Khi Kình Thương tỉnh lại mở mắt ra, thứ nhìn thấy là trần đỉnh tráng lệ, như được rắc đều một lớp kim tuyến *** tế, không phải phong cách y quen thuộc, đỉnh tẩm cung của y không có vẻ xa xỉ xỉ dễ vỡ rực rỡ cực kỳ như vậy, mà trong sự điệu thấp tự có một loại khí khái ung dung.
Kình Thương chỉ là có chút nghi hoặc với trần đỉnh rồi cũng không nghĩ gì nữa, sắp xếp lại tư duy một chút.
Xem ra là thắng, bằng không mình sẽ không nằm trong một gian phòng xa xỉ như vậy, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái trên người nói cho y biết, sau khi ngã xuống có người chăm sóc mình, đây không phải đãi ngộ cho tù binh.
Chuẩn bị đứng dậy, nhưng lại phát hiện thân thể hư nhuyễn, cau mày, bản thân rốt cục bất tỉnh mấy ngày?
Kình Thương vận chuyển sức mạnh thể lực, gắng gượng thân thể hư nhược, khiến mình ngồi dậy, lúc này, cánh cửa được mở ra, nhẹ đến cơ hồ không nghe thấy tiếng bước chân đang chậm rãi tới gần, khi đi tới bình phong, Kình Thương nhìn thấy người tiến vào.
Người đến nhìn Kình Thương đã đứng dậy, lộ ra vẻ mặt kinh hỉ không chút che đậy.
“Ngô chủ.” Túc Dạ Liêu bước nhanh tới bên người Kình Thương, để các thứ ở một bên, quỳ gối trước người Kình Thương, “Người rốt cục tỉnh rồi.”
“Chúng ta thắng sao?” Đây là chuyện Kình Thương quan tâm nhất.
“Vâng, Ngô chủ, chúng ta thắng, gia chủ Trì gia bọn họ đang tiếp nhận mọi việc.” Túc Dạ Liêu nói đơn giản một vài tình huống, một bên vắt khô khăn nóng, đưa cho Kình Thương.
Kình Thương dùng khăn thoải mái lau mặt, Túc Dạ Liêu tiếp nhận lại, “Ngô chủ ngủ lâu như vậy, cũng đói bụng rồi, thần đi chuẩn bị chút đồ ăn.”
“Đi đi.” Bản thân cũng quả thực đói bụng, tình trạng cơ thể cũng cho phép mình đứng dậy.
“Thần xin cáo lui.” Túc Dạ Liêu bưng chậu nước xin cáo lui.
Kình Thương lần thứ hai ngã vào giường, nghe Túc Dạ Liêu đóng cửa, giơ tay dùng mu bàn tay bưng trán, thở phào nhẹ nhõm, thắng, khóe miệng khẽ nhếch, là vui sướng khi thắng lợi.
Kình Thương không biết chính là, sau khi đóng cửa lại, tình cảm trong mắt Túc Dạ Liêu thật khó hiểu.
Túc Dạ Liêu dựa vào cửa, nhắm mắt, trong đầu còn quanh quẩn hình ảnh vừa nãy, quân vương hắn mặc áo trong màu trắng, hôn mê nhiều ngày, tuy không có vẻ mặt tiều tụy, nhưng cảm giác yếu đuối ấy lại không biến mất, trái lại càng thêm khiến người thương yêu, áo trong vén lên lộ một mảng da thịt lớn, lộ rõ ngay trước mắt mình, nơi bị ẩn đi thế nào, hắn biết rõ, vì lúc quân vương hắn hôn mê, người lau chùi thân thể cho y chính là hắn.
