Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 163: Phiên ngoại 11



Chỉ một câu nói như vậy, khiến mọi người quỳ rạp xuống đất không dám thở mạnh. Uy thế và áp bức thuộc về hoàng trong lúc lơ đãng hiển lộ, đó là uy nghiêm cao ngạo mà hoàng đế đời này không có, giác ngộ bước qua thây chất thành núi, máu chảy thành sông để trở thành hoàng đế, hoàng đế không chỉ là thân phận, cũng là trách nhiệm, gánh vác trách nhiệm vì người trong thiên hạ, gánh vác trách nhiệm vì những người đã hi sinh kia.

“So với người bình thường, các ngươi rất tốt, thật sự rất tốt, nhưng không đúng.” Kình Thương lắc đầu, “Các ngươi quá mức tự cho là đúng, nụ hoa bên trong nhà ấm, các ngươi đã nhìn đến thiên hạ này chưa? Các ngươi cẩn thận nhìn chưa? Quan tâm đến lợi ích bản thân, không, nên nói là lợi ích của thượng tầng, các ngươi từng quan tâm đến cuộc sống của bách tính chưa?” Cuối cùng mới là chuyện làm Kình Thương tức giận nhất, mặc kệ y hi sinh bao nhiêu người, giết bao nhiêu người, vì thiên hạ này thiết kế khiến chư hầu chinh chiến không ngớt, nhưng điểm xuất phát của y chỉ có một, vì thiên hạ này có thể ổn định hơn, y dối trá, y nhận, vì lợi ích lớn hơn, y sẽ hi sinh một phần nhỏ người, đây là lý trí và tàn khốc của y.

Y Cung Nhuệ Vũ không thể nói là vô cùng hoàn mỹ, nhưng so với huyết mạch tử tôn của mình, Y Cung Nhuệ Vũ có ý nghĩ làm lĩnh dân của mình sống tốt hơn, chính vì điểm này, khiến Kình Thương tán dương, cũng là nguyên nhân Y Cung Nhuệ Vũ được Kình Thương thừa nhận.

“Thiên hạ là của ai, ta không thèm để ý, nếu các ngươi không thích hợp, như vậy để người thích hợp lên làm hoàng đế, Y Cung Nhuệ Vũ, ngươi đồng ý không?” Kình Thương lập tức khiến mọi người chĩa mũi dùi về Y Cung Nhuệ Vũ.

Chuyện này đối với Y Cung Nhuệ Vũ mà nói không phải là chuyện tốt, vội vã muốn nói không dám, nhưng gã còn chưa mở miệng, đã có người khác nói phản đối.

“Ta không đồng ý, Ngô chủ.” Đây là âm thanh bất mãn của Túc Dạ Liêu, xoay đầu chăm chú nhìn quân vương mình, Túc Dạ Liêu không thoái nhượng, “Thiên hạ này chỉ có huyết mạch của người nắm giữ, ta tuyệt không thừa nhận những kẻ khác.” Bằng không ẩn nhẫn đã từng của hắn có ý nghĩa gì, dù đã qua ngàn năm, chuyện quân vương hắn và vị Ngự phu nhân kia cùng những thiếp thất kia vẫn như cũ là vết sẹo trong lòng hắn, chính vì vấn đề dòng dõi này, hắn mới thỏa hiệp, thoái nhượng, mãi đến tận hiện tại, hắn vẫn như cũ chán ghét những huyết mạch này của quân vương hắn, nhưng, chỉ có kẻ kế thừa huyết thống quân vương hắn mới có thể ngồi lên vị trí hoàng đế, đây là sự kiên trì của hắn. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Hai người cứ vậy bắt đầu đối lập, quên những người khác đang ở nơi đây, bắt đầu kiên trì của từng người, lực lượng ngàn năm rèn luyện ra bắt đầu phát tán, trong không khí tràn ngập căng thẳng, theo khí thế dâng lên, mọi người đều toàn bộ nằm phục trên mặt đất, bị áp lực nặng nề ép đến không cách nào đứng dậy, lúc này đã không ai hoài nghi thân phận của hai người, khí thế mãnh liệt như vậy, ngoại trừ tồn tại trong truyền thuyết, còn ai có thể nắm giữ.

