Ngày hôm sau, Túc Dạ Liêu đã tới phòng thí nghiệm của Kình Thương, phối hợp với quân vương vĩ đại của hắn nghiên cứu, đối trí tuệ của quân vương hắn, Túc Dạ Liêu bày vẻ kính phục, thứ này có tác dụng to lớn, Túc Dạ Liêu cũng tiên đoán được, nhưng điều này không có nghĩa là có thể khoan dung cho hành vi vùi đầu vào nghiên cứu, không ăn cơm, không nghỉ ngơi của quân vương hắn. Dưới sự cứng rắn của Túc Dạ Liêu, nhiệt tình nghiên cứu của Kình Thương cũng tuân thủ hài hoà quy luật nghỉ ngơi làm việc.
Mùa đông, tuyết rơi rồi ngừng, ngừng rồi lại rơi, cứ thế tung bay giăng rắc, đứt quãng, đã đến cuối năm.
Tết đến, ở thế giới này, nó không thể so với sự long trọng của quốc khánh, không thể so với náo nhiệt của ngày mùa, nhưng sự luân phiên giữa năm cùng năm đó có ý nghĩa đặc thù, vẫn khiến mọi người muốn chúc mừng một phen.
Gia đình bình thường tụ tập một chỗ ăn một bữa, các quan lại ở địa phương là thủ lĩnh cao sẽ tổ chức tiệc rượu trong phủ đệ, vương đô tự nhiên cũng sẽ tổ chức tiệc rượu ở vương cung, chỉ có chút đặc thù là, quan chức ở vương đô đều muốn tham gia, cuối năm một lần, đầu năm một lần.
Các quan lại lục tục tiến vào trong điện, thân phận cao nhất, cực được vương sủng hạnh mới có tư cách ở chính điện, những người khác được thu xếp ở thiên điện.
Trước chính điện được bố trí sân khấu, cung điện chính diện, bên trái, bên phải vây quanh, nhạc sư cung đình, vũ công, kỹ giả, ở ngay đây thể hiện tài nghệ của họ, trợ hứng cho các khách nhân tham dự.
Bóng đêm ngày đông đến có chút sớm, dư quang ban ngày đang biến mất, ánh sáng mờ tỏ cũng có thể thấy đường, các quan viên thân phận thấp hơn khi sắc trời vẫn chưa tối hoàn toàn đã tới nơi này, kính cẩn chờ đợi các đại nhân vật khác đến, đây không phải lễ nghi, mà là thân phận họ không cao nhất định phải có một loại tôn trọng với kẻ có thân phận cao hơn, cũng là một loại quy tắc ngầm, cũng không thể để người có thân phận cao chờ đợi họ, những người thân phận thấp này.
Dựa theo quy luật này, mỗi lần dạ yến, khoảng thời gian gì người nào đến đã được ngầm hiểu hết cả.
Sắc trời dần muộn, các quan lại đến tham gia tiệc rượu thân phận cũng ngày càng cao.
Túc Dạ Liêu làm gia chủ Túc Dạ gia, lãnh chúa lãnh địa Túc Dạ thuế thu cao nhất Hiển quốc, người tận trung đầu tiên cho vương, rất được vương sủng ái, cũng tự tay giáo dục, sau mười lăm tuổi được xếp vào hàng cao tầng của Hiển quốc, tự nhiên thuộc nhóm đến hơi muộn, cũng có tư cách ngồi ở chính điện, nhóm người ngồi gần vương nhất.
Túc Dạ Liêu cùng người có mặt lễ độ ứng đối, cùng chờ vương giá lâm, tiệc rượu bắt đầu. Túc Dạ Liêu ngoài mặt không nhìn ra gì, có thể cũng không ai biết nguỵ trạng của bản thân (???), Túc Dạ Liêu trong lòng có bao căm hận cùng đau khổ.
