Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 43



“Có nhớ, lúc ta xếp đặt nhiệm vụ cho các ngươi đã nói sao không?” Không chờ ba người hồi tưởng, Kình Thương nói luôn, “Ta đưa tô giới cho ba người các ngươi, các ngươi có rõ ý tứ trong lời này không?” Không cho ba người cơ hội suy tính, Kình Thương không ngừng mà rằng, “Giao nhiệm vụ cho các ngươi, ta chỉ muốn xem năng lực của các ngươi, so với tưởng tượng của ta, các ngươi rất sắc xảo, đây là năng lực của mỗi người các ngươi, ta thưởng thức. Ta muốn các ngươi thực hiện kế hoạch này, giao tô giới cho các ngươi, nó cần không phải là xuất sắc trên một phương diện, mà tất cả đều phải xuất sắc.”

Ba người cúi đầu, bọn họ biết mình sai ở đâu rồi.

Nhìn ba người cúi đầu nghe mình nói, Kình Thương biết chúng đã hiểu rồi, rất tốt, đây mới là nhân tài mà y cần, Kình Thương nói rõ ràng, “Cái ta muốn, chính là ba người các ngươi hợp tác lại, bằng không, ta chỉ có thể giao nhiệm vụ này cho một người, mà không phải ba người các ngươi.”

Nhìn ba người cúi đầu ngày càng thấp, Kình Thương cũng không buông tha cho chúng, “Khi giao nhiệm vụ cho các ngươi, ánh mắt các ngươi nhìn nhau, ta đã biết nhiệm vụ lần này của các ngươi sẽ thất bại, các ngươi căn bản không nghĩ tới việc hợp tác cùng đối phương. Cạnh tranh không phải chuyện xấu, nhưng trên quốc sự phải loại bỏ loại tranh chấp vô nghĩa này, đồng tâm hiệp lực, tất cả vì Hiển quốc phồn vinh. Về điểm này, các ngươi có thể học tập các vị trưởng bối.”

Kình Thương đã có chỉ, mọi người đều rõ ràng, biết người Kình Thương nói đến là hai vị gia chủ Trì gia và Cận gia.

“Nguyên do khiến Trì gia và Cận gia tranh đấu đã lâu, lời giải thích nhẹ nhàng là nhìn không thuận mắt, nhưng, các ngươi lại chưa từng thấy hai vị gia chủ vì chuyện riêng mà làm lỡ quốc sự, kéo đối phương về phía sau. Những lúc cần thiết, hai người họ còn là những người đáng tin tưởng nhau nhất.”

Lời giải thích của Kình Thương, khiến mặt mày của hai vị Trì gia và Cận gia vì lo sợ mà tái mét, có chút cảm động, vương hiểu rõ bọn họ, lại có chút lo lắng, vương có phải có đoán chừng với hai nhà. Thật đúng như lời vương nói, hai nhà tuy không hợp, có lúc còn có va chạm, trừ ý kiến không đồng nhất, xưa nay chưa từng cố ý hãm hại, liên lụy đối phương.

Túc Dạ Dực cũng đem ánh mắt sâu sắc nhìn về phía gia chủ hai nhà, Trì gia và Cận gia nếu liên hợp, không phải chuyện tốt đẹp gì.

“Hai vị gia chủ lo lắng cái gì, lo ta chú ý đến hai nhà các ngươi?” Dù tố chất chính trị của Kình Thương không cao, nhưng kiếp trước là thời đại công nghiệp truyền thông phát triển, công cao át chủ, mấy phim nhựa có thể loại thế đại khi chủ (1) cũng không ít, Kình Thương tự nhiên biết ánh mắt hai vị gia chủ lóe tia sầu lo là vì sao, “Nếu các ngươi thật sự có bản lĩnh, vị trí này có thế nắm chắc, được ta thừa nhận, ta có thể nhượng vị.”

“Vương, xin người cẩn thận ngôn từ, thần tuyệt không có tâm này.” Đây là lời gia chủ Trì gia.