“Thánh Hoàng bệ hạ….” Gia chủ Cận gia có vũ lực cao nhất Hiển quốc, dưới khí thế của hai người miễn cưỡng mở miệng, cũng đã có người bị áp đến thổ huyết, vẫn chưa ngừng lại.

Ánh mắt Kình Thương xoay chuyển một hồi, phát hiện vì y và Túc Dạ Liêu đối đầu mà sinh ra hậu quả, vội vã thu khí thế của mình lại.

“Bãi triều.” Đứng dậy, Kình Thương cứ vậy tuyên bố, sau đó nhìn Túc Dạ Liêu một chút, Túc Dạ Liêu cũng đứng lên, theo Kình Thương rời khỏi triêu điện. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Nhóm người trong điện rốt cục được giải cứu, nhưng trong thời gian ngắn vẫn không dậy nổi, lúc bọn họ đứng lên được, lại nghĩ tới nghị đề vừa mới, ánh mắt mỗi người nhìn Y Cung Nhuệ Vũ rất kỳ quái, được Thánh Hoàng ưu ái, Y Cung Nhuệ Vũ sẽ không thật sự trở thành hoàng đế chứ?

Hoàng thất nhìn Y Cung Nhuệ Vũ là cừu thị, nếu không phải gã, Thánh Hoàng tại sao có thể có ý nghĩ ấy.

Ánh mắt nhóm đại thần nhìn Y Cung Nhuệ Vũ là suy tư, rốt cuộc có nên đầu quân hay không?

Y Cung Nhuệ Vũ tránh khỏi tầm mắt của mọi người, cảm giác trở thành mục tiêu chung không phải tốt.

Thế nhưng tất cả mọi người đều chỉ có một ý nghĩ minh xác, hi vọng Thánh Hoàng có thể bỏ đi sự chú ý của y, bằng không nó sẽ thay đổi rất nhiều thứ, hiện tại bọn hắn cầu khẩn, Thánh Vương điện hạ có thể thay đổi ý nghĩ của Thánh Hoàng bệ hạ.

Trở lại tẩm cung Túc Dạ Liêu và Kình Thương liền tiến hành một cuộc tranh luận kịch liệt vấn đề vừa mới, sự kiên trì của Kình Thương khi Túc Dạ Liêu lộ ra vẻ mặt đáng thương bi thương kể hết nỗi thống khổ và ẩn nhẫn đã từng mà khí thế yếu dần, sau đó dưới sự bảo đảm Túc Dạ Liêu hắn sẽ cố gắng giáo dục hoàng thất, Kình Thương thỏa hiệp.

Trận tranh luận này kéo dài một canh giờ, thế nhưng kết quả, ngày thứ hai Túc Dạ Liêu mới báo cho hoàng thất.

Một quãng thời gian như thế, Túc Dạ Liêu và Kình Thương đã làm gì? Khụ, các vị xem nhất định đoán được.

Không sai, tập hợp gian trá giảo hoạt đê tiện vô liêm sỉ và kiêm dựa vào lòng Kình Thương đối với hắn thiệt thòi mà Túc Dạ Liêu một đêm này muốn làm gì thì làm, nếm hết ngon ngọt, Kình Thương cũng bởi chút hổ thẹn này làm sao còn nói được lời chống cự, quật cường chịu đựng, kết quả là Túc Dạ Liêu không biết tiết chế không chịu ngừng lại.

Khi Túc Dạ Liêu rốt cục ý thức được mình làm hơi lâu, tỉnh ngộ mà dừng lại, Kình Thương ngay cả khí lực trừng Túc Dạ Liêu cũng không còn liền nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Túc Dạ Liêu hối lỗi một hồi, chỉ là trong lòng đối với hành vi của mình phỉ nhổ một giây liền biến mất không còn tăm tích, cơ hội như vậy ở trước mặt mình, Túc Dạ Liêu vẫn như cũ sẽ làm tiếp một lần.

Đem Kình Thương thanh lý một phen, lại ôm người về giường, dùng chăn che kín mít, không để một chút cảnh “xuân” nào lộ ra, cũng không cho Kình Thương chịu chút hơi lạnh xâm hại.

Đem chốn Kình Thương nghỉ ngơi bảo vệ nghiêm mật xong, Túc Dạ Liêu liền đi giáo dục đám con cháu hoàng thất không hăng hái.

Nhận được ý Kình Thương không để Y Cung Nhuệ Vũ làm hoàng đế, con cháu hoàng thất cùng thở phào nhẹ nhõm.

“Bị chư hầu khi dễ đến trên đầu, các ngươi cũng thật vô dụng.” Đây là Túc Dạ Liêu xem thường trào phúng, “Nếu các ngươi không phải huyết mạch của Ngô chủ, các ngươi quả thật không có tư cách ngồi lên vị trí này.” Quân vương hắn nhiều huyết thống tốt đẹp, năm đó hai tiểu tử đáng ghét kia cũng không kém, sao đến hiện giờ mỗi kẻ đều vô dụng như vậy.

Con cháu hoàng thất cúi thấp đầu, hoàng đế lúc này biểu thị không rõ với chư hầu.

“Vô tri, các ngươi làm sao biết nguyên nhân năm đó Ngô chủ thiết lập chư hầu, đây là vì để hoàng thất tồn tại, nếu thiên hạ không có chiến sự, đám Thiên phú giả và võ giả hiếu chiến này sẽ chĩa mũi dùi vào đối tượng làm chiến tranh không còn.” Túc Dạ Liêu đem mưu lược năm đó của quân vương hắn nói cho đám hoàng thất vô tri này.

Hoàng đế lúc này mới biết, thâm ý tồn tại của đám chư hầu khiến mình đau đầu này.

“Hoàng thất, chỉ cần duy trì vị trí chính thống của mình, ngồi vào chỗ chế định quy tắc, danh nghĩa chiếm cứ thiên hạ, vậy không kẻ nào có thể lay động, một khi có người rục rịch, liền lấy danh nghĩa phản bội hiệu triệu các chư hầu khác tiêu diệt, hoàng đế, chỉ cân bằng hai bên là hợp lệ.”

Túc Dạ Liêu khiến con cháu hoàng thất lập tức rõ ràng tương lai cần làm sao.

“Có điều, các ngươi xác thực không ra sao, chưa từng thấy máu, không trải qua chiến trường, không có bất kỳ thế lực gì, chỉ giở chút thủ đoạn nhỏ với người hoàng thất, không có một tia huyết tính, Ngô chủ làm sao tán thành các ngươi.” Tiếp tục giũa người đến thương tích đầy mình, khiến người ta xấu hổ vì sinh ra cõi đời này.

Hoàng đế đứng ra giải thích, không phải bọn họ không muốn, mà là bọn họ căn bản không có cơ hội tiến vào chiến trường, là hoàng thất họ sao có khả năng ra chiến trường, lại có chiến trường gì để bọn họ ra.

“Ngu ngốc, cái gì gọi là không thể ra, cái gì gọi là không có chiến trường để các ngươi ra, các ngươi đang kiếm cớ cho mình à, các ngươi giở ra những thủ đoạn kia làm sao vô dụng ở những nơi khác.” Túc Dạ Liêu cười gằn.

Sau đó phương thức làm sao tham gia chiến trường liền được Túc Dạ Liêu liệt kê ra, lấy rèn luyện làm cớ, để con cháu hoàng thất gia nhập quân đội của chư hầu, lại tỷ như lấy danh nghĩa hiệp trợ để quân đội chuyên thuộc hoàng gia tham gia vào trận chiến của chư hầu các loại.

“Nhưng, vạn nhất có chuyện…” Có người nhát gan lên tiếng.

“Như vậy chết được rồi,” đối với người và chuyện ngoài quân vương hắn, Túc Dạ Liêu vô cùng lãnh khốc, “Nếu không qua được cửa này, có tư cách gì ngồi lên ngôi hoàng đế.”

Đám con cháu hoàng thất nổi lên một trận hàn ý, vào giờ phút này bọn họ rốt cục biết được Túc Dạ Liêu có bao nhiêu tàn khốc.

“Ngô chủ và ta sẽ không nhúng tay vào thế sự, nhưng ta tuyệt đối sẽ không để thiên hạ của Ngô chủ bị kẻ khác chiếm cứ, vì vậy, ta sẽ giữ gìn hoàng thất, nếu ngươi không hợp cách ta sẽ dạy đến khi các ngươi hợp lệ, nếu có kẻ nào không phải người trong hoàng thất có dã tâm với thiên hạ, ta sẽ khiến hắn mất đi phần dã tâm này. Các ngươi tốt nhất đem lời của ta truyền đến đời sau của các ngươi, ta sẽ nâng đỡ hoàng thất.”

Tuy rằng ngữ khí Túc Dạ Liêu rất bá đạo, cũng vô cùng bất kính với hoàng thất, nhưng đối với sự cường hãn của Túc Dạ Liêu và chống đỡ cho hoàng thất cũng khiến hoàng thất rõ ràng mình đã tìm được chỗ dựa.

“Các ngươi nên hiểu không được vì chính mình vô dụng mà tới quấy rầy Ngô chủ thanh tịnh, trừ phi đến thời khắc vô cùng nguy cấp, bằng không ta sẽ không xuất thủ.” Nếu những người này mọi chuyện đều đến cầu trợ, vậy hắn và quân vương hắn còn bao nhiêu tháng ngày an nhàn.

“Hoàng đế, chư hầu đã đến đông đủ đi.” Túc Dạ Liêu hỏi.

“Vâng.” Lấy cớ về việc kết hôn của Mộ Vũ công chúa, chư hầu đều đến Hiểu đô chúc mừng.

“Ta qua gặp bọn họ, nhiều năm như vậy, đám ngông cuồng dám có dã tâm với thiên hạ của Ngô chủ cần phải dạy dỗ một chút.”

“Vâng.” Hoàng đế nào dám nói không.

Sau đó, trong thời gian Kình Thương nghỉ ngơi, nhóm chư hầu được “hưởng thụ” cực hình *** thần từ Túc Dạ Liêu, truyền thuyết đáng sợ về Túc Dạ Liêu lần thứ hai trình diễn ở ngàn năm sau.

Túc Dạ Liêu xong xuôi tất cả, khuôn mặt như thường trở về bên người Kình Thương, vài ngày sau, khi Mộ Vũ công chúa gả cho Y Cung Nhuệ Vũ, Kình Thương và Túc Dạ Liêu liền rời khỏi Hiểu đô, lần thứ hai trở về cuộc sống ẩn cư yên tĩnh.

Còn thiên hạ có phản ứng gì việc Thánh Hoàng và Thánh Vương còn trên đời, đây không phải chuyện bọn hắn quan tâm.

Một tòa trúc lâu, sau cửa vài mẫu đất, trước mắt một hồ nước, thanh sơn khắp nơi, xuân thưởng muôn hoa đua thắm khoe hồng, hạ hưởng gió mát đêm thanh, thu ngắm lá rụng minh nguyệt, đông xem hàn mai ngạo tuyết, giấc mơ ấy Kình Thương đã thực hiện được, còn rất may mắn có được một người yêu mình sâu đậm, tuy người này có rất nhiều vấn đề, nhưng có thể được yêu, làm sao không phải một niềm hạnh phúc.

Toàn văn hoàn, câu nói cuối cùng, Kình Thương và Túc Dạ Liêu sống hạnh phúc mãi mãi. (tác giả)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv