Khi người bên Hiển quốc lùi hết vào trong thành, người phe địch vẫn ngơ ngác bất động như cũ, binh sĩ Hiển quốc vào thành trì liền nhìn thấy tàu bay đang trôi nổi nơi đó.
Kình Thương bỏ ra chút *** lực, dùng kết giới tạo ra cầu thang, vì thời gian cấp bách, căn bản không có thời gian xử lý, vì vậy tàu bay chỉ có thể lơ lửng giữa không trung.
Đội binh lính thứ nhất đã có vài người vào tàu bay, binh lính còn lưu lại trên bậc thang kết giới nét mặt có vẻ kinh hoảng và kích động, bọn họ sắp đi vào trong thứ không biết kia, mặc dù biết là đồ vật của Hiển quốc, nhưng lần đầu tiên tiếp xúc thứ xa lạ này, trong lòng làm sao có thể không nảy sinh hoảng sợ với thứ không biết.
“Vương.” Gia chủ Trì gia và gia chủ Cận gia nhanh bước tới trước mặt Kình Thương, lúc này, tàu bay cũng vừa hay cất cánh bay lên.
“Các ngươi cũng chuẩn bị một chút, tất cả mọi người đều lên tàu bay.” Câu nói đầu tiên của Kình Thương với hai người là mệnh lệnh.
Gia chủ Cận gia có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, tuy vậy dưới mệnh lệnh này chỉ có thể đem hết mọi nghi vấn nuốt vào.
Gia chủ Trì gia hiểu giờ không phải lúc hỏi nhiều, tình huống hiện tại khá nguy hiểm, bất luận là chiến hay lùi, có tàu bay như lời vương nói, Hiển quốc sẽ có ưu thế một lần nữa.
“Vâng.” Hai vị gia chủ ngay ngắn đáp.
Kình Thương nhắm mắt lại lần nữa, cố định kết giới bảo vệ thành, trên chiến trường không thể khinh thường, đã từng sai lầm vì đánh giá thấp, không nên phạm phải lần thứ hai, đưa hết mọi người lên tàu bay trước, kết giới này không thể bỏ đi.
Tàu bay mang Túc Dạ Liêu, Trì Uyên và một đội cung tiễn thủ ra khỏi thành trì.
“Túc Dạ, chúng ta phải làm sao?” Trì Uyên không hỏi các kiểu vấn đề như đây là cái gì, từ đâu đến, sao có thể bay, hiện tại quan trọng nhất là thoát khỏi nguy cơ Hiển quốc đang gặp phải.
“Phát huy sức mạnh của ngươi, chuẩn bị công kích.” Rõ ràng vẫn là nụ cười nhẹ kia, nhưng lại lộ ra một loại khủng bố khiến sống lưng người ta phát lạnh.
Lần đầu tiên Túc Dạ Liêu lộ ra sự tàn nhẫn dữ tợn của hắn trước mặt Trì Uyên, đó là căm hận với kẻ địch đáng ghét lại để quân vương hắn yêu lộ ra vẻ tiều tụy khiến người đau lòng và muốn tàn khốc phá hủy.
Trì Uyên run lên, Túc Dạ Liêu lúc này khiến gã lần đầu tiên cảm nhận được sự sợ hãi, Túc Dạ Liêu lộ ra vẻ tàn khốc lạnh lẽo, như muốn hủy diệt tất cả, không một tia cảm tình.
“Diệt sạch bọn họ thì thế nào?” Trì Uyên là người kiêu ngạo, ý thức được chính mình lại hoảng sợ Túc Dạ Liêu, sao sẽ cam tâm? Lông mày đẹp đẽ khẽ nhướn, lộ ra nụ cười tao nhã, thốt ra quyết ý tàn khốc.
Giết chóc mà thôi, Quý tộc sống ở thế giới này có gì xa lạ, thương hại, đó là thứ hiếm hoi nhất đối với bọn họ.
“Đó là đương nhiên.” Túc Dạ Liêu đáp lại.
Hai người nhìn nhau nở nụ cười, không phải vờ hỗ tương, mà là một loại đối lập, họ không phải kẻ địch, không phải bằng hữu, trong cùng một quốc gia, hiệu lực vì một người, bọn họ là đối thủ, cho nên tuyệt đối sẽ không bại bởi đối phương.
Làm sao vận dụng tác chiến trên tàu bay, Kình Thương đã từng nói với Túc Dạ Liêu.
Túc Dạ Liêu đứng trên boong thuyền, đôi mắt màu băng lam lạnh lùng nhìn quân đội địch quốc dày đặc phía dưới, vừa vặn, nhiều người như vậy tụ tập cùng một chỗ, vừa lúc để hắn giết nhiều hơn, dám để quân vương hắn lộ ra vẻ mỏi mệt tiều tụy như vậy, những kẻ này đều đáng chết.
Theo ý niệm của Túc Dạ Liêu, nguyên tố trong không khí gom lại, từng quả cầu lửa to bằng chậu rửa mặt xuất hiện trên bầu trời, tô điểm cho bầu không xanh thẳm, màu sắc lung linh rực rỡ, sau đó đáp xuống, như mưa rơi xuống đất.
Bên địch quốc đang nhìn tàu bay bay trên bầu trời, sự chú ý vẫn ở nơi đó, nhìn thấy đóa hoa chập chờn trên không trung cũng không phản ứng lại, mãi đến khi những ngọn lửa kia trút xuống như mưa, rơi trên người bọn chúng, chúng mới tỉnh ra đó là công kích của kẻ địch.
Tiếng lửa ì xèo từ bầu trời rơi xuống, Túc Dạ Liêu thêm vào giữa ngọn lửa một khối rắn, lửa rơi xuống mặt đất tạo thành một cái hố, chớ nói chi người bị nó đánh trúng.
Nhìn thấy biểu hiện của Túc Dạ Liêu, Trì Uyên cũng biết phải làm sao, năng lực của gã cũng có thể công kích trên không, nhưng độ cao cũng tuyệt đối không đạt đến mức độ lúc này, hiện phía trước không có kẻ địch, bỏ đi phòng ngự, chỉ chăm chú công kích.
“Công kích từ phía trên, thêm trọng lượng và tăng tốc độ, đồ vật càng nặng khi rơi xuống sức càng mạnh.” Túc Dạ Liêu có lòng tốt nhắc nhở, trên tay cũng không nhàn rỗi.
Trì Uyên cũng không hiểu mấy danh từ trong lời Túc Dạ Liêu, có điều cũng không ngăn gã lý giải, càng nặng càng tốt, vậy làm lớn hơn chút nữa.
Lần này Trì Uyên không phân tán khiên ánh sáng của gã, một khiên ánh sáng nguyên vẹn không chút trói buộc từ trời rơi xuống mặt đất.
Oành, đại địa bắn tung bụi đất, ngay cả trên tàu bay cũng có thể nghe được tiếng nổ.
Trì Uyên hiếu kỳ cầm kính viễn vọng nhìn xuống, chỉ thấy nơi khiên ánh sáng của gã rơi xuống có một cái hố không nhỏ, nhưng nó không tạo ra nhiều thi thể.
Trì Uyên suy nghĩ một chút, dùng lực nén tựa hồ càng tốt hơn, vì vậy, khiên ánh sáng thứ hai, Trì Uyên trực tiếp để nó nằm ngang, sau đó cho nó hạ xuống, lại một tiếng nổ vang, Trì Uyên nhìn, ừm, hiệu quả không tồi.
Có hai vị đại nhân biểu diễn, cung tiễn thủ cũng bắt đầu phát huy sức mạnh của họ, khoảng cách xa như vậy nhìn cũng không rõ, nhưng không sao, giờ bên dưới họ đều là kẻ địch, không cần lo sẽ làm bị thương người mình, căng tên, bắn.
Cung tiễn thủ không nhìn thấy chính là, lúc mũi tên bọn họ bắn tới người kẻ địch lại có lực đạo thần kỳ mà xuyên thấu qua.
Tàu bay tùy ý giết chóc, thật thống khoái, chiếc tàu bay thứ hai cũng theo tới, theo mẫu phía trước, trên bầu trời phát động công kích.
Cái thứ ba, cái thứ tư, cái thứ năm,… Tàu bay bắt đầu tăng lên.
Chịu công kích của tàu bay, làm sao để phản kích, bên địch quốc không biết, đao của bọn họ không tới được trên người kẻ địch, tên của bọn họ không đến độ cao của kẻ địch, năng lực giả bay lên, thế nhưng ngọn lửa giữa bầu trời phảng phất như có mắt mà phát hiện ra, công kích hắn.
Bay được, không có nghĩa lực lượng của hắn mạnh bao nhiêu, chỉ là có năng lực phi hành mà thôi, cho nên, rất đáng tiếc, năng lực giả bên địch quốc này ngã xuống.
Hiển quốc dưới sự giúp đỡ của tàu bay, chiếm thế thượng phọng tuyệt đối.
Kình Thương ngồi lên chiếc tàu bay cuối, khi y từ tàu bay nhìn xuống, bên địch quốc đã tổn thất nặng nề.
Lửa chập chờn trên mặt đất, trên tàu bay phía trước tung ra không ít thủ đoạn công kích, Kình Thương không hạ lệnh ngừng lại.
Vốn lần này gian nan như thế, vì vương địch quốc đã đến nơi này, vậy chấm dứt ngay tại đây.
Năng lực của y không phát huy tốt trên bầu trời, vì kết giới không thể di động, tăng tốc độ và trọng lực không thể thêm vào kết giới, có điều cũng không phải không có biện pháp, trong kết giới y có khả năng khống chế tuyệt đối, chỉ cần như Túc Dạ Liêu hợp lại vài loại nguyên tố để duy trì, sau đó thả ra kết giới là có thể hoàn thành công kích, nhưng hiện tại y không làm được, duy trì kết giới mấy ngày, khiến y rất mệt, hiện tại y đứng được ở chỗ này đều dựa vào ý chí kiên cường chống đỡ, y là vương, y không thể ngã xuống, y muốn tận mắt nhìn thấy Hiển quốc chiến thắng.
Phía trước tàu bay của Túc Dạ Liêu có một bóng người hạ xuống, nương theo đao gió màu xanh quét về phía mặt đất, để nơi đao gió đến bắn lên từng đoá từng đoá huyết hoa tươi đẹp.
Kình Thương đi xuống mới nhìn lại, vương kỳ địch quốc đang tung bay ở đó, là trận địa của người nào không cần nói cũng biết.
Bóng người hạ xuống chính là Túc Dạ Liêu, thân thể đứng giữa không trung, nhìn Thiên phú giả địch quốc chuẩn bị công kích, trong lòng xem thường, kinh nghiệm đơn chiến của hắn so với kinh nghiệm chiến tranh của hắn càng thêm phong phú, khoảng thời gian trốn tránh đoạn cảm tình không thể cho ai biết với quân vương hắn đó, hắn và rất nhiều người từng đấu qua.
Một ý động, nguyên tố trong lúc đó lan truyền theo ý của Túc Dạ Liêu, đại địa bắt đầu lay động, phát động năng lực cần một loại tập trung, đột nhiên chấn động, khiến người bên kẻ địch chuẩn bị công kích *** thần bất ổn, lực lượng đang chuẩn bị tiêu tan.
Từng hạt nước hiện lên dưới trận doanh, mềm nhẹ như nước mưa bình thường rơi vào người phía dưới, nụ cười nhẹ và ngón tay giơ lên, màu bạc ẩn dưới đầu ngón tay phát ra tiếng xẹt xẹt, sau đó kéo dài, hạ xuống.
Áo giáp kim loại, thân thể mang hơi nước, điện lưu kéo tới, giãy dụa cái gì, chỉ có thể kêu thảm một tiếng, hóa thành thi thể cháy đen.
Túc Dạ Liêu tao nhã hạ xuống, một thân y phục hoa lệ đứng đó, cau mày chán ghét, niệm động lực phát ra, áo giáp trên thân người kia mở ra, một vật thể rơi ra.