“Vương, ai dám mơ ước vị trí của vương, thần sẽ chém hắn.” Đây là lời gia chủ Cận gia.

“Ngô chủ.” Đây là lời Túc Dạ Dực kinh ngạc mà thốt lên, ánh mắt nhìn người hai nhà không hề che giấu địch ý.

Người thừa kế hai nhà cũng quăng tới ánh mắt khiếp sợ cùng khiển trách cho hai vị trưởng bối.

Kình Thương không ngờ rằng chỉ một câu nói của mình lại mang đến hậu quả như vậy, trong lòng nghĩ, loại cổ vũ ở kiếp trước này quá mức với ở đây rồi, sau này muốn nói gì cũng phải suy nghĩ một lúc thôi. Có điều, y thật muốn như vậy, thật có bản lĩnh, y có thể giao ra vị trí này, y không có ý nghĩ phải truyền cho con cháu trong gia tộc, hơn nữa con cháu, còn cách mình quá xa đi.

“Lấy tính cách của hai vị gia chủ, sẽ không liên hợp, điểm ấy ta rất yên tâm.” Không biết làm sao để làm yên lòng mấy người này, Kình Thương chỉ có thể chuyển về đề tài cũ. Được rồi, tâm mỗi người căn bản cũng không trả lời câu hỏi này, bầu không khí lại tiếp tục căng thẳng.

“Khụ, ta chỉ đùa chút thôi, Trì gia và Cận gia sao có tư cách ngồi trên vị trí này.” Kình Thương chỉ có thể kiếm cớ, xuất phát từ sự thật. Trừ khi y chủ động thoái vị, hoặc chết mà không người nối nghiệp, bằng không, dựa theo quy tắc của thế giới này, hai người họ chính là kẻ phản bội, tuyệt đối không ngồi được lên vị trí này. Y không biết lúc tiên vương chết, họ có nghĩ tới vị trí này hay không, nhưng sau khi y đã ngồi vào, họ đã không còn tư cách.

“Vương, sau này đừng đùa kiểu này nữa, hù chết thần.” Đây là gia chủ Cận gia đầu óc đơn giản.

Gia chủ Trì gia bên cạnh gật đầu, ông không nói, ông quyết định sẽ làm một hành động thực tế để chứng minh.

Địch ý trên mặt Túc Dạ Dực biến mất, không phải bởi Kình Thương, mà vì tiếng ‘khụ’ kia của y, khiến hắn lo lắng nhìn về phía quân vương hắn, cái gì cũng không sánh nổi với quân vương trọng yếu của hắn.

Nhưng cũng ngăn không nổi nảy sinh ý nghĩ với hai nhà, Hiển quốc sau đó hình thành ba thế lực lớn, ba phe thế lực chế ước lẫn nhau, nhưng toàn bộ đều trung tâm với vương, Kình Thương không có trí tuệ về chính trị lại bất ngờ mà ngăn được nhiều quân vương khác.

Đến hai người thừa kế, trong lòng âm thầm nghĩ, sau đó quyết định nhất định phải chú ý cử động của phụ thân, tuyệt đối không thể để cử chỉ đại nghịch xuất hiện.

“Nguyên nhân thất bại của ba người các ngươi không chỉ ở đây,” nhanh chóng quay lại chủ đề này, “Ta là vì các thương nhân và thương hội lưu lãng mà thành lập tô giới, trong các ngươi có ai đi tìm hiểu vể tình huống của thương nhân và thương hội lưu lãng. Còn lãnh địa của Túc Dạ gia, Dực, hiểu biết của ngươi cũng không nhiều lắm đâu.”

Túc Dạ Dực đối mặt với ánh mắt hỏi dò của quân chủ, gật đầu.

“Lãnh địa Túc Dạ gia sắp trở thành tô giới, các ngươi hiểu được những gì, có bao nhiêu người, có đặc sản gì, địa hình ra sao, tình huống đạo lộ, biết được bao nhiêu về bản tính của quan viên? Muốn đảm nhiệm chức quan tô giới cần người có năng lực như thế nào, tính cách ra sao, các ngươi có hiểu rõ không?”