Hắn còn nhớ khi cởi ra xiêm y của quân vương hắn, tay hắn đều run rẩy, lúc da thịt từng tấc từng tấc lộ trước mắt mình, hô hấp như ngừng lại, tim đập kịch liệt như muốn nhảy ra từ cổ họng, không cần nhìn cũng biết trong mắt mình có bao nhiêu khát khao, chính mình lại ôm ý nghĩ dơ bẩn thế nào tham lam dò xét mỗi một tấc da thịt, ***g ngực, bụng dưới, đôi chân, nơi tư mật của quân vương hắn, nơi hắn khát vọng chiếm giữ, trong phòng không người nhìn thấy, khi vương của hắn hôn mê, chính mình đều nhìn kỹ hết mọi. Thậm chí, thưởng thức.
Đúng, hắn làm, lý trí của hắn nói không thể, nhưng khi tay chạm đến thân thể đang hôn mê kia thì, cả người như bị nhen lửa, một mặt nói không thể, một mặt gào thét muốn chạm vào, là quân vương hắn ngủ say khiến lá gan hắn to hơn, hay do khát vọng kiềm chế quá lâu chung quy quá thống khổ nên muốn có được chút an ủi, hắn vẫn để lại dấu hôn trên người quân vương hắn.
Ngày thứ nhất, hắn chỉ hôn mà thôi.
Ngày thứ hai, hắn hôn khắp mặt quân vương hắn, đôi môi thì nhấm nháp đến sưng đỏ, vì chôn vùi chứng cứ, dùng năng lực trị liệu xoá bỏ hết dấu vết.
Từng tấc từng tấc tôn kính, vai, cánh tay, khuỷu tay, mỗi một ngón tay, đều bị hắn cẩn thận liếm hôn, đây là ngày thứ ba.
Từ ***g ngực một đường trượt tới bụng dưới, mỗi một tấc đều lưu lại từng vết ẩm ướt, nụ anh hồng càng bị hắn đùa bỡn đến sưng lên. Đây là ngày thứ tư.
Từ bắp đùi đến ngón chân, không buông tha một chỗ. Đây là ngày thứ năm.
Ngày thứ sáu, hắn đáng thẹn đem tay quân vương hắn đặt nơi giữa hai chân, di động ở nơi đang hoả nhiệt dâng trào, bạch trọc bắn vào tay quân vương hắn.
…
Xem đi, đó chính là hắn, ôm ý nghĩ đáng thẹn với quân vương hắn như vậy, dùng tội ác dơ bẩn trây bẩn vương của hắn. Mình thật đáng chết a.
Vì vậy khi đối mặt với quân vương hắn, hắn chột dạ, thậm chí muốn trốn.
Vương của ta a, biết điều ta làm với người, người còn có thể an tâm ngã xuống trước mặt ta? Còn có thể cho phép ta gần bên người? Sẽ không, người sẽ không, cho nên, không thể để người biết. Lần này là ta làm càn, mấy ngày nay cũng nên thỏa mãn.
Nếu quân vương hắn không tỉnh lại, hắn có thể làm đến bước cuối cùng vào hôm nay hay không, bản thân Túc Dạ Liêu cũng không biết.
Mở mắt ra, đôi mắt băng lam mang theo tia mờ mịt, nụ cười nhẹ tỏa ra, một vẻ đẹp hư huyễn như mộng ảo.
Tin Kình Thương tỉnh lại, rất nhanh đã được người biết, từng người từng người muốn yết kiến, sau khi dùng hết mấy món ăn dễ tiêu hoá, khôi phục khí lực, Kình Thương tiếp kiến các tướng lĩnh Hiển quốc.
Túc Dạ Liêu rất bất mãn vương hắn còn trong trạng thái hư nhược vẫn muốn xử lý chính vụ, nhưng cũng không còn cách nào.
“Vất vả mọi người rồi.” Kình Thương ngồi trên giường, nhìn mấy vị tướng lĩnh trọng yếu của Hiển quốc quỳ trước mặt mình, trận chiến này xác thực vất vả họ rồi.
Mọi người liên tục nói không dám.
Sau khi hỏi một ít chuyện, Kình Thương liền nhìn công tác giao cho bọn hắn.
Mọi người cũng không đưa ra việc vương nên ra mặt, vương mệt đến mức này khiến bọn họ sâu sắc ý thức được sự bất lực của chính mình, chỉ cần việc có thể làm được tuyệt không khiến vương bận tâm.
Lấy thể chất của Kình Thương, thêm vào công pháp tu luyện, sau một ngày tu dưỡng, đã có thể đứng dậy, chính thức tiếp kiến kẻ đầu hàng đã thành quan viên Hiển quốc, bắt đầu tìm hiểu lãnh thổ mới.
Vào lúc này việc đại sự mà các vị trọng thần Hiển quốc muốn đặt lên hàng đầu, chính là dời đô.
Hiển quốc sau khi thắng lợi, chính thức bước vào hàng ngũ đại quốc, vương đô vốn có của Hiển quốc không còn thích hợp với Hiển quốc hiện tại.
Không chỉ là vương đô vốn có với Hiển quốc đã trở thành đại quốc mà nói, diện tích quá nhỏ, không đủ phồn hoa, hoàn toàn không phù hợp với vấn đề mặt mũi khí phách của đại quốc, cũng xuất phát từ cân nhắc về góc độ chính trị và góc độ quân sự, vương đô vốn có không phù hợp với chiến lược tiến lùi của Hiển quốc hiện tại.
Quốc gia cách gần nhất, vương đô vốn có đã hơi chút xa, tin tức không phải kịp thời như xã hội này, có thể nhận được tin tức sớm một chút cũng tốt, vì vậy thiết lập vương đô, trên căn bản phải ở vị trí trung tâm của quốc gia, không phải dễ dàng bị tập kích, tin tức qua lại cũng không rề rà.
Đối với chuyện này, Kình Thương cũng cảm thấy cần thiết, nhưng cần thiết của y tuyệt đối không phải cân nhắc về vấn đề mặt mũi, mà là đối với vương đô mới, y có một ý tưởng.
Tài chính đối với Hiển quốc mà nói tuyệt đối không là vấn đề, các mặt hàng xa xỉ của Kình Thương, thuế tô giới, mấy năm ổn định phát triển, dù đánh một trận đại chiến như thế, quốc khố Hiển quốc cũng không rỗng tuếch, thêm vào ở thế giới này, phương diện kiến thiết có sự tồn tại của Thiên phú giả, giảm thiểu rất nhiều việc tiêu hao tiền của, thậm chí thời gian cũng giảm bớt rất nhiều.
Hiển quốc cũng không có ý định xây dựng vương đô mới ở vương đô vốn có của địch quốc, đối với kẻ chiến thắng mà nói, chiếm cứ vương đô của kẻ thất bại là một loại vinh quang, nhưng nếu chiếm dụng vương đô này, lại là một loại nhục nhã, vì đó là thứ của kẻ thất bại, chính là tượng trưng cho một loại thất bại.
Các quan lại của quốc gia thua trận trình lên địa đồ, ở bên cạnh giới thiệu địa lý bổn quốc, tranh thủ lưu lại hình ảnh cho những tân lãnh đạo này, sau đó còn trọng dụng, một đám quan chức Hiển quốc liền chỉ chỉ chỏ chỏ trên địa đồ, phát biểu ý kiến của từng người, quyết đoán cuối cùng là do Kình Thương, quyết định chỗ đặt.
Sau đó Kình Thương quyết nghị tự mình đi tới nơi đó, quy hoạch vương đô mới, y cần phải thấu hiểu chỗ đó, phương tiện để tới đó là tàu bay, mấy thế gia cũng không có ý kiến, trừ Cận Dũng, gã tự nguyện lưu thủ ở chỗ này, phụ trách công tác kết thúc.
Sau khi giành được thắng lợi, một chiếc tàu bay mang theo tin tức thắng lợi trở lại Hiển quốc, từ lúc chiến tranh bắt đầu, có mấy người đã chú ý tới vật thể không rõ này bay qua bầu trời Hiển quốc, đặc biệt có hứng thú với nó là thương nhân.