Nguyên nhân là bữa tiệc rượu này, vì bữa tiệc rượu này, người quân vương hắn yêu, thê tử của quân vương hắn và thiếp thất có xưng hào chính thức cũng xuất hiện khiến hắn đố kị, hắn không cách nào từ chối tiệc rượu lần này, bởi hắn và quân vương hắn đã ước định sẽ cùng đón giao thừa, vậy nên giả bệnh dĩ nhiên không được, chỉ có thể dùng trạng thái lý trí tuyệt đối áp chế hết mọi tâm tình tiêu cực, thứ trạng thái kia, là thủ đoạn duy nhất để hắn có thể đối mặt quân vương hắn. Theo cái này phương thức này từ từ chuyên sâu, hắn có tự tin sẽ không điên cuồng nữa, nên mới dám xuất hiện trong yến hội này.
Sắc trời đã tối, dưới mái hiên đèn đóm đã thắp, các đuốc lửa chung quanh cũng được đốt lên, hoa tuyết rơi xuống lập tức bị hòa tan, ánh lửa sưởi ấm khí trời rét lạnh, cũng vì đêm an tĩnh càng tăng thêm cảm giác náo động vui mừng.
Khi thanh âm lễ quan xướng lớn vương giá lâm, cung điện huyên náo yên tĩnh lại, dừng lại việc đang nói, dừng lại sự đang làm, tất cả mọi người cùng quỳ, chờ đợi người có quyền lực cao nhất Hiển quốc xuất hiện.
Trong tiếng loạt xoạt của y phục nữ tử vang lên, tai Túc Dạ Liêu lại chỉ nghe tiếng bước chân mang theo thận trọng.
“Đều đứng lên đi.” Kình Thương ngồi lên chủ vị rồi lệnh bề tôi đang quỳ đứng lên.
Chúng thần chỉnh tề nói tạ ơn, đứng dậy, nhanh chóng vào vị trí của mình, toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, không có chút kéo dài.
“Một chén này, kính chư vị khổ cực một năm.” Là chủ nhân tiệc rượu, Kình Thương nâng ly rượu lên, sau khi nói lời dạo đầu, uống cạn chén rượu.
“Tạ vương.” Lại là chỉnh tề tạ lễ, giơ ly rượu lên, uống chén rượu đầu tiên của tối nay.
“Tùy ý đi.” Nghi thức cũng không phức tạp, Kình Thương ra hiệu tiệc rượu có thể bắt đầu.
Nhạc sư cung đình tấu vang nhạc khúc, các nghệ giả bắt đầu hiến nghệ, chúng người hầu bắt đầu bận rộn không ngừng, bưng các món ngon *** tế của cung đình lên.
Thân phận của Túc Dạ Liêu khiến khoảng cách với Kình Thương không quá xa, chỉ cách hai vị gia chủ Trì gia và Cận gia, còn có vài vị trọng thần, Túc Dạ Liêu mặc dù là người đầu tiên tận trung cho vương, là Thiên phú giả, sủng thần của vương, nhưng dù sao chỉ mới tiến vào quan trường, tuy rằng đứng ở hàng hiển hách, nhưng cũng chưa không phải trung khu quyết toán.
Mà vị trí này cũng vừa vặn che khuất vẻ mặt Túc Dạ Liêu, hắn cứ như vậy ở sau mọi người, yên lặng nhìn người trên chủ vị.
Quân vương hắn ngồi ở chủ vị, khuôn mặt lạnh lùng không nhìn ra hỉ nộ, nhìn nghệ giả biểu diễn trên sân khấu, khớp xương tay rõ ràng nâng ly rượu, viền ly chạm vào bờ môi mỏng kia, sau đó bị che lại, buông xuống, Túc Dạ Liêu biết nếu không phải đang trong tình huống này, bụng dưới của hắn nhất định sẽ dâng lên hoả nhiệt, thực sự quá dơ bẩn, trước mặt mọi người như vậy, cũng có thể phát tình.
