Khi tôi nhìn thấy hình dáng của người mà cả tháng nay tôi luôn trông đợi, cảm giác nhói lên một nhịp, Sở Minh Quân cũng nhìn thấy tôi, tựa như muốn nói điều gì đó, nhưng lại cất bước cùng Sở Thanh đến thư phòng, tôi cũng quay người trở về khu phòng của mình.
Những ngày tiếp theo tôi vẫn luôn cố gắng tránh mặt với Sở Minh Quân, ngay cả việc ăn uống cũng lệnh cho người khác mang đến phòng của mình, ngoài việc gặp mặt với Trần Thanh để học luyện kiếm ra, thì hầu như phần lớn thời gian tôi đều rút trong phòng, không hề ló dạng.
Đến ngày thứ năm tôi không ăn chung với Sở Minh Quân, buổi tối đó tôi vừa từ phòng tắm trở về phòng, bỗng Sở Minh Quân từ sau đi đến nắm lấy cổ tay tôi, kéo cả người tôi lùi lại, quay người nhìn lại Sở Minh Quân, đã lâu rồi hai người chưa mặt đối mặt như bây giờ.
Sở Minh Quân nhìn thẳng vào tôi, phần tóc mai vẫn còn ướt, khuôn mặt tôi cũng hơi ửng hồng do vừa mới tắm nước nóng xong, tôi nhìn vào đôi mắt ngài ấy, cảm nhận được một chút giận dữ trong đó, tôi nhăn mày, cố gắng rút tay lại, nhưng lực không đủ mạnh, ngược lại càng khiến Sở Minh Quân nắm chặt hơn, ngài ấy gằn giọng, chất vấn:
- Tại sao mấy ngày nay nàng lại luôn tránh mặt ta vậy hả?!!
- Ngài nghĩ nhiều rồi, em làm gì có gan đó!!! Là do ngài quá bận việc đại sự, em không thể nào gặp mặt được thôi!!!
Tôi cũng đáp lời lại, tiếp tục không ngừng rút tay trở lại, Sở Minh Quân kéo tôi sát lại, giọng cũng dịu đi chút ít:
- Nàng giận ta vì ta không về thăm nàng sao?
- Em không dám, ngược lại em còn sợ mình không gánh nổi trọng trách chăm sóc bảo vệ cho ngài nữa kìa!!! Nên người ngài nên thăm là Diệp Thanh Hư cô nương chứ không phải là em!!!
- Nàng giận chuyện đó sao…là do nàng ghen với nàng ấy à?
- Em không có ghen!!!
Tôi bặm môi, hét vào mặt Sở Minh Quân, cố chứng minh rằng tôi không phải là dạng người nhỏ nhen, nhìn cánh tay không thể nào tách ra được, tôi mới liếc mắt nhìn lại khuôn mặt của Sở Minh Quân, nhưng mà… nếu nhìn kĩ tôi nhận ra khuôn mặt ngài ấy có vẻ rất mệt mỏi, đôi mắt trũng sâu lại như nhiều ngày không ngủ, cằm cũng lún phún râu, xem ra công việc này cũng khá vất vả rồi đây.
Trong lòng cảm thấy thương xót, tôi cũng không có ý định chống trả nữa. Sở Minh Quân thấy tôi như vậy, cũng buông lỏng tay, không ghìm chặt tôi nữa.
- Ta xin lỗi vì đã có hành động đường đột…Chỉ là ta muốn biết, ta đã làm gì để nàng giận như vậy, đến mức không muốn gặp mặt ta…
Những lời tôi muốn nói cũng đành nuốt ngược trở lại, cố gắng bình tĩnh, nhưng lòng không kìm được, vươn tay vuốt lên khuôn mặt Sở Minh Quân, sau đó buông một câu:
- Chàng không hề sai, cũng không cần cưỡng cầu ép mình phải quan tâm đến em, hãy lo cho bản thân ngài trước đã, nhưng việc đó chắc là người ở phòng phía Tây sẽ chăm lo rồi. Vậy nên em xin phép lui về phòng, kể từ hôm nay chúng ta cũng không cần phải giả bộ ngủ nữa đâu!
- Ta…ta....
Tôi không muốn nghe những lời tiếp theo của Sở Minh Quân, xoay người bước thật nhanh ở hành lang hướng về phòng tôi, còn Sở Minh Quân đứng đó, nhìn bóng lưng tôi đi mất, mãi mới thốt lên những từ chưa nói hết “Ta không hề cưỡng cầu, là ta tự nguyện”.
Lòng Trần Thanh mấy nay vô cùng bất an, trong phủ ai cũng bàn luận việc chủ tử và phu nhân của ngài ấy giận nhau, không khí vô cùng căng thẳng, người nào người nấy đều tránh mặt, chỉ có cậu ta thì không thể, cứ ngỡ Dương Đặng Vi tập tành mấy ngày tự mình cảm thấy mệt mỏi mà bỏ cuộc, không ngờ lại kiên trì đến một tháng nay, khiến cho cậu ta hàng ngày phải đến sân vườn của phòng nàng ta mà dạy học, còn phía ngài Sở Minh Quân tâm trạng cực kì tệ, cộng với việc biết chuyện giữa cậu ta và Dương Đặng Vi, ngày ngày gặp mặt nói chuyện, vô cùng ghen tị.
Vì thế cách một ngày sẽ lôi đầu cậu ta đi đấu võ, nói gì mà “giúp cơ thể luyện tập hồi phục”, hành cậu ta một trận ra bã. Xem như người đau khổ nhất hiện tại là Trần Thanh mới đúng, Minh Ca thấy cậu ta bị hai người kia hành hạ như vậy, không kìm lòng nữa cũng cảm thấy tội nghiệp, bảo cậu ta nên thầm khấn với trời, cho hai người họ làm lành với nhau đi, không nghĩ tên đó cũng nghĩ là thật, liền đến đền thờ Phật, chắp tay mà vái lạy.
Không biết việc đó có linh nghiệm thật không, đến ngày cuối cùng của năm, tức là đến nửa đêm nay cả đất nước sẽ bắn pháo hoa để chào mừng năm mới, hai người chúng tôi vẫn như cũ, không nói với nhau lấy một lời, thật ra là tôi không nói, mỗi lần thấy thấp thoáng bóng của Sở Minh Quân, tôi liền chuồn đi mất, thành ra như vậy.
Thầm đếm thời gian chờ đến nửa đêm để đón giao thừa, ngồi trong phòng tôi thở dài, nghĩ rằng năm nay mình sẽ đón năm mới một mình, không có bạn bè, người thân bên cạnh, cô đơn biết bao, chợt nhớ đến điều gì. Liếc mắt đến nơi gầm giường, tiến đến để lôi thứ đó ra, là bình rượu quế hoa mà Kim Ngọc tỷ tỷ đã tặng tôi lần trước, bèn mang nó để lên bàn, chia làm hai bình nhỏ.
Một bình tôi đưa Minh Ca rồi dặn em ấy cùng mọi người uống chúc mừng năm mới, cứ ăn chơi xả láng, bình còn lại giữ lại cho tôi, một mình gặm nhấm nỗi cô đơn.
Vừa rót ra ly rượu thơm phức, thì Sở Minh Quân đạp cửa bước vào, tôi giật mình trợn tròn mắt, vội vàng giấu bình rượu ra sau lưng, Sở Minh Quân ngồi xuống đối diện tôi, ngón tay gõ gõ lên bàn, nói một giọng rất là bình thản:
- Nàng không cần phải giấu, cứ để lên bàn đi, ta thấy dạo này có vẻ như nàng đã hiểu lầm ta một vài chuyện, vậy nên hôm nay, chúng ta mượn rượu mà nói hết nỗi lòng ra đi, qua ngày mai, sẽ không còn nhớ đã nói chuyện gì, nàng thấy được không?
Tôi nghi hoặc, dùng ánh mắt dè chừng nhìn Sở Minh Quân, sau đó cũng từ từ đặt bình rượu quế hoa lại trên bàn, sau đó mới cất lời:
- Nếu ngài muốn uống rượu thì cứ uống, còn việc nói chuyện, em không có gì để nói với ngài cả!
- Được thôi, vậy thì chúng ta uống, ta hỏi gì, nàng chỉ cần trả lời là được!
Dứt lời, Sở Minh Quân rót đầy một ly, ngửa cổ một hơi cạn sạch, sau đó đưa cái ly trống rỗng trước mặt tôi, khuôn mặt tỏ ra vô cùng khiêu khích, tôi cũng không chịu thua, cũng dứt sạch một ly, nhăn mặt một cái, đúng là rượu xịn có khác, cay xè, nhưng vì tôn nghiêm, nuốt xuống bụng, nghênh mặt lại với Sở Minh Quân. Ngài ấy mỉm cười, như đã đúng với ý đồ, bắt đầu hỏi:
- Nàng thật sự không có gì để nói với ta sao?
- Ngài muốn em phải nói cái gì đây hả? Nói rằng em rất nhớ ngài, nhớ đến đau lòng hay sao?
Tôi cảm thấy mình không còn điều khiển được suy nghĩ, đầu óc đã hơi mơ mơ màng màng, quái lạ, cho dù là rượu bình thường, không thể nào mới uống một ly đã say như vậy được, chẳng lẽ rượu này có vấn đề gì sao. Tôi nhìn chằm chằm vào bình rượu, nhăn mặt mà nghĩ ngợi. Sở Minh Quân như đã đoán trước được điều gì, rót tiếp một ly để uống, bắt đầu hỏi:
- Nàng nhớ ta như vậy thì tại sao lại giận ta?
Tôi cũng uống tiếp một ly, cố gắng mà trả lời:
- Em thật sự không giận ngài, em không phải là người nhỏ nhen, em chỉ…chỉ là hơi buồn, vì ngài không hề có chút nào thích em…ngài chỉ thích Diệp Thanh Hư đó thôi!
Lúc này, tôi nói toạc ra nghĩ gì mình nghĩ trong lòng, không biết là do rượu hay là do nỗi buồn phiền chất chứa quá nhiều, không còn chống đỡ được nữa. Sở Minh Quân nhăn mày, lại hớp một hơi rượu, tiếp tục hỏi:
- Là ai bảo nàng rằng ta thích Diệp Thanh Hư?
Đầu tôi hơi choáng váng, lọ mọ cầm lấy ly rượu, nhưng lại bị Sở Minh Quân cản lại, không muốn cho tôi uống tiếp.
- Nàng chỉ cần trả lời ta thôi, không cần phải uống nữa đâu!!!
Tôi giật tay lại, nhanh miệng mà nuốt xuống ly thứ ba.
- Em tự nhìn thấy vậy, không phải việc cô ấy bị thương còn ngài thì ngày đêm chăm sóc đã quá rõ rồi sao? Cũng đúng thôi…cô ấy liều mình không màng đến tính mạng cứu ngài như vậy mà… Nếu ngài đã thích cô ấy đến như vậy, hay là… ngài thả tự do cho em đi…
- Dương Đặng Vi…nàng đang nói là ý gì hả?
Sở Minh Quân nắm chặt tay lại, nhăn này nhìn tôi, còn tôi lúc này, đã nằm lên bàn, chỉ chờ câu hỏi của Sở Minh Quân để trả lời thôi.
- Từ lúc gặp đến bây giờ, ngài chưa từng tin tưởng em, phái Trần Thanh theo dõi em, còn công việc của ngài, cũng chưa từng nói cho em biết, còn Diệp Thanh Hư đó, việc gì của ngài cô ấy đều biết hết!
Không khí trong phòng bắt đầu căng thẳng, đây không còn là cuộc nói chuyện bình thường nữa.
- Ta làm thế là lo cho nàng! Nàng phải biết điều đó chứ, lúc nàng bị thích khách chém bị thương, ta như phát điên mà muốn lao đến xem nàng như thế nào, tình cảm của ta như thế, nàng vẫn chưa chịu hiểu sao?
- Người muốn phát điên phải là em, em đã mong chờ từng ngày để trông chờ ngài có thể đến thăm em một lần, để em xem vết thương của ngài, nhưng rồi chỉ nghe được tin, ngài chỉ muốn ở bên Diệp Thanh Hư, ngài muốn em hiểu như thế nào đây?!!!
Nước mắt tôi rơi lã chã, Sở Minh Quân cũng ngây người, sau đó cất giọng:
- Nàng hiểu lầm rồi, suốt thời gian nàng bị thương, ta vẫn luôn túc trực bên cạnh nàng, chưa hề ghé qua Diệp Thanh Hư, chỉ cử thái y đến đó chăm sóc cho nàng ta mà thôi, người ta luôn quan tâm, chỉ có mỗi mình nàng!
Tôi ngẩn mặt lên nhìn Sở Minh Quân, sợ rằng mình say nên đã nghe nhầm, Sở Minh Quân tiến lại phía tôi, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt tôi, sau đó mới từ từ nói:
- Dương Đặng Vi, ta yêu nàng, từ giây phút ta gặp được nàng, ánh mắt của ta đã không thể rời khỏi nàng!