Từng vấn đề một đập thẳng vào ba người, ngay cả hai vị gia chủ cũng mồ hôi lạnh chảy ròng, như thể Kình Thương cũng chấn động đến bọn họ, họ chưa từng nghĩ tới quản lý một lãnh địa lại cần nhiều tiền đề như vậy, trước đây họ nhận lệnh thật quá sức qua loa, không chỉ là vấn đề về thuộc hạ của họ, mà lúc mới bắt đầu họ cũng không nghĩ tới loại người nào sẽ quản lý chuyện gì.

Kình Thương cũng không chú ý tới vẻ mặt của hai vị gia chủ, bằng không y sẽ biết vấn đề mình vừa nói đã đi trước bao nhiêu.

Nhìn ba người bị đả kích không cách nào ngẩng đầu nổi, Kình Thương cuối cùng cũng kết thúc lời nói không chút lưu tình của mình, nói, “Ta cho các ngươi thêm một cơ hội, hy vọng lần này các ngươi sẽ khiến ta hài lòng.”

Ba người lập tức ngẩng đầu, ý của vương là họ còn có cơ hội?

“Trì gia chủ, Cận gia chủ, lần này các ngươi cũng trợ giúp chúng chút đi.”

“Vâng, vương.” Hai vị gia chủ đáp.

“Chúng ta nhất định không phụ sự kỳ vọng của vương.” Lần này, ba đứa đáp cực kỳ vang dội, bọn họ tuyệt đối sẽ không thất bại một lần nữa, vương đã nói với họ nhiều như vậy, họ sao có thể để thất bại lần thứ hai chứ. Ba người lòng tự ái cực cao tuyệt đối sẽ không cho phép, hai tên khác tốt nhất đừng cản trở mình.

“Ta không cho các ngươi thời gian hạn định, chỉ cần các ngươi vừa ý thì giao cho ta.” Kình Thương lần này không hạn chế thời gian nữa.

“Vâng.” Ba người lại như được nhen lửa, khí thế hùng hổ.

“Các ngươi đi xuống trước đi.”

“Vâng, vương/Ngô chủ.” Ba người đồng thanh đáp, hành lễ, lui ra.

“Tương lai của chúng thật đáng chờ mong.” Tổ hợp ba người Túc Dạ Dực, người thừa kế Trì gia và Cận gia, Kình Thương thật sự tràn ngập mong chờ, trong tương lai, y sẽ trải qua càng ung dung hơn, thật muốn chúng nhanh trưởng thành một chút a.

Gia chủ Trì gia và gia chủ Cận gia không nói gì, ngồi lại một lúc, Kình Thương mang theo hai người cùng lên triều.

Những ngày kế tiếp với Kình Thương mà nói lại như trước đây, thời gian Túc Dạ Dực tách khỏi Kình Thương bắt đầu tăng lên, đây là vì nhiệm vụ mà Kình Thương sắp xếp.

Túc Dạ Dực và người thừa kế hai nhà vẫn không hợp mắt nhau như cũ, nhưng cũng không trở ngại họ thảo luận, tranh luận ở kế hoạch này, cùng nhau va chạm rèn luyện, phát hiện ra ưu điểm của đối phương.

Cái tên này cũng không tệ lắm. Ở một số lĩnh vực, bọn họ không thể không thừa nhận rằng đối phương cao hơn mình, sau đó tiếp thu đề nghị của đối phương.

Không chỉ như vậy, ba người họ còn tích cực điều tra tình huống mọi mặt của Hiển quốc, dựa vào sự buông thả của Kình Thương, có sự trợ giúp của Cận gia và Trì gia, trụ cột của Hiển quốc, bọn họ có quyền điều tra ở mức độ rộng lớn, tư liệu văn bản bọn họ thu thập đã được cải thiện trên phạm vi có thể nói là rộng nhất, toàn diện nhất, quyền uy nhất, có tác dụng khiến hướng đi về chính trị của Hiển quốc được nâng lên trong một thời gian.

Hai vị gia chủ Cận gia và Trì gia bị thiên phú triển hiện của ba người chấn động, lúc mới đầu còn có thể ứng phó với vấn đề ba người đưa ra, sau đó ngày càng vất vả, cuối cùng bọn họ chỉ có thể nói cho ba người kinh nghiệm của bản thân.

Toàn Hiển quốc, có thể trả lời các vấn đề ngày càng sâu sắc của ba người chỉ có Kình Thương, dù không biết, Kình Thương cũng có thể khơi gợi cho họ một mạch suy nghĩ, để họ suy xét, ba người nhất trí nhận định vương của họ mới là tồn tại có trí tuệ nhất Hiển quốc, người thừa kế hai nhà thậm chí còn giở chút thủ đoạn nho nhỏ, nghịch tới Kình Thương, nên gần đây nhận được chút dạy bảo của Kình Thương.

Túc Dạ Dực dị thường khó chịu với việc hai người khác cũng được Kình Thương giáo dục cùng mình, nhưng hai người này rất ngầm hiểu mà giả bộ làm như nghe không hiểu ẩn ý của mình, vì trước mặt Kình Thương mà phải biểu hiện vẻ hợp tác vui vẻ phi thường hữu hảo giả tạo, Túc Dạ Dực chỉ có thể nhịn. Khiến tâm tình Túc Dạ Dực khoan khoái duy nhất chính là hai người này không ngủ lại vương cung, hừ, chỉ có ta mới được vinh dự đặc biệt này, nói gì cũng không để cho các ngươi có được.

Mà trong khoảng thời gian này, với tô giới có hứng thú nhất kỳ vọng nhất khi nhóm ba người đến dò hỏi là Bình Hâm Lũ, với bất cứ vấn đề gì đều đưa ra đáp án toàn diện, bởi nhóm ba người chỉ hiểu rõ tình huống, vì vậy, Bình Hâm Lũ cũng không gặp bất kỳ vấn đề khó khăn nào, gã gián tiếp cảm nhận được Hiển quốc coi trọng tô giới, theo bản kế hoạch của nhóm ba người, gã tràn ngập chờ mong với tô giới.

Lúc ba người khốn đốn về mặt tài chính, gã hào khí nói, chỉ việc nói muốn bao nhiêu, tuy khi xem đến con số khổng lồ kia, gã lùi bước, có điều, ba người nhìn ánh mắt của gã cực kỳ quái dị.

Ba người nhớ đến lời vương của mình, “Tiền, đây là thứ không cần lo lắng đến nhất, những thương nhân kia sẽ trả tiền vượt quá mức ngươi có thể tưởng tượng được, thậm chí chỗ tô giới cũng không cần thiết phải xây dựng cái gì, ngoại trừ phải xử lý về kiến trúc ra, các ngươi có thể đem toàn bộ những điều còn lại giao cho thương nhân làm, thuận tiện kiếm lại tiền.” Sau mấy ví dụ, nhóm ba người bắt đầu học một biết mười, khiến Kình Thương cảm thấy thẹn luôn.

Quả nhiên, tiền của thương nhân kiếm lời rất tốt a. Ba người cùng nghĩ vậy.

“Vương, vương, không hay rồi,” Vang lên tiếng kêu gào cùng âm thanh chạy gấp gáp khiến hành lang uốn khúc vốn yên lặng trở nên thất lễ cực điểm.

Kình Thương đang muốn cùng mấy vị đại thần đi ngự hoa viên liên lạc tình cảm nhìn tới thiếu niên Cận gia vội vội vàng vàng chạy tới.

Gia chủ Cận gia nhìn tầm mắt khinh bỉ của gia chủ Trì gia kia, vốn tâm tình lúng túng vì hành vi thất lễ của con mình lại càng tăng thêm lửa giận, không đợi ông gào ra cái gì không tốt, người thừa kế Cận gia liền nói ra nguyên nhân không hay.

“Túc Dạ Dực xảy ra chuyện rồi.”

(1) Thế đại khi chủ: kiểu ỷ mình giàu có quyền thế mà ức hiếp cả chủ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv