người đó cũng nhìn tôi, cất giọng:

- Muội mau chóng lui về sau băng bó vết thương đi! Còn nàng ta cứ để ta lo liệu!

- Tỷ tỷ cẩn thận...nàng ta không dễ đối phó...!

- Một kẻ tầm thường không đáng cho ta để vào mắt! Muội yên tâm đi!

Diệp Thanh Hư khinh khỉnh nhìn người vừa cứu tôi, cũng nghe được câu nói xem thường của người đó, lập tức cắt lời:

- Ta không biết cô là ai nhưng nếu cô đã giúp cô ta, thì ta sẽ giết luôn cả hai! Đừng mạnh miệng để rồi lại chết dưới kiếm của ta!

- Ha ha ha! Lời hù doạ vừa rồi cộng với các vết thương trên người muội muội ta, ngay bây giờ tính luôn một thể đi! Đến đây nào!

Nhận được lời khiêu khích, Diệp Thanh Hư bắt đầu ra đòn trước, thế kiếm cũng dùng lực thêm, chỉ là nàng ta không biết, người đang tiếp chiêu trước mặt, lại là vị nữ chủ đứng đầu La Phong, một trong tam đại bang phái thiên hạ, được mọi người truyền tai nhau về chiêu thức sử dụng ám khí và độc dược, nhưng cũng chưa ai chứng thực, vì nàng ta hành tung ẩn dật, rất khó nhận ra.

Thậm chí tôi cũng không hề biết, thân phận tôi biết lại là vị chủ quán rượu mà tôi đã nhận làm chị em kết nghĩa, người làm chủ cuộc đời, sống theo sở thích bản thân, Kim Ngọc tỷ tỷ. Nhìn thân pháp của Kim Ngọc tỷ tỷ đối phó với Diệp Thanh Hư, thật sự không thể tin được, hành động chặt chẽ, mỗi chiêu đều ép cho đối phương không có đường lui, là một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt.

Kim Ngọc nhẹ nhàng áp lên cổ nàng ta một thanh kiếm, nhẹ nhàng nhắc nhở:

- Tốt nhất cô nên đứng yên đi, vì chỉ cần nhúc nhích, trên chiếc cổ trắng muốt đó sẽ xuất hiện vệt máu vô cùng gớm ghiếc đấy!

- Cô...thật ra cô là ai?

Diệp Thanh Hư đã hoàn toàn nằm ở thế bị động, chỉ có thể đứng yên nghe theo lời Kim Ngọc.

- Ta là ai ư? Dù sao thì khi cô khai hết mọi chuyện mình biết, cô cũng sẽ không còn an toàn mà ra khỏi đây nữa đâu!

- Ta không biết gì cả! Muốn giết thì giết đi!

- Vậy sao? Đành chiều theo ý cô vậy!!!

Kim Ngọc giờ kiếm lên, chuẩn bị chém xuống người Diệp Thanh Hư, một người từ đâu chạy đến, quỳ xuống trước mặt tôi, khóc lóc xin tha mạng cho Diệp Thanh Hư. Cả ba người chúng tôi đều ngạc nhiên vì sự xuất hiện bất thình lình này, đổ dồn sự chú ý lên người đang quỳ trước mặt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv