"Chiều nay là buổi giao lưu kế hoạch dự án sang năm của điện ảnh Quang Hòa. Bởi vì có một số hợp tác đã được thương lượng với Mạn Thanh từ trước nên mới mời anh tới." Sầm Bí cầm iPad vừa xem lịch trình vừa xác nhận với Diệp Thầm.
Diệp Thầm nghe hắn nói, mắt xem tin nhắn WeChat trên điện thoại di động, tin nhắn của Diệp Thận hiện lên, anh mở ra xem, Diệp Thận hỏi anh hôm nay có muốn về nhà không.
Diệp Thầm còn chưa kịp nhấn vào khung chat để trả lời, Diệp Thận đã gửi đến tin nhắn thứ hai: Trung thu chú đã không về rồi, hôm nay về đi, đừng lấy cô Tống ra làm cái cớ.
Sầm Bí vẫn nhìn anh, chờ anh đáp lại. Diệp Thầm chỉ nhắn với Diệp Thận một chữ "được", sau đó nói với Sầm Bí: "Từ chối giúp tôi đi, để Triệu Sở đi thay tôi, giờ anh ta là giám đốc bộ phận nghệ sĩ, không thể chỉ mỗi quản nghệ sĩ được, dù gì thì anh ta cũng rảnh."
Sầm Bí không hỏi anh tại sao, chỉ thay đổi phần mềm lịch trình sau đó bắt đầu liên lạc với Triệu Sở.
"Còn nữa, đặt giúp tôi lịch hẹn với giám đốc Châu của Truyền thông Vạn Phong." Lúc Sầm Bí chuẩn bị rời văn phòng, Diệp Thầm gọi với lại, "Châu Mẫn Dung, tôi muốn gặp cô ấy."
Lúc Diệp Thầm về đến nhà đã là buổi chiều, vừa đi tới cửa thì thấy xe Diệp Thận dừng trước sảnh, vợ hắn Lâm Táp và con gái Mãn Mãn vừa xuống xe. Diệp Thận cách khoang cửa kính nhìn thấy anh, hô lên: "A Thầm." Hắn nhẹ nhàng bảo vợ lái xe vào ga ra và đưa con gái vào nhà. Diệp Thầm đứng đó đợi hắn, nhìn hắn đi về phía mình.
"Dạo này khỏe không?" Diệp Thận hỏi hắn.
"Tốt lắm." Diệp Thầm trả lời qua loa.
"Nghe nói gần đây ngôi sao nhỏ cạnh chú chọc phải Châu Mẫn Dung, đã xử lý xong chưa?"
Diệp Thầm liếc nhìn vẻ mặt trông rất bình thản của Diệp Thận, nói: "Ai lại đi huyên thuyên với anh rồi."
"Bác Châu nói với anh chuyện gần đây Mẫn Dung về nước, bảo mấy năm trở lại đây cô ấy ở bên ngoài đã tốt hơn nhiều. Không phải cô ấy muốn làm gì chú, nhưng Mạnh Hà Xuyên thì khác. Khuôn mặt ấy cứ lượn lờ bên chú, chẳng phải là đang chọc con bé nổi điên à? Chú tìm ai mà chẳng được, lại cứ phải là Mạnh Hà Xuyên?"
"Là cậu ấy thì sao?" Diệp Thầm cười, "Không phải tuyệt lắm à, em nhớ mãi không quên gương mặt kia, như thế mấy người không vui sao?"
Diệp Thận nói: "Rõ ràng chú biết tại sao Châu Mẫn Dung lại làm ầm ĩ lên như vậy." Hắn cau mày nhìn Diệp Thầm, "Chú cứ nhất quyết phải vì cái người thay thế kia mà náo loạn với con bé à?"
"Chẳng lẽ không có Mạnh Hà Xuyên thì chị ta sẽ không nháo à? Không phải chị ta không vui vì có Mạnh Hà Xuyên, chị ta không vui vì em chưa có chết," Diệp Thầm bình tĩnh nói, "Không phải mọi người đều biết sao?"
Diệp Thận im lặng một hồi, "A Thầm", giọng hắn dịu lại, "Anh chỉ không muốn chú bị ảnh hưởng. Chú giữ Mạnh Hà Xuyên bên người, đối với ai cũng chẳng phải chuyện tốt, chuyên gia Tô cũng nói..."
Sắc mặt Diệp Thầm càng lạnh, "Em đã nói rất nhiều lần, em không muốn mọi người quấy rầy chuyên gia tâm lý của em, hi vọng sẽ không có lần sau," anh xoay người tiến đến phòng khách, "Hôm nay là sinh nhật mẹ, em không hề muốn nói mấy chuyện này. Nếu anh cứ cố chấp, để không ảnh hưởng đến bầu không khí hôm nay, e là em phải rời đi."
"A Thầm..." Diệp Thận còn muốn nói cái gì nữa, nhưng vợ đã đậu xe rồi trở về, vì vậy Diệp Thận không còn cách nào khác đành phải cùng vợ vào nhà.
Hôm nay là sinh nhật bà Diệp, trong phòng khách tràn ngập không khí vui mừng, mấy người giúp việc đều đang bận rộn sắp xếp tiệc tối. Tuy sinh nhật không được tổ chức quá hoành tráng nhưng vẫn mời rất nhiều thân thích cùng bạn bè thân mật, họ nhìn thấy Diệp Thận thì tiến lên chào hỏi, rất nhanh hắn đã chìm trong sự nhiệt tình của mọi người, chỉ có thể bất lực nhìn Diệp Thầm rời khỏi phòng khách đi lên lầu.
Mẹ Diệp đang ngồi trong phòng ngủ nói chuyện với hai người bạn, Diệp Thầm gõ cửa, mẹ Diệp vừa nghe được âm thanh đã nhìn thấy anh, nụ cười trên mặt vốn rạng rỡ lại nhạt đi một chút. Diệp Thầm gọi: "Mẹ, con về rồi."
Hai người bạn của bà Diệp nhìn thấy Diệp Thầm lại mỉm cười: "Lâu rồi không gặp A Thầm, giờ lớn tướng rồi nhỉ."
Diệp Thầm chỉ mơ hồ nhớ ra hình như hai người kia là bạn thân của bà Diệp từ ngày xưa, thế nhưng anh không quen họ, nên chỉ đơn giản nói chào dì. Lúc này Diệp Thận mới thoát khỏi đám đông vây chặn mà chạy lên tầng, chào hỏi hai dì: "Dì Thẩm, dì Triệu, lâu rồi không gặp, Mãn Mãn nhà cháu nhớ các dì lắm nha."
Hai người thân với bà Diệp, cũng có thể coi như nhìn Mãn Mãn lớn lên, nghe xong liền nói: "Bọn dì đi gặp Mãn Mãn, năm nay con bé lên tiểu học rồi nhỉ?" Đoạn quay sang nói với bà Diệp: "Bọn tôi đi chơi với Mãn Mãn đã, chốc nữa nói chuyện tiếp."
Chờ Diệp Thận đưa hai người kia đi, Diệp Thầm bước tới, đưa túi giấy trong tay cho bà Diệp: "Mẹ, sinh nhật vui vẻ."
Bà Diệp nhận lấy, cười nói: "Con tặng cái gì mà tặng? Nhìn anh cả con kìa, nó còn chẳng quà cáp gì đâu."
Bà không mở quà ra, chỉ ngẩng đầu nhìn Diệp Thầm, nụ cười nhạt đi, đưa tay lên nhéo nhéo cánh tay anh, "Sao lại gầy như vậy?"
"Chắc do dạo này bận quá thôi ạ. Không sao đâu, hai hôm nữa rảnh rang lại hồi về ấy mà."
"Công việc bận quá thì nghỉ ngơi đi. Làm gì có gì quan trọng hơn sức khỏe, con đừng cố quá."
"Không sao, không cố quá."
Thực ra cả hai đều biết rất rõ việc Diệp Thầm gầy đi không liên quan tới công việc, nhưng bà Diệp chỉ nắm lấy cánh tay anh, tự nhiên không biết nói gì cầm túi giấy đựng quà. Diệp Thầm cúi đầu nhìn xuống túi trên đùi bà, hỏi: "Mẹ thích quà không?"
Bà Diệp vội vàng lấy hộp quà từ trong túi giấy ra, hộp được đóng gói cẩn thận có in logo tiếng Anh phức tạp, bà Diệp mở hộp, bên trong là một sợi dây chuyền tinh xảo lộng lẫy, bà lấy ra ướm lên cổ một chút, cười nói: "Thực sự rất đẹp, mẹ thích lắm."
"Mẹ thích là tốt rồi."
"Huệ Chi," Ngoài cửa truyền tới âm thanh gọi tên bà Diệp, "Bánh sinh nhật tới rồi, chúng ta xuống xem nào."
Diệp Thầm quay đầu lại, nhìn thấy cha mình đang đứng ở cửa. Lúc nhìn thấy Diệp Thầm, giọng nói của ông đột ngột dừng lại, hai giây sau mới tiếp lời:
"A Thầm về rồi à?"
"Bố." Diệp Thầm đáp.
Ông Diệp bước vào, nói với anh, "Về rồi thì tốt, mẹ con nhớ con lắm. Rõ ràng ở cũng một thành phố mà chẳng mấy khi về." Ông cười cười với bà Diệp, nắm tay bà, "Huệ Chi, đi thôi."
Bà Diệp đặt hộp quà lên bàn, nói với Diệp Thầm, "A Thầm, cùng đi đi."
Ông Diệp nhìn anh một cái, Diệp Thầm nhẹ giọng đáp: "Vâng."
Ba người cùng nhau đi xuống lầu, Diệp Thầm đi theo phía sau, lúc đứng trên cầu thang đã thấy bánh ngọt mấy tầng cao hơn cả người trong phòng khách.
Ông bà Diệp vừa bước xuống lầu đã bị một đám người vây quanh chúc mừng. Diệp Thầm đứng bên cạnh đám đông, khoanh tay dựa vào tường, nhìn cha nắm tay mẹ mình cắt bánh. Bạn của ông Diệp cười với ông: "Ông đây là đang biến sinh nhật chị dâu thành kỉ niệm ngày cưới à?"
Ông bà Diệp nổi danh là một cặp vợ chồng yêu thương nhau hết mực. Dù rằng trước kia nhiều kẻ nói hai người chỉ đang giả vờ mà thôi, còn ngồi đợi ông Diệp ngoại tình hay bà Diệp đau khổ, ai cũng chỉ muốn chứng kiến chuyện chân tình vỡ vụn. Thế nhưng sau hàng chục năm chờ đợi, vẫn chỉ đợi được cảnh hai người yêu nhau như lúc ban đầu.
Cả hai nhìn nhau cười dưới sự trêu ghẹo của mọi người, rồi chia bánh ngọt cho khách khứa.
Diệp Thầm cảm thấy buồn chán, định lên lầu một mình, lại nghe thấy tiếng trẻ con ngây thơ kêu "chú". Đùi anh bị người đụng một cái, vừa cúi đầu đã nhìn thấy một đôi mắt tròn xoe mở to dõi theo kem bơ dây trên ống quần anh.
Anh còn chưa kịp lên tiếng, Lâm Táp đã vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi," Cô kéo Mãn Mãn nhận lỗi với Diệp Thầm, "Mãn Mãn, mommy đã bảo đừng có chạy lung tung cơ mà, sao con không nghe lời vậy, nhanh xin lỗi chú!"
Mãn Mãn giơ cái đĩa chẳng còn mấy bánh lên, nói: "Nhưng con chỉ muốn cho chú bánh ngọt mà, không phải mommy nói có đồ ăn ngon thì phải chia sẻ với người khác sao?"
"Nhưng con làm bẩn quần áo của chú, trước tiên phải xin lỗi chú chứ?"
Mãn Mãn bĩu môi, Lâm Táp còn muốn nói thêm gì nữa, Diệp Thầm đã nói, "Bỏ đi chị dâu, cũng không phải chuyện lớn gì, con bé cũng không cố ý làm vậy, em lên trên thay quần áo chút là được."
"Xin lỗi em, con bé nghịch quá." Lâm Táp lại xin lỗi.
"Không sao." Diệp Thầm xoay người muốn lên lầu, đôi tay nhỏ bé của Mãn Mãn lại túm lấy ống quần anh, còn giơ tay muốn đưa bánh ngọt cho anh, "Chú, bánh ngọt."
"Mãn Mãn..." Lâm Táp bất lực.
Diệp Thầm cúi người nhận bánh ngọt, vươn tay sờ đầu Mãn Mãn, cười nói: "Cám ơn Mãn Mãn."
Kể từ khi kết hôn cùng Diệp Thận, Lâm Táp chẳng gặp qua chú nhỏ này được mấy lần, cũng rất xa lạ với anh, chỉ cảm thấy có vẻ quan hệ của Diệp Thầm với người nhà không được tốt lắm, thường ngày ngoại trừ tết nhất thì rất ít khi về nhà. Diệp Thận cũng không bao giờ nhắc đến em trai mình, vài lần gặp ngẫu nhiên cũng chẳng tươi cười, cô biết vậy cũng không hỏi gì thêm. Vốn cô tưởng tính tình Diệp Thầm cổ quái không dễ ở chung, chẳng nghĩ tới lại ôn hòa dịu dàng như vậy. Cô nhìn Diệp Thầm bưng bánh bước lên tầng, lại đưa mắt nhìn ông bà Diệp cười nói giữa đám đông, nhìn Diệp Thận đang trò chuyện sôi nổi với mọi người, chợt cảm thấy thương tâm khó kiểu.
Diệp Thầm trở về phòng thay quần, nhưng không xuống lầu nữa. Anh ngồi trên sô pha, âm thanh ồn ã phía dưới đã hoàn toàn biến mất. Anh ngước nhìn trần nhà, tầm mắt chậm chạp di chuyển xuống sàn, lại máy móc đưa lên mặt bàn.
Anh thấy bánh ngọt mình tiện tay đặt trên bàn, cầm lên cắn một miếng, kem ngọt mà không ngấy tan trong miệng, anh chợt nhớ ra hình như Mạnh Hà Xuyên rất thích đồ ngọt, nhưng vì giữ dáng mà phải tránh xa.
Giá mà Mạnh Hà Xuyên ở đây.
Anh lấy điện thoại di động ra, trượt đến tên Mạnh Hà Xuyên trong nhật ký cuộc gọi, ngày tháng dừng lại ở hôm Mạnh Hà Xuyên quay trở lại đoàn phim. Ngón tay anh ấn xuống, nhưng trước khi kết nối đã kịp cúp máy.
Anh nghĩ, quên đi, mấy ngày trước mình vừa gọi điện, qua hai ngày nữa rồi gọi lại.