Túc Dạ Liêu nở nụ cười, cho vật ấy trôi tới trước mắt mình, nhìn một chút, quả nhiên là thứ mình muốn.
Nắm đồ vật trong tay, Túc Dạ Liêu ngẩng đầu lên, nhìn chiếc tàu bay cuối cùng, lần nữa bay lên bầu trời.
Gần đến tàu bay, liền nhìn thấy bóng người được khắc ghi sâu đậm đứng nơi đó. Quân vương hắn a.
Bay vào tàu bay, quỳ gối trước mặt quân vương hắn, hai tay dâng lên vật kia.
“Ngô chủ.” Vẻ mặt như chờ mong nhìn quân vương hắn. Quân vương của ta, đây là thành quả thắng lợi thần dâng lên vì người, cũng là bước thứ nhất để người đi lên vương tọa thiên hạ chi vương.
Kình Thương tiếp nhận, đó là vương ấn của địch quốc, vậy xem như là chiến thắng. Giơ cao vương ấn địch quốc, không cần Kình Thương nói nhiều gì, bọn lính đứng phía sau Kình Thương liền hô lên, ‘thắng rồi’, ‘thắng rồi’, kẻ thắng chính là Hiển quốc.
Từ cái tàu bay này, truyền tới cái khác, tất cả mọi người đều biết lần này thắng rồi, tiếng hoan hô vang vọng trên bầu trời yên tĩnh.
“Liêu.” Kình Thương thả tay xuống, âm thanh khô khốc trầm nặng.
“Thần có.” Cho rằng quân vương hắn có lời khen ngợi gì, Túc Dạ Liêu cúi đầu.
“Tấn công về vương đô, một khắc cũng không được trì hoãn.” Có được vương ấn không có nghĩa là thắng lợi cuối cùng, đánh hạ vương đô, khiến địch quốc đầu hàng, hoặc hủy diệt nó mới là thắng lợi cuối cùng.
“Vâng.” Vương của hắn quả nhiên mưu tính sâu xa.
“Mọi sự còn lại giao cho ngươi.” Thanh âm yếu ớt, nhắm mắt lại, cả người ngả về phía trước, đã không chịu được nữa.
Túc Dạ Liêu không rõ ngẩng đầu, liền nhìn thấy Kình Thương đang ngã xuống, nụ cười yếu ớt không kịp thu lại, vẻ mặt khủng hoảng đã lan tràn, vì ở rất gần, chỉ cần duỗi tay là có thể tiếp được quân vương hắn.
“Ngô chủ, Ngô chủ.” Túc Dạ Liêu kêu lên, đỡ thân thể Kình Thương, nhìn đôi mắt nhắm chặt, đôi môi khô khốc không chút huyết sắc, sắc mặt tái nhợt. “Y quan đâu, mau gọi y quan,” nhìn binh lính còn đang sững sờ, Túc Dạ Liêu mất hết lễ nghi mà rít gào.
Rốt cục có người tỉnh ra, đi gọi y quan, chạy vài bước mới nhớ, y quan không ở trên chiếc tàu bay này, nhanh chóng báo lại.
Túc Dạ Liêu ôm lấy Kình Thương, bay đến tàu bay phía trước, y quan được tìm tới chẩn đoán ra kết quả, vương ngã xuống, là do quá mệt.
Nghe xong chẩn đoán, lần thứ hai ôm lấy Kình Thương, Túc Dạ Liêu trở lại chiếc tàu bay hắn ngồi.
Mặc kệ lo âu và hoang mang của những người khác, Túc Dạ Liêu ôm Kình Thương vào một căn phòng, trong thời gian gấp gáp mà làm ra vì Kình Thương, đệm chăn cái gì cũng có, hơn nữa còn rất thoải mái.
Cởi áo giáp cho Kình Thương, dùng ý niệm dọn dẹp giường chiếu cho tốt, thả Kình Thương xuống giường vừa trải, đắp chăn lên.
Sau khi làm xong hết, liền cứ vậy mà nhìn Kình Thương.