Đêm đen buông xuống, vốn các nhà các hộ đều nên đốt nến, người đi trên đường phố cũng nên giảm bớt, trước nửa đêm khu vực cửa hàng phồn hoa hai bên đều có ánh nến lay động, nhưng sau nửa đêm, những chỗ này cũng sẽ tắt nến, dù sao nến rất dễ dàng gây ra hoả hoạn.
Vốn nên là lúc đốt nến, nhưng ngày đầu tiên khi chuyển đến vương đô mới, vương đã hạ xuống một mệnh lệnh kỳ quái, khi màn đêm buông xuống, không cho phép bất kỳ nhà nào đốt nến, vương bọn họ từng hạ xuống không ít mệnh lệnh khiến bọn họ không hiểu, nhưng mệnh lệnh này là kỳ quái nhất.
Kỳ quái hơn nữa nhưng chỉ cần là mệnh lệnh của vương đều sẽ nghe theo, vì vậy khi hoàng hôn giăng rộng khắp đất trời, toàn bộ vương đô Hiển quốc chỉ còn dư lại chút tia sáng le lói, không thắp nến, toàn vương đô đều bị bao trùm trong bóng tối.
Ngoài ra, trong dinh thự nhà họ nhiều thêm mấy nút bấm kỳ quái, vương đặc biệt căn dặn họ ấn những nút bấm này, nhưng những nút bấm này có tác dụng gì, họ không biết gì cả.
Đối với thiết kế vương đặc biệt dành cho họ, cảm nhận được trước hết chính là thứ được gọi là hệ thống cung cấp nước uống, bọn họ thuộc cao tầng của Hiển quốc, trong nhà sao có khả năng không đào mấy cái giếng, dù không có, cũng có thể làm mấy ao tích nước, nhận mấy cái ống như vậy.
Từ bản vẽ thiết kế dinh thự mà xem ra, mấy ống dẫn chôn dưới đất hai mét ở mỗi gian phòng đều có thể tìm được chúng, mỗi khi cần là có thể nối liền ống dẫn, kéo dài ra mặt đất.
Trên ống có minh văn bọn họ quen thuộc, nhưng bọn họ không hiểu hàm nghĩa của minh văn, mở ra thứ được gọi là vòi nước, một dòng nước trong vắt sẽ chảy ra từ ống nước, hai vòi nước trên ống nước được sơn màu đỏ và một minh văn khác có chút bất đồng, nhưng đều chảy ra nước như nhau.
Bọn họ không biết chính là, những minh văn này vì chưa cung cấp năng lượng, vẫn chưa sinh ra hiệu quả.
Còn có thứ tên là phòng vệ sinh, trước đây dù xem bồn cầu xa xỉ, cũng không sánh được với thiết trí thuận tiện bây giờ, chỉ cần nhẹ kéo, nước sẽ xối ra, mang đi uế vật, quả thực sạch sẽ không chút mùi lạ, các vị hiển quý vô cùng hưởng thụ với phương thức tiện lợi này.
Kình Thương và Túc Dạ Liêu đi tới lầu các là kiến trúc đi cao nhất vương cung, nhìn trước mắt, ánh sáng le lói còn lại có thể nhìn thấy đường nét thành thị.
“Liêu, sắp bắt đầu rồi.” Gió đêm phất quá, tóc khẽ bay, vạt áo dài khẽ gợn sóng.
Phía sau nơi Kình Thương không nhìn thấy, mắt Túc Dạ Liêu vẫn nhìn y, không dời một khắc, không nhìn đến thành thị sắp chìm vào bóng tối, trong không gian dần mờ tối, người trước mắt này như một vầng sang khiến hắn chỉ nhìn một mình y, những thứ khác, đều không rơi vào đáy mắt hắn.
“Đúng, Ngô chủ.” Thanh âm của vương đã bớt đi mấy phần lạnh lùng so với bình thường là vì gì, Túc Dạ Liêu rất rõ ràng, hắn trả lời chỉ để đáp lại quân vương hắn, thế giới biến hóa từ đó đến giờ không phải thứ hắn lưu ý, dù thế giới bị hủy diệt, chỉ cần có thể có người này bên cạnh là đủ rồi.
Bản thân thật buồn cười, âm thanh ra vẻ vui sướng như vậy vì gì, vì để người cho rằng mình và người có cảm giác giống nhau, có chung sự kích động và vui sướng đối với chuyện sắp xảy ra, nhưng người có biết, trừ chuyện này do người mang lại, trừ cảm thấy kiêu ngạo vì người, đối với ta mà nói chuyện này chẳng là cái thá gì, không có ý nghĩa.
Kình Thương nhắm mắt lại, dùng *** thần của mình nối với kết giới lưu lại trên trụ, đây là phương thức y đã tìm ra: kết giới không cần bên cạnh, cũng duy trì hiệu quả y muốn, lấy một lớp kết giới trong suốt làm môi giới, đem hiệu quả của nguyên tố mỗi khi cần vào bên trên.
Rời đi *** thần lực của y, những hiệu quả này có thể bảo lưu, nhưng những hiệu quả này không phải đơn giản trực tiếp trên Hiển quốc, đồ vật càng phức tạp diện tích chiếm càng lớn, cần tốn nhiều tính toán, như trình tự tính toán ở kiếp trước, hiện tại Kình Thương chỉ có thể làm ra một phương thức vận hành, muốn hiệu quả nhiều hơn, cần càng nhiều thể thức, mà phương thức mà kết giới mới sử dụng, Kình Thương cũng chỉ mới vừa vào bước đầu, rất nhiều thứ đều đang tìm hiểu.
Chỉ cần trong phạm vi *** thần lực có thể đạt đến, Kình Thương là có thể nối kết kết giới được giữ nguyên tại chỗ, một lần nữa nắm quyền chi phối kết giới.
Trong gian phòng để mấy cột trụ kia, kết giới Kình Thương lưu lại có hiệu quả phòng ngừa năng lượng trôi đi, minh văn khắc trên đất, chính là một hệ thống điều khiển cắt, khi trụ năng lượng chỉ còn dư lại một chút năng lượng, nhanh chóng cắt đến một trụ khác, cái này cũng là nguyên nhân vì sao lại có hình trụ như vậy, vì để chống đỡ một thành thị khổng lồ như vậy, cần nguồn năng lượng tiêu hao không chỉ một hai trụ là có thể.
Vào ngày mai, những kia hình trụ ấy sẽ được sung năng toàn bộ, phần lớn được đưa vào sử dụng, lưu lại một phần nhỏ để chuẩn bị thay thế.
Túc Dạ Liêu cũng góp phần vào mấy cột trụ chất ở gian phòng kia, là một người hiểu rõ tác dụng của gian phòng kia đối với vương đô Hiển quốc, Túc Dạ Liêu cũng không tin năng lực hộ vệ, mà là thêm sức mạnh của chính mình.
Dưới sự chỉ đạo của Kình Thương, kết hợp với minh văn, nguyên lý về ma pháp trận, Túc Dạ Liêu cũng học được phương thức ở nơi *** thần lực không thể đạt đến vẫn có thể bảo lưu lại năng lực, lấy năng lực của mình trực tiếp thay đổi những nơi cần giải cấu của các loại nguyên tố, theo các cách thức tiến hành sắp xếp hiệu quả muốn đạt đến.
Gian phòng chất đầy cột trụ kia vừa lúc cũng trở nên cường đại hơn trong phạm vi *** thần của Kình Thương, *** thần lực trực tiếp thăm dò vào, minh văn trên mặt đất bắt đầu toả ra lam quang nhàn nhạt, năng lượng trong cột trụ bắt đầu theo quy luật lan truyền đến minh văn nơi lòng đất.
Nơi lòng đất mọi người không nhìn thấy, minh văn được kích hoạt, theo minh văn được phủ kín dưới lòng vương đô, những cột đen treo mấy thứ lơ lửng không biết có tác dụng gì, đèn đóm nơi tiểu đình bốn góc chạm rỗng bao quanh bởi thuỷ ***, vương cung, mỗi dinh thự được lắp đặt đều sáng lên.
Nhiều tiếng hô kinh ngạc vang lên ở vương đô, đó là tiếng kinh hô do rất nhiều người tạo ra.
Thu hồi *** thần lực bản thân phóng ra, Kình Thương mở mắt ra, nhìn vương đô vốn trong tình trạng tối đen giờ sáng chói cả vùng.
Hào quang lung linh trước mắt, quang huy rực rỡ tựa trăng sao trên trời, Kình Thương đứng trên lầu các, thưởng thức ánh sáng quen thuộc đã lâu không gặp, đó là ánh sáng của thành thị trong kiếp trước mới có hội tụ lên, vẻ mỹ lệ có thể hình dung với Ngân hà.
Túc Dạ Liêu đứng phía sau Kình Thương nhìn vẻ mặt Kình Thương hiện tại là gì, hắn lại cảm nhận được một loại cảm giác rất quen thuộc, đó là một loại cô tịch một thân một mình trong đêm tân niên thật lâu trước đây hắn từng cảm nhận, còn cả hoài niệm và cô đơn, khiến hắn cảm thấy quân vương và hắn cách nhau rất xa.
Tiến lên, khắc chế ý muốn đem người ôm vào ngực, tiêu trừ cảm giác bất an kích động trong lòng, khoác một cái áo khoác lên người Kình Thương.
“Ngô chủ, dù giờ đang là mùa xuân, nhưng buổi tối vẫn rất lạnh.” Lời nói thân thiết thốt lên từ miệng Túc Dạ Liêu, ai sẽ biết hắn vừa mới nảy sinh kích động trong lòng.
Khoác y phục ổn thoả, Túc Dạ Liêu buông tay ra, thậm chí hơi lùi lại, chỉ chạm nhẹ vai, từ y phục mỏng manh cảm nhận được nhiệt độ thân thể của đối phương, cũng đủ để hắn tâm huyền ý mã, ý nghĩ kỳ quái, sau khi trở về, hắn lại sẽ cùng những nữ nhân chỉ vì thư giải (nguyên văn) mà phiên vân phúc vũ, sau đó tùy ý để cảm giác hư không và tội lỗi bao phủ chính mình.
Sự quan tâm của Túc Dạ Liêu thành công khiến tâm tình Kình Thương từ nhớ nhung trở lại hiện thực, quay đầu lại nhìn Túc Dạ Liêu đang cúi đầu.
Y đã ở thế giới này, làm thế nào cũng không quên được dấu ấn khắc ghi ở thế giới trước kia, dù đã nhiều năm như vậy, dù người mơ hồ, nhưng rất nhiều thứ đã vào đến linh hồn, không thể quên được, đem mấy thứ ở thế giới kia vào thế giới này, không đơn thuần là vì khiến thế giới này tốt hơn, cũng là một loại hoài niệm của bản thân.
Thực sự là sự hoài cổ ngoài dự liệu a, Kình Thương ở trong lòng đánh giá mình như thế. Không thể quên được thì không thể quên được, y cũng biết y sống ở thế giới này, đã không thể trở về kiếp trước được nữa, nơi này có người y yêu quý, người y quan tâm, vậy mình cũng không thể mê muội hoài trong hồi ức quá khứ, y muốn quý trọng nhân sinh được thêm một lần nữa này, và người quan tâm y.
Giống như Túc Dạ Liêu trước mắt, từ tám tuổi đã bên cạnh mình giờ đã thành một thanh niên xuất sắc.
“Nếu biết gió đêm thật lạnh, sao cũng không mang áo khoác cho mình.” Âm thanh trong màn đêm mang theo chỉ trích lại như thân thiết.
“Thần đã quên.” Túc Dạ Liêu nhàn nhạt nói, hắn không nói dối, hắn chỉ nhớ rõ nên mang cho quân vương hắn một cái, mình lại không nhớ rõ.
“Trở về đi, gió đêm thật sự rất lạnh, đừng để cảm lạnh.” Kình Thương khẽ cười với câu trả lời của Túc Dạ Liêu, đường nét lạnh lùng dưới ánh đèn có vẻ nhu hòa.
Kình Thương không phải là người không có cảm tình, y có sướng vui đau buồn, y cũng không áp chế biểu tình biến hóa của mình, chỉ là việc có thể khiến y sinh ra biến hóa rất ít mà thôi, vì vậy đa số trên mặt y là vẻ vô biểu tình lạnh lùng, cho người nhìn cảm giác tràn ngập uy nghiêm và nghiêm túc.
Kình Thương và Túc Dạ Liêu hai người quả thật ngủ rất an ổn, nhưng toàn vương đô lại không được bình tĩnh như họ, đối với ngọn đèn không cần châm lửa đã có thể chiếu sáng, những người khác cực kỳ có hứng thú, bắt đầu nóng bỏng thảo luận đèn đóm của bọn họ.
Nhớ tới nút bấm vương nói, hiếu kỳ tác dụng của chúng với thứ đèn này, ấn xuống, nút bấm nhảy lên, đèn đuốc bên trên đều tắt, lại ấn, nút bấm hãm xuống, đèn sáng lên, chơi vui a, sau đó từng người từng người thử, chỉ thấy ánh đèn của một vài gian phòng lúc mất, lúc hiện.
Tác dụng của minh văn trên những vòi nước cũng mở ra, một trong những minh văn đó có hàm nghĩa *** chế, nước chưa qua xử lý ở kiếp trước đều biết là không vệ sinh, Kình Thương đặc biệt dùng loại minh văn này tiêu trừ mấy chất có hại, giữ lại thành phần thân thể cần, điểm này không ai biết.
Ngược lại hàm nghĩa một minh văn khác mọi người trực tiếp cảm nhận được, vòi nước được sơn màu đỏ chảy nước nóng.
Một đêm này đối với rất nhiều người mà nói, là một buổi tối mới mẻ, bọn họ tràn đầy phấn khởi thí nghiệm đồ vật mới mẻ Kình Thương làm ra.
Một đêm này, vương đô mới của Hiển quốc đèn đuốc sáng choang như ban ngày, vương đô Hiển quốc – Hiểu đô, còn có tên gọi ‘bất dạ chi đô’.
Hiểu đô: Hiểu ở đây có nghĩa là bừng sáng.
Ps: Edit cái chương này muốn chết luôn, khó gì đâu.