Túc Dạ Liêu nhìn quân vương hắn chậm rãi uống cạn ly rượu, đôi tay càng thêm ôn nhu nâng bình rượu xuất hiện trong tầm nhìn, Túc Dạ Liêu theo đôi tay kia, tầm mắt chuyển qua thân thể chủ nhân của đôi tay.
Không phải mẫu thân của vương Tử phu nhân, mà là một nữ tử chưa từng thấy.
Mái tóc đen thật dài tản mát trên lễ phục trắng *** tựa tuyết, những bông diên vĩ li ti màu tím lam trải rộng trên lễ phục, đôi ngươi xanh biếc phảng phất như hồ nước tĩnh lặng, đại mi ẩn tình, khóe mắt mang cười, mũi ngọc *** xảo, đôi môi anh đào, xinh đẹp tựa hoa, ôn nhu đoan trang, thật một giai nhân mỹ lệ.
Nhưng lại không cách nào tạo được một tia hảo cảm cho Túc Dạ Liêu, ngồi bên trái quân vương, vị trí trọng yếu kia, thuộc về chính thất của y, chính nữ nhân này đã cướp đi quân vương của hắn, Túc Dạ Liêu làm sao có thể có hảo cảm.
Thần sắc của đôi mắt nhìn quân vương hắn là thế nào, hắn sao có thể không nhận ra, nữ nhân này yêu quân vương của hắn, hơn nữa có thể quang minh chính đại mà yêu ghen ghét, căm hận, nếu không phải có trạng thái lý trí tuyệt đối, sát ý cuồng bạo kia từ lâu đã dâng trào mà ra, tàn phá cung điện này, để y phát giác được hắc ám và căm hận của hắn.
Nữ nhân kia vì quân vương của hắn mà chuyển rượu, tầm mắt của quân vương hắn nhu hoà mà nhìn nữ nhân kia, ha, hình ảnh thật tốt đẹp, nam nhân anh tuấn, nữ nhân xinh đẹp, thật thỏa đáng, thật thích hợp, thật phù hợp, trời đất tạo nên, vốn nên như vậy, lại làm cho người căm hận đến muốn xé nát.
Tay Túc Dạ Liêu cầm ly rượu thật chặt.
Ngự phu nhân vì Kình Thương mà chuyển rượu, cảm nhận một sự lạnh lẽo không thể giải thích trên người, nhưng lại không biết nguyên nhân, thu hồi bình rượu, nâng mắt, bỗng nhiên cảm giác được một luồng tầm mắt, theo cảm giác nhìn sang, thì nhìn Túc Dạ Liêu.
Thật đẹp, mỹ mạo trước mắt không thuộc về nhân loại, Ngự phu nhân không thể không kinh diễm, không than thở, mái tóc ngắn màu bạc chỉnh tề bên tai, vẻ đẹp tuyệt thế *** xảo thanh lệ, nụ cười nhẹ nở bên môi, một vầng sáng mông lung như mộng ảo.
Một người thật đẹp, nhưng không biết vì sao, Ngự phu nhân cảm giác được một sự không phù hợp, trong lòng mơ hồ có loại cảm giác xấu, khiến nàng không cách nào có ấn tượng tốt với người này.
Kình Thương chú ý tới sự thất thần của Ngự phu nhân, cũng theo đó mà nhìn sang, thì thấy Túc Dạ Liêu ngồi giữa đám người, nâng lên ly rượu vừa được rót đầy, hướng về Túc Dạ Liêu giơ lên nhẹ lắc, sau đó uống cạn.
Túc Dạ Liêu không quan tâm Ngự phu nhân nữa, cùng quân vương của hắn nâng ly, uống cạn rượu bên trong.
“Vương, hắn là?” Nhìn thấy hành động của vương, Ngự phu nhân hơi kinh ngạc, vương rất ít khi có hành động chủ động thân cận như vậy.
“Túc Dạ Liêu.” Kình Thương nhàn nhạt trả lời.
Ngự phu nhân sáng tỏ, vậy đó là người đầu tiên tận trung cho vương a, một vẻ mỹ lệ đáng kinh ngạc, khuôn mặt đẹp như vậy lại thuộc về một nam tử.
Hành động của Kình Thương và Túc Dạ Liêu cũng rơi vào mắt của người hữu tâm, xem ra vương rất coi trọng Túc Dạ Liêu a.
Túc Dạ Liêu biết mình gây nên sự chú ý cho người khác, không trực tiếp nhìn Kình Thương nữa, mà là không chút dấu vết nhìn lén, thời gian cứ vậy chậm rãi trôi qua, Túc Dạ Liêu đột nhiên phát hiện không đúng, là không đúng từ chính thất và những thiếp thất của quân vương hắn kia, cẩn thận để ý. Túc Dạ Liêu quả thực không thể tin được phát hiện của hắn, làm sao sẽ?
Ba tiếng sau, Tử phu nhân cảm thấy có chút buồn ngủ, cáo từ trước, Kình Thương là vương không thích hợp rời đi, Ngự phu nhân là vợ tự nhiên rời đi theo chăm sóc Tử phu nhân, những thiếp thất còn lại nhìn hai vị nữ sĩ tôn quý nhất rời đi, lưu lại cũng không ổn, một đám nữ nhân đồng loạt rời khỏi.
Túc Dạ Dực híp mắt, cẩn thận quan sát tư thế cất bước của đám nữ nhân kia, xác định chuyện nào đó.
Lại qua một canh giờ, tiệc rượu đến hồi kết thúc, cuối cùng, sau một chén rượu, chính thức kết thúc.
Kình Thương đứng dậy, gọi lại Túc Dạ Liêu, hai người cùng đi về hướng vương cung.
Gió lạnh vù vù thổi, đèn đuốc lung lay, có thể nhìn thấy từng bông tuyết tung bay. Kình Thương từng bước một đi tới, Túc Dạ Liêu yên lặng bước theo sau.
Tiến vào gian phòng quen thuộc, Túc Dạ Liêu đánh giá, tất cả không có chút thay đổi, gian phòng này không vì quân vương hắn cưới vợ mà thêm ra dấu ấn của một người, nơi này vẫn là mùi vị của mình quân vương hắn.
Thị hầu đã theo bên người Kình Thương nhiều năm rồi, với thói quen cuối năm của Kình Thương rất rõ ràng, rượu và đồ ăn đã chuẩn bị tốt, lửa than đã đặt trong hộp, bảo đảm sẽ không vì khí trời lạnh giá mà trở nên lạnh lẽo. Thức thời lui ra, cả phòng chỉ để lại hai người Túc Dạ Liêu và Kình Thương.
Nâng ly rượu lên, một chén đặt trước mặt mình, một chén đặt trước mặt Túc Dạ Liêu, Kình Thương tự mình rót rượu cho Túc Dạ Liêu, làm xong, nâng ly rượu, mở cửa, cách hai cái tháp tháp mễ là một song cửa, có điều nó sớm đã được mở ra, bên ngoài là gió tuyết tàn phá, thiết kế xảo diệu của mái hiên khiến chúng không cách nào tới gần.
Hôm nay tuyết rơi, trời không có trăng, Kình Thương cũng không ngồi trên hành lang uốn khúc, chỉ là dựa vào mép cửa ngồi xuống, nâng ly rượu, uống.
Túc Dạ Liêu tới gần quân vương của hắn, vì y mà rót rượu.
“Một năm lại qua.” Kình Thương nói.
“Đúng vậy.”
Sau lời dạo đầu không chút ý nghĩa, hai người bắt đầu nói chuyện phiếm.
Uống rượu một chén rồi một chén, Túc Dạ Liêu lại vì y mà rót rượu, “Ngô chủ.” Âm thanh Túc Dạ Liêu có chút chần chờ.