Thương nhân ở biên giới hai nước giao chiến đã biết những vật thể không rõ này thuộc về Hiển quốc, mà khi tàu bay đáp xuống Hiển quốc, thương nhân ở tô giới cũng xác nhận vật này là của Hiển quốc, đối với thứ có thể bay tên là tàu bay này biểu lộ hứng thú không phải bình thường.
Phải biết, lui tới các quốc gia, đường xá xa xôi, trên đường lúc nào cũng có thể phát sinh việc không lường đến, có tàu bay, thời gian lui tới sẽ rút ngắn, trên đường sẽ gặp phải một vài bất ngờ cũng có thể phòng ngừa, chuyện này nghĩa là lợi nhuận, là tiền a.
Mấy năm trước, sức mạnh của thương nhân thông qua hành động của Kình Thương khiến thế nhân được cảnh tỉnh, các quốc gia cũng bắt đầu cách ly quần thể thương nhân này, cự tuyệt bọn họ ngoài cửa, chỉ có thể giao dịch ở biên giới, muốn như Hiển quốc mở ra tô giới, thế nhưng, các thương nhân hoạt động cũng không tự do như vậy.
Đồ vật thương nhân mua bán đều trải qua kiểm tra nghiêm mật, như vậy khoản chi cho hối lộ không thể không tăng lên nhiều, mà người ở tô giới của những quốc gia khác, cũng không cảm giác được sự rộng rãi và bảo vệ bọn họ như ở Hiển quốc.
Càng quá đáng hơn là, thương hội định cư lại ở tô giới của những quốc gia khác, người nhà của bọn họ bị thành con tin, uy hiếp những thương hội này phải cung cấp tình báo, thêm vào tô giới của những quốc gia này không như Hiển quốc, bọn họ không cho phép thương nhân có trụ sở ở những quốc gia khác, có vài quốc gia cũng không cho phép thương hội có trụ sở ở những quốc gia khác vào bổn quốc, mất đi phương thức kinh thương cơ bản nhất của thương hội lưu lãng.
Các trường hợp này, khiến mấy thương hội rất thất vọng về tô giới của những quốc gia khác, càng có cảm giác tốt hơn với tô giới Hiển quốc, nhưng cứ như vậy, hoạt động thương mại tự do bị khống chế cực kỳ.
Tình huống như thế khiến các thương nhân vô cùng không thích.
Là thương nhân có hợp tác thân thiết với Hiển quốc cho tới nay, Phiến Diệp thương hội Bình Hâm Lũ sau khi tin giành được thắng lợi truyền đến, liền hoạt động trở lại, gã tin vị Hiển vương sáng suốt kia có thể giải quyết khốn cảnh hiện tại của bọn họ.
Ngồi tàu bay, một bên hưởng thụ lữ trình phi hành lần này, vừa cẩn thận quan sát tàu bay, đương nhiên cũng không quên hỏi thăm mấy tin tức với những người điều khiển tàu bay.
Liên quan đến tàu bay, toàn bộ kỹ thuật nòng cốt đều được Kình Thương và Túc Dạ Liêu nắm trong tay, cho nên hiểu biết của các binh sĩ chỉ đơn thuần là người điều khiển đều rất nông cạn, dù bị người khác biết cũng không chế tạo ra được, rất nhiều thứ thiết kế ra tàu bay đều là cái người thế giới này không hiểu, dù bị cướp đi, bằng vào việc chỉ hai người Kình Thương và Túc Dạ Liêu mới có thể làm được hệ thống năng lượng, vậy cũng vô dụng.
Liên quan đến tác dụng của tàu bay trong lần chiến tranh này, chuyện này càng không thể giấu, chuyện lớn như vậy, sao giấu giếm được, vì vậy thu hoạch của Bình Hâm Lũ vẫn rất phong phú.