Lúc này, tôi chỉ biết nhìn chăm chăm vào khuôn miệng của Sở Minh Quân, nơi vừa phát ra câu đã làm lung lay trái tim vốn đang rất đau lòng, môi tôi run run, không thể thốt nổi một từ nào nữa. Thật ra Sở Minh Quân cũng không định để tôi mở miệng nói, vội vàng hôn vào đôi môi đang run rẩy ấy, nụ hôn này không giống như nụ hôn nhẹ lần trước, mà vô cùng dứt khoác, tôi có thể cảm nhận được cảm xúc dồn nén quá lâu thông qua việc chạm môi này, cơ thể tôi nóng bừng, không biết là do rượu hay là do nụ hôn này nữa, hoặc có lẽ…là cả hai.
Tôi tiếp nhận nụ hôn của Sở Minh Quân, vòng tay qua người ngài ấy, một nụ hôn sâu, xóa tan những hiểu lầm lúc trước, cũng như khẳng định tình cảm của hai người.
Sở Minh Quân rời khỏi đôi môi, say mê mà nhìn tôi, sau đó không nói lời nào, bế bổng tôi lên, đi về phía chiếc giường, đầu óc tôi bây giờ trống rỗng, chỉ biết làm theo hành động của Sở Minh Quân, vòng tay qua cổ ngài ấy, để cho ngài bế tôi đi. Sở Minh Quân đặt tôi nằm xuống giường, sau đó khom người, nói vào tai tôi. Âm thanh khàn khàn, cộng thêm hơi thở đang nóng bừng phả vào tai, mặt tôi đã đỏ như quả cà chín.
- Chúng ta hãy làm lại việc mà lúc thành hôn vẫn chưa hoàn thành nào!
Sở Minh Quân luồn tay qua cổ tôi để đầu tôi nằm lên, sau đó tiếp tục nụ hôn còn đang dang dở, mùi rượu tỏa ra từ hai người chúng tôi, càng làm cho nhiệt độ căn phòng trở nên nóng hơn, khi tôi mở mắt ra, trên người tôi cũng chỉ còn quấn một chiếc áo trong mỏng dính, còn Sở Minh Quân, phần trên đã không còn gì ngoài một cơ thể săn chắc, tôi xấu hổ đến mức nhắm tịt hai mắt lại, dùng hai tay che đi khuôn mặt đỏ lựng.
Lúc này, Sở Minh Quân mới nở nụ cười say mê, nắm lấy bàn tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau, ngài ấy khom người xuống thấp, nhẹ nhàng hôn môi, rồi di chuyển từ từ trượt xuống cổ, rồi lại xuống dưới cơ thể tôi, mỗi nơi Sở Minh Quân đặt môi xuống, cơ thể tôi lại bất giác run lên, không kìm được mà rên rỉ vài tiếng, Sở Minh Quân làm mọi thứ rất dịu dàng, cứ như sợ tôi sẽ đau, đến khi ngài ấy chạm đến nơi đó, tôi bất giác cắn chặt răng, không để phát ra tiếng. Sở Minh Quân an ủi tôi, không ngừng vuốt lấy mái tóc đã xõa bung của tôi.
- Nàng cứ thả lỏng cơ thể, ta hứa sẽ nhẹ nhàng, sẽ không làm nàng đau!
Thấy tôi gật đầu, Sở Minh Quân mới tiếp tục hành động, tôi lúc này đã không nhịn được nữa, rên lên một tiếng, đau quá, liền bấu lấy lưng Sở Minh Quân, dùng ngón tay cấu chặt tấm lưng đã thấm ướt mồ hôi, Sở Minh Quân cũng không nhịn nữa, rên rỉ vài tiếng, yết hầu căng cứng, không ngừng lặp lại những từ ở tai tôi, “ Ta yêu nàng”.
Khuôn mặt tôi chìm trong nước mắt của sự hạnh phúc, cũng gật đầu, mỉm cười mà đáp lại Sở Minh Quân, “ Em cũng yêu ngài”. Bên ngoài tiếng pháo hoa đã nổ vang trời để báo hiệu mừng năm mới từ lúc nào, mọi người cũng đều hoan hỉ cùng nhau chúc mừng, chỉ có trong căn phòng của tôi, cách một tấm màn, là hình bóng hai người đang dính chặt lấy nhau, triền miên không dứt.